.
Chương 392 -
Trong nhà, trong ánh sáng nhàn nhạt, Trân Trân tựa vào đầu giường ngẩn người.
Bây giờ trong đầu cô đã không nghĩ tới chuyện diễn tấu lúc chiều nữa, một lúc sau, cô nhìn Thị Hoài Minh hỏi: "Trình Trần lớn hơn Tuệ Tuệ của chúng ta mấy tuổi, sáu tuổi hay là bảy tuổi?"
Thị Hoài Minh nói: "Dù sao không phải sáu thì là bảy."
Trân Trân lại nói: "Đây có phải là cũng lớn hơi quá rồi không?"
Thị Hoài Minh hừ một tiếng nói: "Thằng nhãi này, ban đầu chúng ta vừa từ trường quân đội chuyển tới, nó lén lút dẫn Tuệ Tuệ ra ngoài, hại chúng ta tìm cả buổi, lo lắng cả buổi, bây giờ lại lén lút làm vậy, anh thấy nó chính là con buôn người!"
Trân Trân không nhịn được bật cười: "Vậy anh không đồng ý à?"
Thị Hoài minh dựa vào giường: "Anh có gì đồng ý hay không đồng ý chứ, thời nay hôn nhân tự do, theo ý của chúng."
Trân Trân biết, anh từng chịu khổ trong cuộc hôn nhân không tự do, cho nên chắc chắn sẽ không quản hôn sự của con.
Cô đột nhiên không vui, hừ một tiếng, kéo chăn nằm xuống.
Thị Hoài Minh thấy cô như vậy, tự nhiên hỏi cô: "Làm sao vậy? Em không đồng ý?"
Trân Trân nói: "Em dám không đồng ý à, sau này lại chụp cho anh cái mũ gia trưởng phong kiến, chúng ta chính là hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, đâu thể cho các con chịu nỗi khổ này chứ."
Dĩ nhiên Thị Hoài Minh nghe ra ý trong lời cô.
Anh cười nói: "Ai nói khổ, không hề khổ chút nào, rất ngọt."
Trân Trân trực tiếp kéo chăn phủ đầu: "Hừ!"
Các con đều xin nghỉ trở về, tổ chức xong sinh nhật cho Trân Trân, lần lượt rời đi.
Lúc người khác đi, người lớn đều không nói gì, lúc Đan Tuệ và Trình Trần đi, Thị Hoài Minh, Hà Thạc, Trân Trân và Lý Sảng cùng hỏi Trình Trần: "định khi nào kết hôn?"
Trình Trần nghiêm túc đáp: "Đợi Tuệ Tuệ hết việc, bây giờ em ấy đang bận đêm xuân năm nay, không có thời gian."
Hà Thạc nói: "Đều cùng nhau lớn lên, cháu là người rõ nhất, bên nhà mẹ Tuệ Tuệ có bao nhiêu người, những người lớn như chúng ta ở trong bộ đội vĩnh viễn hơn cháu một bậc, cháu phải chăm sóc tốt cho Tuệ Tuệ nhà chúng ta đó."
Trình Trần gật đầu: "Chắc chắn không dám để Tuệ Tuệ chịu chút ấm ức nào."
Lời nên dặn dò đều dặn dò xong, cũng đành thả hai người đi.
Va chạm ánh mắt với chị dâu Trần, lúng túng cười.
Vốn dĩ là hàng xóm tốt, thoắt cái sắp trở thành thông gia, quả thật có hơi không thích ứng.
Sau khi bọn trẻ đi, con ngõ lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày.
Mà sau khi Trân Trân hoàn thành giấc mộng sân khấu, vẫn coi vĩ cầm là sở thích, lúc rảnh rỗi bình thường sẽ luyện gần nửa buổi, phần lớn thời gian còn lại vẫn dùng để viết lách, đưa bản thảo cho chuyên mục của báo giấy và tạp chí.
Hôm nay, vừa viết xong bản thảo gần một buổi, bỗng có người gõ cửa viện.
Giờ này, người khác đều đi làm chưa về, cho nên Trân Trân đứng dậy đến cửa viện mở cửa.
Mở cửa viện ra, chỉ thấy bên ngoài có hai người trẻ một nam một nữ đang đứng.
Hai người trẻ này trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận nói với cô: "Xin chào cô Lâm, chúng tôi là phóng viên của tờ báo tối Hi Thành, hai ngày trước, tòa soạn của chúng tôi đã hẹn với cô rồi, nói là làm một cuộc phỏng vấn riêng với cô."
Quả thật có chuyện này, Trân Trân vội vàng dẫn người vào nhà, pha cho họ hai ly trà.
Hai người trẻ đều rất khách sáo, liên tục nói không cần, đợi Trân Trân làm xong ngồi xuống, họ mới ngồi xuống.
Để không làm lỡ thời gian của Trân Trân, họ và Trân Trân tán gẫu vài câu rồi đi thẳng vào chủ đề chính.
Nữ phóng viên nói chuyện với Trân Trân, hỏi những câu hỏi làm phỏng vấn, nam phóng viên thì ở bên cạnh ghi chép.
Nữ phóng viên nói với Trân Trân: "Trước đây tờ báo của chúng tôi đã đăng chuyện cô biểu diễn, rất nhiều độc giả đã gửi thư cho chúng tôi, bày tỏ cực kỳ hứng thú với sự tích của cô, cho nên tòa soạn của chúng tôi đã quyết định, tới làm một cuộc phỏng vấn riêng với cô."
Quả thật màn biểu diễn hôm đó của Trân Trân đã được đăng lên tờ báo chiều.
Đối với chuyện này, cô rất ngại, coi như tin tức xem chút là được, từng tuổi này kiên trì học vĩ cầm mười mấy năm, tổ chức một hội âm nhạc cho mình vào ngày sinh nhật năm mươi tuổi, rất có sắc thái lãng mạn và bền bỉ.
Câu hỏi làm phỏng vấn càng thấu triệt hơn một chút.
Nữ phóng viên hỏi Trân Trân tại sao lại muốn học vĩ cầm, là bước ngoặt nào khiến cô bắt đầu học, là sức mạnh nào đã chèo chống cô học tiếp trong tình huống không có bất cứ áp lực gì, có chướng ngại gì về tuổi tác không.
Vốn dĩ phóng viên tưởng sẽ nghe được một số câu chuyện bền bỉ lại khô khan, nhưng không ngờ, sau khi nghe xong, bất ngờ phát hiện mình đã nghe được một câu chuyện tình yêu vô cùng ngọt ngào và lãng mạn.
Đáp án của tất cả câu hỏi do Trân Trân đưa ra đều là người yêu cô.
Phóng viên nghe tới mức mặt mày rạng rỡ, nhìn Trân Trân ngưỡng mộ nói: "Có thể gặp được người chồng như vậy, đúng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời. Nhìn mắt và ngôn từ của cô là biết, cô đã sống vô cùng hạnh phúc."
Trân Trân cũng cười: "Cảm ơn."
Phóng viên tiếp tục hỏi câu hỏi của mình: "Rất nhiều độc giả đều gửi thư nói, coi cô là tấm gương, hi vọng cô có thể tiếp tục kiên trì, nếu có cơ hội, còn muốn xem hội diễn tấu của cô, không biết liệu sau này cô có còn mở hội diễn tấu cho riêng mình không?"
Trân Trân suy nghĩ rồi nói: "Nếu thật sự có người muốn xem, sẽ cân nhắc mở."
Ai lại từ chối tỏa sáng trên sân khấu chứ, chỉ cần có cơ hội, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều mặc sức tỏa sáng.
Hai phóng viên phỏng vấn xong, lại chụp một bộ ảnh lúc luyện đàn cho Trân Trân.
Khác với cô trên sân khấu, lúc này cô đứng trong viện nhà mình, giống như thường ngày, nghiêm túc mà miên man kéo vĩ cầm.
Ánh nắng chiếu xuống, hắt lên người cô.