Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56 - Vòng Qua Eo 4

. Chương 56 - Vòng qua eo 4
Đổ nước kiềm vào nhào cho đến khi thành cục bột, cầm bảng nhào bột đến, vẩy lên một lớp bột sống, bỏ cục bột được thêm nước kiềm lên bảng nhào bột, tiếp tục nhào cho dẻo. Sau khi vò xong thì chia thành từng cục nhỏ vào nhào riêng, sau đó tiếp tục cắt thành từng cục từng cục nhỏ hơn. Nhào xong những cục bột nhỏ thì Thị Hoài Minh đã cắt xong thịt heo và hành tây. Thịt heo bằm, hành tây cũng vậy.

Thịt heo bằm và hành tây bằm đều được bỏ vào trong chậu, thêm dầu, muối, xì dầu và giấm trộn đều xong là đã có nhân bánh.

Trân Trân làm xong nhân bánh thì bỏ lên bảng, cầm cục bột nặn nặn bánh bao. Lúc cô nặn bánh thì Thị Hoài Minh cũng không rảnh rỗi. Anh quạt lửa trong lò, đổ nửa nồi nước vào nồi nhôm, đặt trên lò, nấu nước sôi.

Nước sôi xong thì Trân Trân đặt bánh bao được nặn kỹ ở bên trên hấp lên. Hấp xong một mẻ này thì đến một mẻ khác. Trân Trân hấp cả thảy năm lồng bánh bao. Chút bánh bao này mà ở nông thôn thì chỉ cần dùng lồng lớn hấp một mẻ là xong.

Lúc mẻ bánh bao đầu tiên được hấp xong, Trân Trân gắp một cái bỏ vào bát, nói với Thị Hoài Minh: “Anh ba, anh nếm thử đi.”

Thị Hoài Minh không từ chối, nhận lấy cái bát, cắn một miếng bánh bao. Anh chỉ cảm thấy mùi thơm và nước dùng đồng thời lan tỏa.

Anh gật đầu với Trân Trân: “Ừ, ăn rất ngon.”

Vỏ bánh bao xốp, ngon miệng, nước trong nhân bánh rất nhiều mùi thịt, hương vị rất đầy đủ.

Trân Trân cười nói: “Vậy sau này chủ nhật nào em cũng sẽ làm cho anh.”

Thị Hoài Minh ăn xong bánh bao, nói: “Không cần cái gì cũng suy nghĩ cho anh, em muốn làm thì cứ làm thôi.”

Trân Trân: “Em cũng muốn làm, thích làm.”

Hấp xong bánh bao, nhìn đồng hồ thì cũng đã có thể làm cơm tối. Thị Hoài Minh và Trân Trân lại tiếp tục bận rộn trong nhà bếp làm cá, cắt thịt rồi lại nhặt rau.

Quạt lò lên, bắc nồi thêm dầu, cho từng loại thịt và rau vào nồi, nấu đến mùi hương bay khắp phòng.

Tám món nấu xong đặt lên bàn, Trân Trân lại vo gạo, nấu một nồi cháo.

Thị Hoài Minh tháo tạp dề treo lên, nói với Trân Trân: “Anh đi gọi lão Chu đến.”

Lúc này lão Chu ở trong ký túc xá một người của trường học, không có ở đây.

Thị Hoài Minh đến ký túc xá gọi lão Chu còn Trân Trân đến sát vách gọi cả nhà Lý Sảng.

Lý Sảng, Hà Thạc và Hà Tử Nhiên đi theo Trân Trân, vừa vào đến nhà, Lý Sảng đã khịt mũi: “Ôi, nấu cái gì mà thơm vậy.”

Trân Trân mỉm cười dẫn bọn họ đến bàn ăn: “Chỉ là nấu mấy món đơn giản thôi.”

Hà Thạc nhìn một bàn đầy đồ ăn, nói: “Cái này gọi là nấu mấy món đơn giản sao? Cũng phải bận rộn nửa ngày rồi đó.”

Trân Trân mỉm cười, nói khách sáo: “Cũng không mất nhiều thời gian như vậy.”

Hà Thạc và Lý Sảng còn chưa ngồi xuống thì Hà Tử Nhiên đã nằm úp sấp lên bàn. Thằng bé nhìn một lúc lâu rồi quay đầu nói: “Món bánh hành lá lần trước dì làm ăn rất ngon.”

Trân Trân nhìn thằng bé, nói: “Thích ăn đồ dì làm thì hôm nay ăn nhiều một chút.”

Hà Tử Nhiên vui mừng: “Vâng ạ.”

Bốn người nói chuyện một lúc thì Thị Hoài Minh dẫn lão Chu đến.

Sau khi lão Chu vào nhà liền cười nói: “Ôi thật ngại quá, tôi mặt dày mày dạn tới ăn chùa uống rượu đây.”

Thị Hoài Minh đúng thật là có chuẩn bị rượu trắng. Anh để mọi người ngồi vào bàn, còn mình đi vào nhà cầm một bình rượu trắng ra, đến cả ly uống rượu cũng đã chuẩn bị xong, ngoại trừ Hà Tử Nhiên ra thì đặt trước mặt mỗi người một ly.

Thị Hoài Minh mở bình rót rượu, lúc đến trước mặt Lý Sảng thì Lý Sảng lắc đầu, nói: “Chị không uống rượu.”

Trân Trân cũng không uống, thế là ba người đàn ông cùng nhau uống. Bữa cơm này chủ yếu là để cảm ơn Lý Sảng, cho nên Thị Hoài Minh nói mấy câu cảm ơn Lý Sảng trước.

Bởi vì lúc Trân Trân vừa đến vô cùng lo lắng, trừ ngây ra thì cũng là choáng váng, phản ứng với mọi thứ đều chậm nửa nhịp. Mà trong lòng anh đối xử với Trân Trân như trẻ em, cho nên chẳng khác nào đã giao Trân Trân cho Lý Sảng nửa ngày trời.

“Được rồi, đến cơm cũng đã mời ăn rồi mà.” Lý Sảng nghe anh nói một nửa liền ngắt lời anh.

Thị Hoài Minh nghe Lý Sảng nói vậy thì cũng ngừng lại không nói nữa.

Đúng lúc lão Chu lại tiếp lời: “Qua hai ngày nữa vợ tôi cũng đến đây, đến lúc đó mời mọi người đến nhà tôi uống rượu.”

Hà Thạc không khách khí mà nói ngay: “Anh nói lời phải giữ lấy lời đó.”

Lão Chu: “Nhất định rồi.”
Bình Luận (0)
Comment