Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 389

. Chương 389 -
Sau khi Trân Trân nói xong câu này, Hà Tử Nhiên lập tức giơ tay lên ra sức vỗ.

Tiếng vỗ kéo theo những người khác, trong viện lập tức ngập tràn tiếng vỗ tay bôm bốp.

Tuy chỉ đơn giản là được duyệt bản thảo, cũng không có bao nhiêu tiền nhuận bút.

Nhưng sự công nhận và khích lệ của mọi người dành cho cô khiến cô cảm thấy đây là một chuyện vô cùng vẻ vang.

Tối nay, mặt trăng trên trời rất tròn, rượu hoa quế rất thơm, bánh trung thu rất ngọt.

Ánh trăng và ánh đèn màu cam ấm đan xen vào nhau, sáng bừng lên ý cười nơi khóe miệng khóe mắt mỗi người.

Vạn sự khởi đầu nan, dường như đều thích hợp dùng ở rất nhiều chuyện.

Từ sau khi Trân Trân được phê duyệt quyển đầu tiên, sau đó việc phê duyệt giống như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Số lần tên của cô xuất hiện trên báo và tạp chí nhiều lên, sau khi văn phong và câu chuyện được càng nhiều người thích, cũng dần có chút tiếng tăm, trở thành tác giả ký hợp đồng với báo giấy và tạp chí.

Sau đó cũng tự nhiên dựa vào tác phẩm do mình đăng, xin gia nhập hội tác giả.

Sau khi gia nhập hội tác giả, cuối cùng có thể miễn cưỡng chấp nhận người khác gọi cô là "tác giả" rồi.

Tuy cũng chỉ là một tác giả nhỏ viết bài cho chuyên mục tạp chí.

Tuy là tác giả nhỏ, tuổi lại không nhỏ.

Trân Trân đón sinh nhật năm mươi tuổi của cô trong hoàn cảnh xã hội ngày càng thả lỏng.

Trong con ngõ, hễ có người đón sinh nhật, đều sẽ có mấy gia đình tụ tập lại cùng náo nhiệt một phen, dù sao thì đã qua năm mươi rồi, đón sinh nhật một lần sẽ ít đi một lần, cuộc đời tổng cộng cũng không còn mấy cái mười năm nữa.

Năm nay, Lý Sảng và A Văn đã sớm suy nghĩ tổ chức sinh nhật năm mươi tuổi cho Trân Trân như thế nào.

Mấy người lén lút bàn bạc, vẫn là Lý Sảng đưa ra ý tưởng: "Không phải em ấy tự kéo vĩ cầm suốt mười mấy năm sao, hay là chúng ta làm một buổi diễn tấu giúp em ấy, cho em ấy lên sân khấu một lần, các cô cảm thấy như thế nào?"

Chuyện này nghe có vẻ rất thú vị.

Tuy nói Trân Trân dựa vào sở thích và hứng thú kéo đàn mười mấy năm, nhưng nếu đã luyện kỹ nghệ như vậy, kỳ thực vẫn muốn lên sân khấu chứ, dù sao thì đây chính là một sở thích lên sân khấu.

A Văn, Liễu Chí, Hà Thạc và chị dâu Trần đều cảm thấy khả thi.

Cũng không phải kiếm tiền gì, chỉ là hoàn thành giấc mộng lên sân khấu của Trân Trân.

Sau khi mấy người bàn bạc xong, lại đi hỏi ý kiến của Thị Hoài Minh.

Thị Hoài Minh đã nghe Trân Trân kéo đàn suốt mười mấy năm, đã ở bên nghe từ khi cô kéo tạp âm rồi, anh đương nhiên vô cùng muốn nhìn thấy Trân Trân có một ngày có thể đứng trên sân khấu, cho nên đồng ý vô cùng dứt khoát.

Đương nhiên món quà này không phải thứ có thể lén lút tặng được.

Thế là sau khi thương lượng xong, họ lại cùng đi tìm Trân Trân, hỏi cô: "Em cảm thấy như thế nào?"

Sau khi Trân Trân nghe xong kế hoạch của mọi người, trong lòng lập tức sinh ra khao khát.

Bởi vì học đàn rất muộn, cũng không phải là thiên tài trác tuyệt gì, cho nên cô kéo đàn chỉ là sở thích tự mua lấy niềm vui, thật sự chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể đứng trên sân khấu. Nhưng họ đã có kế hoạch, dĩ nhiên cô cũng muốn.

Nhưng cô lại mỉm cười nói: "Em đón sinh nhật, còn bắt em biểu diễn cho mọi người à?"

Lý Sảng cười: "Vậy bọn chị biểu diễn cho em, em có xem không?"

Trân Trân nói: "Xem chứ, mọi người tuốt bông cho em em cũng vui."

A Văn: "Ngay cả bông em cũng không biết tuốt."

Mấy người nói chuyện rồi cười rộ lên.

Đương nhiên Trân Trân cũng chỉ nói đùa.

Từ tận sâu trong lòng, cô cảm ơn mọi người đã nghĩ ra ý tưởng này.

Cô thật sự rất thích.

Sau khi quyết định, người khác lập tức bận rộn.

Đương nhiên với thân phận của họ mà nói, làm chuyện này vốn không khó gì.

Lúc đặt rạp diễn tấu, cũng tới đoàn ca múa mời đội nhạc đệm nhạc, người nên có đều tìm đủ.

Sau khi chuẩn bị xong những chuyện này, còn là đều là việc của Trân Trân.

Trước kia, cô đều là học đàn riêng với giáo viên, hoặc một mình cô ở nhà luyện đàn, đều là thuộc kiểu tự tiêu khiển, bây giờ thì cần phải nghiêm túc phối hợp với đội nhạc, hoàn thành biểu diễn hoàn chỉnh.

Phía sau sân khấu đều cần mồ hôi.

Tuy là tặng quà cho bản thân, nhưng Trân Trân không làm qua loa.

Mọi người đã tốn nhiều tiền và công sức như thế sáng tạo sân khấu này cho cô, đương nhiên cô phải nghiêm túc.

Đây có thể là lần diễn tấu sân khấu duy nhất trong đời cô, cô phải để lại hồi ức hoàn mỹ nhất.

Thế là thời gian sau đó, Trân Trân đổ dồn phần lớn thời gian vào trong luyện tập và diễn tập.

Đoàn ca múa đã sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn cô, coi cô thành người diễn tấu chân chính.

Dưới sự hướng dẫn nghiêm khắc và chuyên nghiệp của giáo viên, đêm trước ngày sinh nhật, Trân Trân đã diễn tập rất thành thục.

Tuy nghĩ tới lên sân khấu sẽ không nhịn được căng thẳng, nhưng cô cảm thấy có lẽ sẽ không phá sân khấu.
Bình Luận (0)
Comment