.
Chương 393 -
"Bây giờ cuối cùng chị cũng hiểu cái gì gọi là 'người tài là người tới sau' rồi, em xem em ngày nào cũng bận, không phải tới hội tác giả thì cũng đi chuẩn bị mở hội diễn tấu, vừa là tác giả vừa là nhà diễn tấu."
Ngoài cổng lớn viện nghỉ hưu dành cho cán bộ, Trân Trân, Lý Sảng, A Văn và chị dâu Trần nói chuyện rồi đi vào trong.
Nghe Lý Sảng nói mình như vậy, Trân Trân cười nói: "Đâu có bận như chị nói chứ?"
Hội tác giả không phải ngày nào cũng có hoạt động phải tới tham gia, hội diễn tấu từ năm đó cũng chỉ mở một lần ở địa phương.
Chị dâu Trần nói theo: "Bọn chị đều nghỉ hưu rồi, so với bọn chị, bây giờ em là người rất bận rộn."
Trân Trân không tiếp tục phủ nhận nữa, vẫn cười nói :"So sánh như vậy, quả thật bận hơn một chút."
A Văn lại nói: "Chị Trân Trân thật là, càng lớn tuổi càng tỏa sáng."
Từ năm mươi tới năm mươi bảy, lại thêm bảy năm cố gắng và lắng đọng, bức tranh cuộc đời của cô càng thêm rực rỡ đầy màu sắc.
Lại nghĩ tới quá khứ, cô từ khi trẻ dại không biết gì, tới bây giờ có thành tựu và địa vị như vậy, vừa cảm thấy vô cùng khó tin, vừa cảm thấy đều rất hợp tình hợp lý.
dù sao thì cô đi từng bước từng bước tới như thế nào, bọn họ đều biết.
Có thể chỉ dựa vào yêu thích mà kiên trì chuyện khô khan vô vị mười năm hai mươi năm, đó đều không phải là người bình thường.
Cô dường như cũng chưa từng nghĩ sẽ đạt được thành tựu lớn lao cỡ nào, nhưng thành tựu lại đi theo cô rồi.
Có vài người không thích tranh danh đoạt lợi, danh lợi lại tự giác đi theo phía sau.
Ước chừng Trân Trân là người như vậy.
Bốn người nói chuyện, thong dong đi vào viện nghỉ hưu dành cho cán bộ.
Không nói chuyện Trân Trân có bận hay không nữa, xoay đầu nhìn xung quanh, Lý Sảng bỗng nhìn Trân Trân hỏi: "Lão Chu và Ngô Đại Phượng đó, có phải họ cũng ở đây không?"
Trân Trân gật đầu: "Đúng, sau khi nghỉ hưu đã xin chuyển tới đây, đã ở mấy năm rồi."
Bởi vì lão Chu và ngô Đại Phượng là cha mẹ chồng của Thị Đan Linh, thi thoảng gặp mặt Thị Đan Linh và Chu Cát Minh, khó tránh sẽ nói tới những chuyện này. Cho nên chuyện của lão Chu và Ngô Đại Phượng, Trân Trân vẫn biết đại khái.
Nhưng vì giữa Trân Trân, Lý Sảng và Ngô Đại Phương không có giao tình tốt gì trong quá khứ, cho nên sau khi lão Chu và Ngô Đại Phượng chuyển tới, họ không đặc biệt hẹn Ngô Đại Phượng gặp mặt, vẫn sống cuộc sống riêng của mình.
Đương nhiên lão Chu và Thị Hoài Minh, Hà Thạc từng gặp mặt, đó là chuyện giữa họ.
Lý Sảng tính qua loa, lại nói: "Đã gần ba mươi năm không gặp rồi."
Nghe cô ấy nói như vậy, Trân Trân cười hỏi: "Chị rất muốn gặp chị ấy à?"
Lý Sảng vội lắc đầu: "Cũng không có muốn gì lắm."
Đương nhiên cũng không phải không muốn, gặp hoặc không gặp, đều không có gì to tát.
Tới độ tuổi này, cuộc đời đã trải qua nhiều truân chuyên như thế, tâm cảnh đã sớm phẳng lặng rồi.
Tốt và không tốt của thời trẻ, lúc này đều đã mơ hồ ở trong đầu.
Chủ đề liên quan tới Ngô Đại Phượng, A Văn và chị dâu Trần không nói được, cũng không xen vào.
Thế nhưng Lý Sảng vừa nói xong không muốn gặp Ngô Đại Phượng lắm xong, bốn người đi tới quảng trường nhỏ ở viện nghỉ hưu dành cho cán bộ, trùng hợp nhìn thấy Ngô Đại Phượng từ góc chếch đối diện đi tới.
Tuy tóc của Ngô Đại Phương đều bạc rồi, già đi rất nhiều, nhưng dường như sự thay đổi trên dung mạo lại không lớn.
Năm đó, lúc cô ta còn trẻ đã ăn diện như thế này, bây giờ gần như vẫn là dáng vẻ đó.
Cho dù đã gần ba mươi năm không gặp, vẫn vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay.
Nhìn thấy Ngô Đại Phượng, Lý Sảng và Trân Trân đều hơi ngẩn người.
Đúng lúc ánh mắt Ngô Đại Phương liếc tới cũng nhìn thấy họ.
Nhìn nhau như vậy một lúc, Ngô Đại Phương lên tiếng nói trước: "Trân Trân?"
Trân Trân hồi thần lại, vội cười nói: "Chị dâu Đại Phượng?"
Nghe thấy Trân Trân gọi tên của cô ta, Ngô Đại Phượng cũng cười: "Đúng là em rồi."
Nói xong, cô ta đi thêm vài bước tới trước mặt Trân Trân, đánh giá Trân Trân từ trên xuống dưới, lại cười nói: "Em không thay đổi nhiều."
Trân Trân thì cười đáp: "Già rồi." Đều là người gần sáu mươi tuổi rồi.
Ngô Đại Phượng nói: "Ít tóc bạc như vậy, không già."
Nói chuyện với Trân Trân vài câu, Ngô Đại Phượng lại nhìn Lý Sảng ở bên cạnh Trân Trân.
Lý Sảng cũng cười, chào hỏi cô ta: "Chị dâu Ngô, chào chị."
Ngô Đại Phương nhìn tỉ mỉ Lý Sảng một lúc: "Cô là..."
Lý Sảng tiếp lời: "Lý Sảng."