.
Chương 379 -
Thân là cha, dĩ nhiên Thị Hoài Minh cũng biết thành tích các phương diện của Hưng Vũ đều rất bình thường.
Tuy anh và Trân Trân thường tạo một số áp lực cho Hưng Vũ, hi vọng cậu bé có thể phát triển theo hướng tốt hơn, nhưng thực ra trong lòng họ cũng hiểu, khả năng đứa trẻ này không thể thành thiên tài gì.
Thị Hoài Minh nói: "Chỉ cần không sa ngã, có thể nuôi sống bản thân là được."
Thực ra Trân Trân cũng không lo lắng, thở phào nói: "Vẫn phải tạo cho nó chút áp lực, nếu thực sự không được, vậy cũng thực sự bó phép, dù sao thì không chết đói là được rồi."
Đương nhiên, sống trong gia đình như thế này, làm sao cũng không chết đói được.
Nói chuyện tới mệt lả, tắt đèn đi ngủ.
Trân Trân nằm lên giường thư giãn gân cốt, ngay cả giọng nói cũng cơi lỏng, lên tiếng: "Ngày mai em phải ngủ tới khi tự dậy, không ai được quấy rầy em." Nghỉ việc rồi, ngủ bù trước rồi tính.
Thị Hoài Minh cười: "Được, để phần bữa sáng trong nồi cho em."
Trân Trân nhắm mắt lại, giọng nói vui vẻ: "Sau này em sẽ sống cuộc sống như thần tiên."
Thị Hoài Minh: "Nói tới mức anh cũng muốn nghỉ hưu sớm, cùng em sống cuộc sống như thần tiên."
Trân Trân: "Vậy không được, anh phải nuôi gia đình."
Sáng ngày hôm sau, quả nhiên Thị Hoài Minh, Đan Đồng và Hưng Vũ không đánh thức Trân Trân.
Trân Trân ngủ một giấc tới khi tự thức dậy, lúc thức dậy nằm trên giường vươn vai trái phải.
Nằm ỳ trong ổ chăn ấm áp, không nhịn được cảm khái, vẫn là cuộc sống không ai quản thoải mái nhất!
Đương nhiên không phải cô muốn lủi trong nhà cả ngày như vậy, cho nên lười nhác một lúc cũng phải dậy.
Thức dậy rửa mặt ăn sáng, sau khi lấp đầy bụng, cô giãn gân cốt, đi vào phòng ngồi xuống, cầm giấy bút ra viết bài.
Tản văn cô viết lúc trước khá nhiều, bây giờ cũng viết tản văn, nhưng chủ yếu viết tiểu thuyết.
Bài ngắn, bài bình thường, bài dài, cô đều có cấu tứ, cũng đều đang chậm rãi viết.
Lúc viết khá chậm, viết xong còn phải sửa chữa nhiều lần.
Sản lượng không nhiều, nhưng mỗi một bài đều là tâm huyết.
Ở nhà viết suốt một ngày như vậy, buổi tối ăn cơm xong ra ngoài thư giãn một lúc.
Vừa hay là Lý Sảng và A Văn tới gọi cô, cô bèn cùng Lý Sảng và A Văn tới thao trường một chuyến, đi ngang qua cổng nhà chị dâu Trần gặp chị dâu Trần, bèn kéo chị dâu Trần đi cùng.
Bốn người tản bộ nói chuyện tán gẫu.
Chủ yếu Trân Trân hỏi chuyện đi làm hôm nay của Lý Sảng, hỏi cô ấy cảm thấy như thế nào.
Dù sao thì cũng là công việc từng làm khi trước, tuy có hơi không thoải mái, nhưng Lý Sảng làm rất tốt.
Nghe Lý Sảng nói như vậy, dĩ nhiên Trân Trân cũng yên tâm.
Sau khi nói xong chuyện công việc của Lý Sảng, cô lại chú ý tới trên mặt chị dâu Trần ngập ý cười, hơn nữa suốt chặng đường này, hình như chị ấy đều cười, dáng vẻ muốn nhịn cũng không nhịn được.
Trân Trân chăm chú nhìn chị dâu Trần một lúc, cười hỏi: "Chị dâu, có phải chị có chuyện vui gì không?"
Mà Trân Trân hỏi như vậy, A Văn và Lý Sảng cũng nhìn ra niềm vui của chị dâu Trần.
Chị dâu Trần không thừa nhận, vội nói: "Không có chuyện vui gì."
Nhưng ngoài miệng chị ấy nói không có, biểu cảm lại là có.
Chuyện vui thì có gì không thể nói chứ, chị ấy càng không muốn nói, Trân Trân, Lý Sảng và A Văn càng truy hỏi.
Thế là chị dâu Trần không nhịn được nữa, thu lại ý cười trên mặt nói: "Là chuyện của Trình Trần nhà chị, vừa nãy trước khi ra ngoài đúng lúc nhận được thư của nó, nó nói với chị ở trong thư, nó sắp điều tới tổng bộ rồi."
Đây đúng là chuyện vui lớn, đương nhiên ba người Trân Trân cũng lập tức hiểu tại sao chị ấy không muốn nói.
Dĩ nhiên là vì Hà Tử Nhiên đột ngột giải ngũ quay về, sợ Lý Sảng nghe được, trong lòng không thoải mái.
Mà quả thật trong lòng Lý Sảng có chút không thoải mái, đây là thường tình.
Cân nhắc tới tâm trạng của Lý Sảng, Trân Trân và A Văn cũng không biểu hiện quá khoa trương.
Đương nhiên Lý Sảng cũng không biểu hiện ra không vui gì, cũng cười nói: "Trình Trần nhà chị có tiền đồ, ổn trọng vững vàng, không giống Hà Tử Nhiên nhà chúng em, làm cái gì cũng không ra hồn."
Chị dâu Trần tiếp lời Lý Sảng: "Tử Nhiên nhà e là do vẫn chưa tìm được chuyện mình thích làm."
Lý Sảng tự trào phúng cười: "Nó à, chỉ thích làm lưu manh lăn lộn qua ngày thôi."
Nói tới trước đây Trình Trần cùng lăn lộn với nó, sao Trình Trần người ta lại hiểu chuyện như vậy?
Bây giờ Trình Trần đã điều đến tổng bộ rồi, mà Hà Tử Nhiên vẫn là tên lưu manh.
Không thể làm lưu manh cả đời được.
Chị dâu Trần lại hỏi Lý Sảng: "Chuyện công việc của nó thì sao?"
Lý Sảng nói: "Hôm nay nó đã đến văn phòng bố trí cho quân nhân, người ta nói hiện giờ không có cương vị trống, bảo nó về nhà đợi, có cương vị sẽ lập tức thông báo cho nó, thế này phải đợi tới khi nào chứ? Không được còn phải bảo cha nó tìm đơn vị cho nó, đơn vị ở đây chịu nhận người, còn phải làm thủ tục bên văn phòng bố trí."
Chị dâu Trần lại nói: "Dạo này thanh niên trí thức từ nông thôn lần lượt về tỉnh khá nhiều, quả thật cương vị công việc trong tỉnh vô cùng thiếu. Còn có nhiều người định tham gia thi đại học không tìm việc, nếu không việc quét dọn đường phố cũng bị giành."
Lý Sảng; "Em và cha nó thật sự bị nó chọc tức chết rồi, bản thân nó lại giống như người không liên quan vậy."
Chị dâu Trần: "Đừng giận, con lớn không theo mẹ, tùy theo nó trước đi, nói không chừng ngày nào đó nó sẽ tự thấy nôn nóng."
Lý Sảng: "Nôn nóng cũng muộn rồi, cái gì cũng không theo kịp. Nói ra nó không ngốc, chỉ cần nó muốn, chuyện gì cũng có thể làm được. Mấy năm nay, biểu hiện trong bộ đội cũng không tệ, nhưng nó cứ cà lơ phất phơ, ai quản cũng không phục...."