.
Chương 391 -
Hội diễn tấu kết thúc.
Ánh đèn trên sân khấu tắt lụi, màn lớn từ từ buông xuống.
Tiếng vỗ tay trên khán đài nhiệt liệt mà kéo dài không dứt.
Cuối cùng cũng hoàn thành diễn tấu.
Trân Trân về hậu đài, ôm lồng ngực thở phào một hơi.
Nhạc trưởng tới cười nói với cô: "Rất tuyệt, màn biểu diễn hôm nay rất thành công."
Đương nhiên Trân Trân biết buổi biểu diễn hôm nay có khuyết điểm.
Nhưng đối với cô mà nói, quả thật có thể nói là rất thành công.
Thế là cô cười đáp: "Cảm ơn anh."
Nói chuyện vài câu với nhạc trưởng, sau đó có một nhóm người tới hậu đài.
Người dẫn đầu đương nhiên là Thị Hoài Minh, còn lại là mấy người lớn như A Văn, Lý Sảng, còn có bọn trẻ.
Thị Hoài Minh ôm một bó hoa tươi trong lòng, tới trước mặt Trân Trân, nhìn cô nói: "Vô cùng đỉnh."
Trân Trân cười nhận hoa, tiếp nhận sự nhận định và khen ngợi của anh: "Cảm ơn anh."
Biểu diễn xong, lúc này cả người hoàn toàn nhẹ nhõm, Trân Trân mới ý thức được -- tất cả bọn trẻ đều về rồi.
Để chúc mừng cô biểu diễn thành công, người có thể đi lên cho một cái ôm đều tới ôm cô một cái.
nhưng cho dù có ôm hay không, mỗi người bọn họ đều khen ngợi kiểu phóng đại với Trân Trân, khen tới mức ba hoa chích chòe, khiến Trân Trân cười tới mức miệng kéo tới mang tai.
Nghe mọi người khen xong, Trân Trân cười nói: "Được mọi người tâng bốc, em cũng sắp thành bậc thầy diễn tấu quốc tế rồi."
Đan Tuệ nhanh miệng tiếp lời: "Mẹ chính là bậc thầy diễn tấu quốc tế trong lòng chúng con."
Trân Trân dùng tay vỗ cô bé, cười không ngớt.
Nói chuyện ở hậu đài một lúc, thời gian cũng muộn, mọi người thu xếp đến nhà hàng ăn cơm.
Bữa tiệc sinh nhật này không mời người khác, vẫn là những người trong con ngõ.
Nhà hàng mà bọn họ ăn là do Hà Tử Nhiên đặt.
Lúc này, Hà Tử Nhiên vẫn là người thời thượng nhất trong đám trẻ, mặc một bộ đồ âu cắt may vừa vặn, dáng người thẳng tắp dẫn mọi người đi vào nhà hàng, ngoài miệng nói: "Nhà hàng này là do một người bạn của cháu mở, khẩu vị không tồi."
Đợi họ vào nhà hàng, quả nhiên có người được gọi là ông chủ đích thân tới tiếp đãi bọn họ.
Phòng bao đã sớm sắp xếp cho bọn họ rồi, ông chủ này vừa tặng rượu vừa tặng hoa quả cho họ, rất khách sáo.
Đợi ông chủ đi, mọi người ở trong phòng bao ngồi xuống.
Bàn trong phòng bao rất lớn, chính giữa có bàn xoay, vừa hay ngồi xuống lớn nhỏ mười lăm người.
Hà Tử Nhiên vẫn phụ trách thu xếp, có việc gì đều do cậu tìm phục vụ, người khác cứ ngồi xuống ăn cơm là được.
Mà thực ra ăn cơm cũng chỉ là phụ.
Mọi người đã rất lâu chưa tụ tập đông đủ như vậy, ôn lại chuyện xưa mới là quan trọng nhất.
Bởi vì nhân vật chính của hôm nay là Trân Trân, chủ đề mở màn dĩ nhiên là vây quanh Trân Trân.
Chuyện biểu diễn đã nói ở hậu đài vừa nãy, lúc này lại nhắc thêm vài câu rồi không nói nữa.
Mà người đông nên đề tài nói chuyện cũng nhiều, bây giờ ai cũng có công việc bài vở và cuộc sống của mình. Cho nên cho dù ai nhắc tới một đề tài, đều có thể nói chuyện một lúc lâu.
Mỗi người ngồi đây đều nói tình hình của mình.
Những năm nay, Thị Đan Linh và Chu Cát Minh đều được đề bạt trong công việc, cuộc sống ổn định chắc chắn.
Những năm qua, Trình Trần ở tổng bộ làm rất tốt, rất được lãnh đạo nâng đỡ, tiền đồ rộng.
Hà Tử Nhiên lăn lộn tới năm nay đã mở một công ty mậu dịch, vẫn bôn ba khắp nơi, nhưng đã cởi bó cái mác không có tiền đồ trên người xuống.
Năm nay, Đan Tuệ được đoàn lựa chọn đi tham gia đêm hội mùa xuân, sẽ biểu diễn một tiết mục múa đơn tự biên trên sân khấu của đêm xuân.
Hà Tử Ngôn đã vào viện nghiên cứu quốc gia, Đậu Đậu ở lại kinh đô làm giáo viên.
Đan Đồng, Tiểu Mạch còn đang đi học, Mễ Mễ và Hưng Vũ đều được đề bạt trong bộ đội rồi.
Rượu thịt trên bàn ăn được một nửa, mọi người cũng nói gần xong tình hình của bản thân.
Ánh mắt liếc lên gương mặt Đan Tuệ, Trân Trân bỗng nhớ ra một chuyện, tới bây giờ vẫn chưa nhắc nên suýt quên mất.
Cô nhìn Đan Tuệ hỏi: "Trước kia con viết thư về, nói muốn dẫn người yêu về, mẹ không nhớ lầm chứ?"
Nhắc tới đây, người trên bàn ăn đều dồn ánh mắt về phía Đan Tuệ.
Đan Tuệ cầm đũa bỗng dưng ngẩn người, ánh mắt lặng lẽ quét nhìn tất cả mọi người trên bàn, cuối cùng nhìn Trình Trần, sau đó lại vội vàng thu hồi.
Cô ấy hắng giọng, mỉm cười nói: "Vâ....vâng ạ."
Tuổi của cô ấy cũng không nhỏ nữa, đã sớm tới tuổi có thể kết hôn rồi, yêu đương là chuyện rất bình thường.
Nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ một mình cô nghiêm chỉnh yêu đương và muốn dẫn người ta về, mọi người rất mong đợi.
Lý Sảng thân là mẹ nuôi, quan tâm không ít hơn Trân Trân.
Cô ấy lại nhìn Đan Tuệ hỏi: "Sao không dẫn về?"
Đan Tuệ lại cười, nhìn Lý Sảng nói: "Vâng… thực ra dẫn về rồi..."
Dẫn về rồi? Ở đâu chứ?
Trong ánh mắt mọi người đều lộ ra nghi ngờ.
Đan Tuệ không sợ ánh mắt chuyên chú của mọi người nhất, lúc này lại có hơi ngại ngùng.
Cô ấy lại mỉm cười, lên tiếng nói: "Hay là… ăn cơm xong rồi nói tiếp..."
Thị Hoài Minh nói: "Nhân lúc bây giờ còn chưa ăn cơm xong, gọi nó tới là được, chúng ta đều gặp thử."
Hà Thạc cũng tiếp lời nói: "Đúng vậy, cho chúng ta gặp thử."
Đan Tuệ còn chưa nói, chị dâu Trần bỗng mỉm cười rồi lên tiếng: "Với điều kiện này của Tuệ Tuệ, con trai bình thường không được đâu. Cháu xem cháu vừa có cha mẹ ruột, vừa có cha mẹ nuôi, phải qua mấy cửa lận."
Nghe chị dâu Trần nói như vậy, A Văn cũng cười nói: "Quả thật áp lực rất lớn."
Nếu là một người trong gia đình bình thường, đoán chừng ngay cả cửa cũng không dám vào.
Đúng vậy, cảm giác áp lực rất lớn.
Đan Tuệ cúi đầu im lặng một lúc, sau đó nâng mắt lại quét sang bên cạnh.
Lúc này, Trình Trần không im lặng ngồi nữa, bưng ly rượu đứng dậy nói: "Chú, thím, là con."
Cậu vừa nói ra, trong phòng bao lập tức yên tĩnh.
Đặc biệt là chị dâu Trần vừa nói hết lời, biểu cảm trên mặt càng thêm đặc sắc.
Sau một lúc, trong phòng bao bùng nổ ra một tiếng đồng thanh: "Cái gì?"