.
Chương 387 -
Thị Hoài Minh về tới nhà, ngửi được hương thơm trong nhà, có hơi bất ngờ.
Bưng đồ ăn lên bàn, ngồi xuống bên bàn ăn, anh cười hỏi: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Trân Trân cũng cười đáp: "Chúc mừng chúng ta lại quay lại thế giới của hai người."
Thị Hoài Minh gật đầu: "Đáng chúc mừng."
Trong lòng anh đã có ý tưởng rồi, buổi tối sau khi tan làm, lại đưa Trân Trân đi chúc mừng một phen.
Anh đã đặt một gian phòng trong nhà hàng tây, buổi tối, sau khi tan làm sẽ dẫn Trân Trân đi ăn đồ tây.
Trên bàn ăn có nến có hoa tươi, trên giá nến màu vàng có ngọn lửa dập dờn.
Nhìn cảnh tượng này, Trân Trân không nhịn được cười lên, cười một lúc lâu mới dừng lại nói: "Nếu để bọn trẻ biết, chắc chắn sẽ nói người làm cha mẹ như chúng ta không tim không phổi, chúng đi ngược lại còn vui sướng."
Thị Hoài Minh đổ rượu đỏ vào trong ly, đặt xuống trước mặt Trân Trân: "Còn quan tâm chúng nói gì? Chúng đã đi hết rồi, không ai cả ngày lẽo đẽo theo sau mông gọi cha gọi mẹ, ai mà chẳng vui chứ?"
Trân Trân cười bưng ly rượu lên, tiện tay lắc nhẹ hai cái, nhìn Thị Hoài Minh: "Vậy...cạn ly."
Thị Hoài Minh bưng ly rượu cụng với cô một cái, ly rượu cụng vào nhau kêu keng một tiếng.
Tửu lượng của Trân Trân rất yếu, tối nay lại uống nhiều hơn một xíu.
Lúc đi về, cô đã đứng không vững, Thị Hoài Minh bèn cõng cô về.
Trên bầu trời đêm, một vầng trăng khuyết đang tô điểm, ánh trăng không soi được tới mặt đất, màn đêm thâm thúy và nồng đậm.
Trân Trân nằm trên lưng Thị Hoài Minh, không ngừng lảm nhảm nói chuyện.
Cô nói: "Anh ba, cảm ơn anh."
Cảm ơn anh lúc đầu ép cô học tập, cảm ơn anh cho cô ước mơ, cho cô cuộc đời khác.
Từ sau khi mở lòng ở bên anh, cô đã không còn chịu bất cứ uất ức gì nữa, cuộc đời thuận lợi, hơn nữa còn sung mãn.
Anh yêu cô, tình yêu vĩnh viễn dẫn dắt cô đi về phía trước, vĩnh viễn ủng hộ cô, tình yêu khiến cô an tâm.
Bởi vì có anh, cô đã trở nên hoàn thiện hơn rất nhiều.
Thị Hoài Minh nói: "Anh cũng nên cảm ơn em."
Cảm ơn cô yêu anh thích anh, tạo ra những ngọt ngào khác lạ trong những giai đoạn khác nhau của năm tháng, bồi bạn cùng anh mười năm hai mươi năm, còn có nửa đời sau. Cảm ơn cô cho anh có một cuộc đời trọn vẹn nhất, hạnh phúc, không nuối tiếc.
Mặt trăng khuyết lại, giống như nụ cười của bầu trời.
Rằm tháng tám là trung thu.
Bởi vì bọn trẻ vừa rời nhà không lâu, lại rất xa nhà, có đứa còn không có kỳ nghỉ thăm nhà, cho nên tết Trung Thu không bảo chúng về, người lớn tụ lại cùng nhau đoàn viên, tạo ra sự náo nhiệt thuộc về mình.
Bảy người hứa hẹn xong, buổi tối ăn cơm ở trong viện, uống rượu ngắm trăng.
Thế là khi mặt trời lặn xuống, mấy người cùng ở trong nhà bận rộn, vừa hấp gạo nếp làm bánh dày, vừa băm thịt cắt củ sen nhào bột làm món củ sen nhồi thịt rán.
Dĩ nhiên cũng không thể thiếu cua.
Cua đã mua trước đó, để trong nhà nuôi hai ngày.
Thị Hoài Minh, Hà Thạc và Liễu Chí dùng dây cỏ trói cua ở trong viện.
Liễu Chí vừa trói vừa nói: "Tôi lớn từng này rồi, còn không biết ăn con này, phiền."
Hà Thạc cười nói: "Ăn con này phải nhẫn nại, không gấp được."
Thị Hoài Minh còn chưa lên tiếng, bỗng nghe thấy cửa viện vang lên tiếng gõ cửa.
Anh đặt cua đã trói xong vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người tới là bưu tá.
Bưu tá tới nhà anh là chuyện bình thường nhất, anh đứng dậy lau tay đến cửa viện nhận thư.
Hơn nửa năm qua đi rồi, đã thành người quen với bưu tá.
Đưa thư tới, bưu tá cười nói với anh: "Thủ trưởng, tôi thấy bức thư hôm nay rất nhẹ, nếu không ngoài ý muốn, có khả năng là duyệt bản thảo rồi."
Nhìn địa chỉ gửi trên bức thư, Thị Hoài Minh trực tiếp xé thư ra đọc.
Sau khi đọc xong, mặt anh nở nụ cười, nhìn bưu tá nói: "Anh đợi một chút."
Nói xong, anh xoay người vào nhà, cầm hai cái bánh trung thu gói xong đi ra.
Anh đưa bánh trung thu cho bưu tá, cười nói với anh ta: "Vất vả cho anh rồi."
Thấy Thị Hoài Minh như vậy, anh ta biết chắc chắn là duyệt bản thảo rồi.
Bưu tá không khiến Thị Hoài Minh cụt hứng, chỉ coi như được hưởng lây, thế là nhận bánh trung thu cười nói: "Cảm ơn thủ trưởng, sau này nếu xuất bản sách, chắc chắn tôi sẽ mua."
Thị Hoài Minh tiễn bưu tá đi, lại quay lại tiếp tục trói cua.
Hà Thạc nhìn anh hỏi: "Tôi nghe hình như là nói vợ cậu được duyệt bản thảo rồi?"
Thị Hoài Minh gật đầu, lại nhỏ tiếng nói: "Không nói đã."
Liễu Chí cười nói: "Cậu muốn tạo bất ngờ à? Vậy có phải chúng ta còn phải chuẩn bị thêm chút quà không?"
Thị Hoài Minh không khách sáo với hai người họ: "Vậy các anh cứ coi mà làm."
Hà Thạc: "Nhìn đức hạnh của cậu kìa!"
Không cho Trân Trân biết chuyện này, Hà Thạc và Liễu Chí tìm Lý Sảng và A Văn, chị dâu Trần nói trước.
Họ cùng thu xếp lại chuẩn bị quà, đều lặng lẽ đặt dưới gốc cây sơn trà.