.
Chương 386 -
Ăn cơm xong đi ra khỏi nhà ăn, sắc trời còn sớm.
Trân Trân và Thị Hoài Minh không về nhà ngay mà vòng đường đến thao trường dạo một vòng.
Gió chiều tối rất dịu, có chút nhẹ nhàng và man mát, thổi vào mặt rất thoải mái.
Trên thao trường, người trẻ đang đánh cầu, có đứa con nít đang chạy nhảy.
Trân Trân và Thị Hoài Minh cùng nhìn rồi cảm nhận triều khí và phồn thịnh của thế giới này, dạo bộ nói chuyện.
Hình như tâm thái của mình cũng trở nên trẻ ra, hơi giống đôi vợ chồng mới kết hôn đã chia xa lâu ngày rồi gặp lại như trước kia.
Lúc sắc trời dần tối lại, hai người rời khỏi thao trường về nhà.
Bây giờ trong nhà không có ai khác, sau khi vào viện cũng không cần quan tâm tới ai nữa, trực tiếp khóa cửa viện lại.
Bên cạnh không có ai quấy rầy, những chuyện tiếp theo đều làm rất chậm rãi.
Sau khi tắm rửa xong, hai người không đi ngủ ngay, mà cầm vĩ cầm, thắp đèn cầy vào viện hóng gió.
Trong viện, gió đêm chầm chậm, còn mát mẻ hơn trong nhà.
Gió đêm thổi lá sơn trà kêu xào xạc, Trân Trân ở bên cạnh cây sơn trà, đứng trong bóng sáng của đèn cầy, kéo vĩ cầm.
Lý Sảng và A Văn nhà cách vách nghe được tiếng đàn, cũng kéo Hà Thạc và Liễu Chí vào trong viện nhà mình ngồi.
Ăn chút trái cây cắn chút hạt dưa, gió đêm thổi mát rượi, nghe diễn tấu vĩ cầm.
Ở trong màn đêm như vậy, nghe được tiếng đàn du dương trầm bổng như thế, luôn sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới những tương ngộ khi còn trẻ, nhớ tới buổi chiều cùng nhau uống cà phê nghe nhạc, nhớ tới những lần cãi vã, cười đùa, cũng nhớ tới những tháng năm bị nụ cười và nước mắt thấm đẫm, mỗi một khoảnh khắc cười vui náo nhiệt hoặc rơi lệ.
Khóe miệng Lý Sảng mang theo nụ cười khẽ nói với Hà Thạc: "Khi đó chúng ta vừa chuyển về, nghe thấy nhà bên cạnh có người kéo vĩ cầm, còn tưởng là Đồng Đồng, Hưng Vũ đang học kéo vĩ cầm, không ngờ lại là Trân Trân. Sau này, khi em biết bèn nghĩ trong lòng, có lẽ em ấy chỉ là hứng thú nhất thời kéo chơi mà thôi, ai biết em ấy lại kiên trì mười năm như vậy, thi thoảng em thật sự rất bội phục em ấy, đặc biệt là nhớ tới dáng vẻ khi em ấy vừa tới tỉnh, ngu ngu ngơ ngơ không biết gì cả, giống như một đứa trẻ. Bây giờ thì sao, em ấy là người sống ung dung nhất, cũng ưu nhã nhất trong những người chúng ta."
Đương nhiên Hà Thạc cũng nhớ dáng vẻ khi Trân Trân vừa mới tới tỉnh.
Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy cô, cô đang ở ngoài cửa chơi cùng Đại Bạch, còn đang nghiêm túc nói chuyện với Đại Bạch, rất pha trò.
Nghĩ lại thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm trôi đi.
Thời gian trôi chảy, thế vận đổi thay.
Đại Bạch đi rồi.
Chung Mẫn Phân cũng không còn nữa.
Bọn trẻ cũng bắt đầu cuộc sống của riêng mình.
Những năm tháng trong quá khứ đó giống như tiếng đàn này, du dương bay bổng vào trong bầu trời đêm.
Trong bầu trời đêm có ngôi sao lấp lánh, giống như mỗi một ngôi sao đều có câu chuyện của riêng chúng.
Sáng sớm, con ngõ yên tĩnh thức tỉnh trong tia nắng đầu tiên.
Cửa viện kẽo kẹt, những người dậy sớm lần lượt từ trong viện đi ra, cất tiếng chào buổi sáng, cùng nhau đi làm.
Trước đây, sáng sớm sẽ có bọn trẻ truy đuổi ồn ào, bây giờ chỉ còn lại người lớn.
Cho dù là ra khỏi con ngõ, cũng chỉ có tiếng chào hỏi đơn giản, không còn huyên náo như trước đây.
Lý Sảng và A Văn cùng nhau chuẩn bị đi làm, nhìn thấy Trân Trân cũng từ trong viện đi ra, tự nhiên cười nói: "Mặt trời mọc từ đằng tây, sao hôm nay em lại dậy sớm như vậy? Còn cùng ra ngoài với bọn chị."
Trân Trân không che giấu, rất tự nhiên quơ quơ bức thư dày trong tay về phía họ.
Lý Sảng và A Văn hiểu, Lý Sảng lại cười nói: "Vẫn chưa thông qua sao?"
Trân Trân nói: "Vâng, em phải tiếp tục gửi."
A Văn cũng cười: "Đừng vội, đợi đi, sớm muộn cũng có thể qua."
Đều là người thân nhất, Trân Trân không khiêm tốn với hai người họ, cũng cười nói: "Em cũng cảm thấy thế."
Mỗi lần viết ra một bài văn hoàn chỉnh, cô đều cảm thấy là kiệt tác, sớm muộn sẽ nổi tiếng khắp thế giới.
Đương nhiên rồi, cô không dám có chí hướng lớn như vậy, đây chỉ là sự nhận định và khích lệ đối với bản thân.
Viết lách thì phải vô cùng tự tin vào chính mình.
Ra khỏi con ngõ, Lý Sảng và A Văn đi làm, Trân Trân tới bưu cục gửi bản thảo.
Hôm qua vừa dạo phố, gửi bản thảo xong, cô cũng không đi đâu, đi thẳng về nhà.
Về tới nhà, đóng cửa viện lại, tới trước bàn ngồi xuống, trải giấy ra cầm bút lên, vặn mực và vỏ bút máy ra, đặt đầu bút vào trong bình mực hút một bụng mực, vặn bút lại bắt đầu chắp bút.
Viết được một buổi, buổi trưa đứng dậy hoạt động gân cốt, đến nhà bếp nấu cơm trưa.
Trong nhà chỉ có cô và Thị Hoài Minh, nấu cơm ít nên cũng nhanh.
Viết lách khá tốn đầu óc, cô coi nấu cơm như thư giãn, cho nên nấu cũng vô cùng vui vẻ và giải tỏa áp lực.