.
Chương 378 -
Trân Trân cười nói: "Có gì không ổn chứ? Chị đã quên rồi à, ban đầu em là người từ nông thôn tới, không biết cái gì cả, cũng không biết chữ, không phải vẫn làm tốt công việc, dung nhập cương vị sao?"
Lý Sảng nhìn Trân Trân, nghĩ ngợi cảm thấy cũng đúng, ban đầu Trân Trân khó khăn cỡ nào cô ấy đều biết, đều là bước từng bước đi ra, biến chuyện không thể thành có thể, chút khó khăn mà cô ấy đối mặt bây giờ có là gì.
Cô ấy chỉ cần từ từ buông lỏng, thử đi thích ứng là được.
Dưới sự khích lệ của Trân Trân và A Văn, Lý Sảng đã có thêm tự tin.
Sau khi có tự tin, trong lòng cũng có quyết đoán, cô ấy gật đầu với Trân Trân và A Văn: "Vậy chị đi."
Nói xong chuyện này, tâm trạng của ba người đều tốt.
Lúc đang chuẩn bị vào nhà uống ngụm nước, bỗng nghe thấy ngoài cửa viện truyền tới một tiếng: "Mẹ!"
Ba người nghe tiếng quay đầu nhìn, chỉ thấy Hà Tử Nhiên đeo túi đứng ở cổng viện.
Hà Tử Nhiên đi làm lính cũng gần ba năm rồi, hai năm trước, đang trong kỳ đi lính nghĩa vụ nên không có phép thăm nhà, cho nên tới bây giờ cũng chưa quay về, đây là lần đầu tiên cậu trở về sau khi làm lính.
Vốn tưởng vào bộ đội làm lính có thể thay đổi chất ngông trên người Hà Tử Nhiên, nhưng bây giờ xem ra, chất lưu manh trên người cậu vẫn còn đó. Nhưng huấn luyện cũng không phải dư thừa, cả người cậu vẫn trông đoan trang hơn nhiều.
Cậu quay về quá đột ngột, Lý Sảng, Trân Trân và A Văn nhất thời đều không phản ứng lại.
Hà Tử Nhiên đi vào viện, nhìn ba người nói: "Đều không nhận ra con sao?"
Phản ứng lại, Lý Sảng sáng mắt lên: "Sao lại không nhận ra, đương nhiên nhận ra rồi. Sao con lại quay về đột ngột như vậy, xin phép về thăm nhà sao? Sao không nói trước một tiếng chứ?"
Hà Tử Nhiên nói: "Nói trước con sợ mọi người không cho con về, con giải ngũ rồi."
"Cái gì?" Lý Sảng, Trân Trân và A Văn đồng thanh.
Ngơ ngác một lúc, Lý Sảng hỏi: "Con phạm lỗi rồi sao?"
Hà Tử Nhiên dùng ngữ khí ung dung nói: "Không có, con tự xin giải ngũ, làm lính rất vô vị."
Nghe vậy, Lý Sảng lập tức tăng máu não.
Cô ấy nín thở nhẫn nhịn, nhưng giọng nói phát ra vẫn khá cao: "Con không làm lính, vậy con muốn làm gì?"
Hà Tử Nhiên cà lơ phất phơ cười: "Quay về tham gia thi đại học ạ."
Lý Sảng tức giận muốn đánh cậu: "Con thi cái rắm!"
Nói xong lại phát cáu: "Con đợi tối cha con về, mẹ không bảo ông ấy lột da con, mẹ theo họ con!"
Hà Tử Nhiên không sợ, lại cười nói: "Con học chuyên ngành, nhà nước vẫn sẽ sắp xếp công việc cho con."
Lý Sảng vẫn tức giận tới nghiến răng.
Tuy nhà nước sẽ sắp xếp công việc, nhưng cậu nhập ngũ ngắn hạn, không có thành tích gì, căn bản sẽ không cho công việc ra sao, chỉ có thể chạy vặt.
Nghĩ ngợi Trình Trần nhà người ta, nhập ngũ sớm hơn Hà Tử Nhiên bốn năm, nhiều năm như vậy ở trong bộ đội vững vàng cần mẫn, lập không ít công lao lớn nhỏ, cậu vừa nhập ngũ chưa bao lâu đã không muốn làm nữa rồi đi về.
Cho dù không mong cậu có tiền đồ lớn gì, nhưng cũng không thể cà lơ phất phơ cả đời như vậy chứ?
Lúc mười mấy tuổi làm lưu manh không lo việc chính đã đành, bây giờ đã hơn hai mươi tuổi, đã có thể kết hôn được rồi.
Dĩ nhiên Trân Trân và A Văn đều có thể hiểu tâm trạng của Lý Sảng, nhưng đứa trẻ này đã làm xong thủ tục rồi, đây đã là chuyện hết cách. Đúng lúc không còn nhiều thời gian, Trân Trân và A Văn đi làm trước.
Trân Trân đi làm nửa ngày nữa, ngày mai sẽ để Lý Sảng thay cô.
Người trong ngõ đều đi, chỉ còn lại Lý Sảng và Hà Tử Nhiên.
Lý Sảng tức giận không nói chuyện với Hà Tử Nhiên suốt buổi chiều, vốn tưởng cậu vào bộ đội sẽ có thể được quản thúc, kết quả không ngờ đi mới ba năm đã về, vẫn là dáng vẻ lưu manh này.
Buổi trưa Hà Thạc đi làm khá sớm, Hà Tử Ngôn đến trường càng sớm, cho nên họ tới sập tối trở về mới biết chuyện của Hà Tử Nhiên. Hà Thạc cũng giận, nhưng không nói nhiều gì, không thể thật sự lột da của cậu được.
Hơn nữa chuyện đã như vậy rồi, chỉ có thể tùy theo cậu, tốt xấu vẫn có công việc.
Cậu nói tham gia thi đại học là nói hươu nói vượn, lúc đi học vốn không học gì, bây giờ lấy cái gì thi đại học?
Buổi tối ăn cơm xong, Trân Trân vẫn luyện vĩ cầm một lúc.
Luyện đàn xong, cô cất đàn lại, đi tới nói với Thị Hoài Minh: "Những năm đó, Tử Nhiên không có ai quản, cứ tùy hứng, không thu tâm được, mãi cà lơ phất phơ như vậy."
Nói tới đây đều là chuyện bó tay.
Bọn trẻ lớn rồi, có chủ kiến và suy nghĩ của mình, lúc này muốn quản cũng không quản nổi.
Thị Hoài Minh nói: "Nó đã là người lớn hai mươi ba hai mươi tư tuổi rồi, nên chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình thôi."
Người làm cha mẹ bấp bênh nuôi cậu lớn ngần này, đã hết trách nhiệm rồi.
Chung quy Hà Tử Nhiên không phải con mình, nói mấy câu rồi thôi.
Trân Trân lại nói con mình: "Đường của Tuệ Tuệ coi như chắc rồi, coi như nó sống vì sân khấu, Đan Đồng thông minh hiểu chuyện, thành tích văn hóa tốt, cũng không có gì khiến người ta lo lắng, chỉ là Hưng Vũ...."