.
Chương 385 -
Đi trên đường, Lý Sảng cố gắng không nhìn tới những tên lưu manh hỗn đản mặc sơ mi hoa kia.
Sau khi đi dạo trên đường phố xong về đến nhà, tâm tình cũng không tệ lắm.
Sau khi chào nhau tại đầu hẻm rồi ai về nhà nấy.
Trân Trân mở cửa tiến viện tử không lâu lại nghe thấy tiếng gõ cửa viện.
Cô quay đầu đi xem, chỉ thấy người đưa thư đang đứng bên ngoài.
Không lên tiếng gọi người ta tiến vào, tự cô đi tới cửa viện tử.
Nhìn thấy thứ người đưa thư đưa tới, Trân Trân rất bình tĩnh hỏi: "Lại trả bản thảo rồi hả?"
Theo kinh nghiệm thì nhìn độ dày của thư và ước lượng là liền đoán được ra.
Người phát thư cười vô cùng khách khí, lên tiếng cổ vũ Trân Trân: "Cô cứ tiếp tục cố lên, nhất định bản thảo sẽ được thông qua sớm thôi."
Trân Trân cười nói: "Cảm ơn ạ."
Chuyện bị trả lại bản thảo này, hơn mười năm trước cô cũng đã trải qua không ít rồi.
Gần nhất là nửa năm này cô cũng đã trải qua nhiều nên đối với việc này cũng vô cùng bình tĩnh.
Đến ở độ tuổi này, thứ ổn định được nhất đó chính là tính khí.
Sau khi người đưa thư rời đi, Trân Trân cầm thư vào nhà.
Cô bình tĩnh đem bản thảo bị trả lại ra, đọc vừa đọc sửa lại, lại viết thêm một phần mới, nhét vào trong phong thư, viết lên một địa chỉ gửi bản thảo mới, dán tem lên rồi dán miệng phong thư lại.
Không có gì to tát, ngày mai lại tiếp tục gửi đi.
Sau khi dán xong phong thư cũng vừa hay lúc Thị Hoài Minh trở về.
Trân Trân mở ngăn kéo tìm phiếu cơm, nhìn Thị Hoài Minh nói: "Em quên nấu cơm rồi."
Sự chú ý của Thị Hoài Minh đổ dồn lên bên trên phong thư của cô, hỏi: "Lại bị trả bản thảo rồi ư?"
Trân Trân đáp lại một cách bình thường: "Đúng vậy, ngày mai em lại đi gửi tiếp."
Thị Hoài Minh nhìn về phía cô khẽ mỉm cười.
Nhìn Trân Trân cầm phiếu cơm ra, anh lại nói: "Không cần nấu ăn đâu, phiền phức lắm, ăn dưới căng tin đi. Dù sao bây giờ trong nhà cũng không có người khác, chỉ còn lại hai chúng ta thôi."
Nghe nói như thế, Trân Trân có chút sửng sốt.
Cô nhìn Thị Hoài Minh chớp mắt mấy cái: "Đúng vậy, trong nhà cũng chỉ còn hai chúng ta mà."
Bọn trẻ đều không có ở nhà, đột nhiên có chút không quen.
Sau khi nói xong, hai người liền đi về phía nhà ăn.
Cả hai sóng vai nhau đi trong ngõ hẻm, thân ảnh của cô bị kéo dài ra dưới ánh nắng.
Thị Hoài Minh chậm rãi lên tiếng nói: "Dù là cha mẹ hay con cái thì sau cùng người bầu bạn với chúng ta vẫn là vợ chồng."
Trân Trân nhìn về phía anh, cười nhẹ: "Đôi vợ chồng già."
Thị Hoài Minh cũng cười, bỗng nhiên nói: "Anh còn nhớ rõ dáng vẻ của em lúc ba tuổi."
Trân Trân tỏ vẻ không tin: "Nói linh tinh!"
Thị Hoài Minh nhìn cô, nói: "Anh lớn hơn em ba tuổi, khi đó anh đã có ký ức rồi."
Trân Trân cũng nhìn về phía anh: "Vậy dáng vẻ lúc em ba tuổi như thế nào?"
Thị Hoài Minh nói: "Con mắt to to, khuôn mặt nho nhỏ, cười lên ngọt ngào, rất đáng yêu."
Trân Trân không cảm thấy chút rung động nào: "Đã đáng yêu như vậy thì vì sao anh lại không thích?"
Thị Hoài Minh: "Rất thích mà, ai nói không thích?"
Con mắt Trân Trân trừng lớn: "Anh đây đúng là có thể nói hươu nói vượn đó? Ban đầu là ai không muốn cưới em chứ?"
Thị Hoài Minh đáp: "Có sao? Em nhớ nhầm rồi, rõ ràng anh rất thích em."
Trân Trân vừa muốn đánh anh lại vừa thấy buồn cười.
Cô đưa tay nhẹ nhàng nhéo anh một chút, nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ."
Thị Hoài Minh bắt lấy tay của cô, nhẹ nhàng nắm một chút, vô cùng nghiêm túc đáp: "Nếu như một ngày anh có thể trở lại khi mình hai mươi tuổi, anh nhất định phải cho Thị Hoài Minh năm hai mươi tuổi biết cùng chung sống với Trân Trân đến hết cuộc đời hạnh phúc tớ cỡ nào."
Sắc trời chiều ấm áp chiếu lên mặt hai người.
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, chậm rãi chớp mắt một cái, nhìn thấy hình bóng của mình ở trong đôi mắt anh.