.
Chương 394 -
Ngô Đại Phượng bất ngờ "ai yo" một tiếng: "Em thay đổi rất nhiều, em không nói chị không dám nhận."
Nói xong nghĩ tới gì đó, lại tiếp tục nói: "Nhớ tới những năm đó, em đã chịu không ít khổ sở rồi."
Từ sau khi tốt nghiệp trường quân đội, cô ta đã không còn gặp Lý Sảng nữa, Lý Sảng trong ấn tượng vẫn là dáng vẻ xinh đẹp cao ngạo.
Bây giờ, Lý Sảng trước mặt đã già nua giống cô ta, cũng không còn cao ngạo nữa.
So với Lý Sảng trong ký ức của cô ta, thật sự rất khác biệt.
Những chuyện đó đều đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, lại nhạy cảm, dĩ nhiên Lý Sảng không nhắc nhiều.
Đứng lại hàn huyên vài câu, Ngô Đại Phương lại hỏi Trân Trân: "Sao các em lại ở đây? Cũng chuyển tới rồi sao?"
Trân Trân nhìn cô ta nói: "Vẫn chưa, nhưng dạo này đều làm xong thủ tục nghỉ hưu rồi, mấy nhà bọn em định cùng chuyển tới sau mấy hôm nữa, hôm nay đúng lúc tiện đường nên tới làm quen đường, xem thử căn nhà được phân."
Chia li thời gian dài như thế, bây giờ gặp lại cũng không có gì khác so với quen biết lần đầu.
Ngô Đại Phượng vẫn sốt sắng và nhiệt tình: "Nhà các em được phân ở đâu? Chị dẫn các em đi, nhà ở đây rất tốt."
Trân Trân cũng không từ chối ý tốt của Ngô Đại Phượng: "Vậy thì làm phiền chị dâu rồi."
Có Ngô Đại Phượng dẫn đường, Trân Trân và Lý Sảng tự nhiên đi theo cô ta.
Họ ở phía trước ôn lại chuyện cũ, nói những chuyện trước kia, cũng nói những chuyện gần đây.
Mà chuyện có thể nói gần đây hầu như vẫn là chuyện liên quan tới con cái, mỗi người nói con cái của mình bây giờ thế nào.
A Văn và chị dâu Trần đi đằng sau, nghe họ nói một lúc.
Nhắc tới Trình Trần và Đan Tuệ, A Văn xoay đầu hỏi chị dâu Trần: "Đúng rồi, em luôn muốn hỏi chị, sao chị không đến kinh đô, sống cùng Trình Trần bọn chúng?"
Theo lý mà nói chị ấy nên đến kinh đô tìm Trình Trần, kết quả không ngờ chị ấy cũng xin tới viện nghỉ hưu dành cho cán bộ.
Đơn xin của chị ấy mới được phê chuẩn dạo gần đây, vừa hay cũng cùng chuyển nhà với A Văn.
Chị dâu Trần nói: "Chị không muốn đi, tới đó chỉ biết mấy đứa nhỏ, chi bằng ở cùng các em thoải mái hơn."
A Văn cười: "Cũng phải." Những người già như bọn họ tụ tập lại cùng nhau dưỡng lão mới là chuyện náo nhiệt nhất.
Bọn trẻ đều bận công việc, sống cùng chúng rất cô đơn.
Ngô Đại Phượng dẫn nhóm người Trân Trân đi xem nhà, họ đều rất hài lòng với căn nhà của mình.
Sau khi xem xong, Lý Sảng cảm khái một câu: "Sau này sẽ tới đây dưỡng lão rồi."
A Văn tiếp lời: "Quả thật rất tốt."
Chị dâu Trần ở bên cạnh gật đầu.
Xem nhà xong, bốn người Trân Trân chuẩn bị đi về.
Ngô Đại Phượng dẫn Trân Trân và Lý Sảng đi suốt chặng đường này, cảm thấy tốt hơn khi ở cùng năm xưa rất nhiều, cho nên cô ta vẫn vô cùng nhiệt tình, lại nói với nhóm người Trân Trân: "Tới cũng tới rồi, hay là tới nhà chị ăn cơm tối rồi đi."
Dù mấy người Trân Trân muốn ở lại, nhưng tối nay không được.
Trân Trân áy náy nói với Ngô Đại Phượng: "Chị dâu, tối năm em có việc, đợi chuyển tới sẽ tới nhà chị ăn cơm."
Ngô Đại Phượng là thành tâm thành ý muốn giữ họ lại, cô ta hỏi: "Có chuyện quan trọng gì à?"
Lý Sảng cười giải thích giúp Trân Trân: "Chị dâu, chị không đọc báo hay tạp chí nên có thể không biết, Trân Trân đó, bây giờ em ấy không phải người bình thường, em ấy là tác giả lớn nổi tiếng rồi. Câu chuyện dài tập do em ấy viết được bình chọn và nhận được giải thưởng văn học cao nhất trong nước, tối nay phải đi tham gia lễ trao giải, chị nói quan trọng không?"
Nghe vậy, mắt của Ngô Đại Phượng trợn tròn.
Cô ta nhìn Trân Trân, rất không dám tin nói: "Ai yo, Trân Trân, em thành tác giả rồi? Thật hay giả vậy?"
Thấy dáng vẻ này của Ngô Đại Phượng, A Văn lại ở bên cạnh mỉm cười bổ sung: "Đương nhiên là thật, còn không chỉ có một thân phận tác giả đâu, mỗi năm chị Trân Trân còn sẽ mở một hội diễn tấu vĩ cầm, là tấm gương trong lòng rất nhiều người, có tiếng tăm rồi, không chỉ sách viết có tiếng, người cũng có tiếng."
Ngô Đại Phượng trợn tròn rồi chớp mắt, lập tức cảm thấy Trân Trân cao tới mức khiến cô ta ngước nhìn không tới.
Hóa ra không chỉ Lý Sảng thay đổi, Trân Trân cũng khác rồi, hơn nữa còn thay đổi lớn hơn.
Trân Trân không quá để tâm những danh xưng vinh dự này, chỉ mỉm cười nói: "Chị dâu, chị đừng nghe bọn họ tâng bốc em, em chỉ là viết vài câu chuyện chơi, mở hội diễn tấu cũng là chơi."
Ngô Đại Phượng kinh ngạc nói: "Em chơi chơi cũng có thể chơi thành thế này, em rất giỏi!"