.
Chương 388 -
Buổi tối, bày bàn trong viện.
Dưới ánh trăng tròn, rượu thịt lần lượt lên bàn, mùi thơm tỏa khắp.
Mấy người ngồi xuống chuẩn bị chúc mừng Trung Thu, ly rượu còn chưa đổ đủ, bỗng nghe thấy một câu: "Ha, đã bắt đầu ăn rồi à."
Bảy người cùng quay đầu, chỉ thấy Hà Tử Nhiên về.
Bây giờ cũng chỉ có Hà Tử Nhiên vẫn còn ở Hi Thành, nhưng Hà Thạc và Lý Sảng không bảo cậu về đón Trung Thu.
Nhìn thấy cậu về, mọi người ngơ ngác, sau đó ngoài Hà Thạc và Lý Sảng, mọi người đều gọi cậu mau ngồi xuống.
Trên bàn vuông to đúng lúc ngồi được tám người.
Trân Trân lại vào nhà lấy một ly rượu, đặt trước mặt Hà Tử Nhiên.
Hà Thạc và Lý Sảng cũng không có cau có gì, chỉ nhìn cậu rồi hỏi: "Con về làm gì?"
Hà Tử Nhiên cười nói: "Tết Trung Thu con còn không thể về à?"
Lý Sảng không khách sáo, trực tiếp đặt chai rượu trước mặt cậu: "Nếu đã về thì rót rượu giúp chúng ta đi."
Hà Tử Nhiên vẫn cười nói: "Được thôi."
Vốn dĩ bầu không khí trên bàn đã tốt, uống thêm vài ly rượu vào, càng thêm tốt hơn.
Nồng độ của rượu hoa quế không cao, Trân Trân có thể uống thêm vài ly, giữ lượng không say là được.
Trên bàn nói một số đề tài náo nhiệt.
Nếu Hà Tử Nhiên đã về, vậy chủ đề khó tránh sẽ nói tới cậu.
Thị Hoài Minh thay Lý Sảng và Hà Thạc hỏi cậu: "Sau này cháu có tính toán gì? Cứ sống như vậy à?"
Hà Tử Nhiên hoàn toàn không có dáng vẻ nôn nóng, chỉ cười nói: "Sống vậy hai năm trước rồi tính, cháu ở Hi Thành cũng có chút chán rồi, định hết năm nay, năm sau vào nam sống thử."
Bây giờ nghe thấy câu này cũng lười tức giận, Lý Sảng giống như người ngoài, nhìn Hà Tử Nhiên hỏi: "Vậy anh có định kết hôn hay không?"
Hà Tử Nhiên nói: "Kết hôn có là gì, không vội."
Lý Sảng và Hà Thạc: "..."
Mà nhắc tới chuyện kết hôn, chị dâu Trần cũng nói.
Chị ấy nói: "Đám trẻ các cháu đều làm sao vậy? Trình Trần nhà chúng ta cũng vậy, vào bộ đội cũng không biết tìm người yêu. Bây giờ đã mấy tuổi rồi, sao còn không quan tâm chuyện này chứ?"
Hà Tử Nhiên cười: "Bác gái, đàn ông con trai lập nghiệp rồi mới thành gia, không có gì sai."
Nghe Hà Tử Nhiên nói như vậy, Lý Sảng không nhịn được phì cười.
Nói Trình Trần lập nghiệp rồi thành gia, chắc chắn là đúng, người ta đã dồn tất cả tinh lực, thời gian vào trong sự nghiệp, lập công lập nghiệp từng bước đi lên, không rảnh cũng không có tâm tư yêu đương. Mà Hà Tử Nhiên cậu, thời gian đều dùng để lăn lộn và yêu đương.
Lăn lộn tới bây giờ cũng không có gì, yêu đương lại không nhắc chuyện kết hôn, không biết rốt cuộc muốn làm gì.
Trong mấy đứa trẻ trong con ngõ, Hà Tử Nhiên cậu là đứa khốn nạn nhất.
Đương nhiên có nhiều người như vậy ở đây, Lý Sảng không thể không giữ thể diện cho Hà Tử Nhiên, phì cười một cái rồi thôi.
Hôm nay là ngày tụ tập cùng nhau đón Trung Thu, dĩ nhiên không nên nói nhiều tới những chuyện không vui.
Hơn nữa con đã lớn rồi, có khốn nạn mấy cũng phải giữ thể diện cho nó.
Chuyện liên quan tới thành gia lập nghiệp, nói mấy câu cũng cho qua.
Chủ đề lại được đổi sang cái khác, uống rượu ngắm trăng ăn bánh trung thu, bầu không khí vẫn rất tốt.
Cơm đoàn viên vào đêm Trung Thu đã ăn xong, Thị Hoài Minh bỗng nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, bây giờ tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện vui." Nói xong, anh đứng dậy, xoay người đi vào nhà.
Người khác đều biết Thị Hoài Minh muốn nói chuyện vui gì, cho nên trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Chỉ có Trân Trân bị che giấu và Hà Tử Nhiên tới sau là không biết, cho nên sắc mặt của Trân Trân và Hà Tử Nhiên khá giống nhau, hai người đều tò mò đột nhiên có chuyện vui gì muốn tuyên bố.
Một lúc sau, Thị Hoài minh từ trong nhà đi ra.
Trong tay anh cầm một bức thư, sau khi ngồi xuống bèn đưa mắt nhìn mọi người, cuối cùng đặt ánh mắt lên mặt Trân Trân.
Anh nhìn Trân Trân nhưng không nói ngay, Trân Trân tò mò hỏi: "Chuyện vui gì vậy?"
Chuyện vui của nhà cô, sao cô không biết?
Thị Hoài Minh bất động thanh sắc, lấy thư từ trong bì thư ra.
Cầm trong tay nhẹ nhàng mở ra, hắng giọng nói: "Đồng chí Lâm Trân Trân, chào cô, bản thảo 《 Về nông thôn 》của cô đã được trụ sở chính sử dụng..."
Nghe được câu này, Trân Trân bỗng ngây người.
Cô nhìn Thị Hoài Minh chớp mắt, nín thở nghe anh đọc hết.
Sau đó cô ép trái tim trong lồng ngực, vươn tay lấy tờ giấy và bì thư trong tay Thị Hoài Minh.
Đọc xong tất cả thông tin, cô bỗng ngẩng đầu nhìn Thị Hoài Minh, lại nhìn những người khác.
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn cô, vừa nhìn đã biết là bọn họ đã biết chuyện này từ sớm.
Không đợi Trân Trân nói, Lý Sảng đứng dậy, cô ấy cầm quà mình đã chuẩn bị đưa cho Trân Trân, cười nói: "Của chị, tặng cho Tiểu Miên Hoa của chúng ta một chiếc bút máy, chúc em sau này viết ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn hay hơn nữa."
Trân Trân còn đang ngây người, vươn tay nhận bút của Lý Sảng, sau đó người khác cũng tặng cho cô món quà đã chuẩn bị từ trước.
Tặng xong quà, chỉ còn Hà Tử Nhiên lúng túng cười, nói: "Cái này… cũng không ai nói với cháu..."
Trân Trân phì cười.
Cô cười một lúc lâu, ngay cả hốc mắt cũng hơi ướt đi.
Sau đó cô thu lại biểu cảm, nói: "Cảm ơn mọi người, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!"
Không chuẩn bị quà, vậy chỉ đành làm nóng bầu không khí.