.
Chương 57 - Vòng qua eo 5
Trân Trân nhìn Lão Chu. Tuổi tác của lão Chu hẳn là còn lớn hơn anh cả của Thị Hoài Minh, dáng vẻ vô cùng thô kệch. Trong lòng cô thầm nghĩ vợ anh ta chắc cũng đến từ nông thôn. Nếu như quen biết thì cô cũng sẽ có thêm một người để nói chuyện.
Nói chuyện phiếm vài câu xong, vì có ba người đàn ông ở trong quân ngũ nên sau đó chủ đề trên bàn cơm đều nói đến chuyện trong bộ đội, nói rất nhiều trải nghiệm thập tử nhất sinh của bọn họ trên chiến trường, những khoảnh khắc sống chết.
Bản thân Thị Hoài Minh chưa từng nói với Trân Trân chuyện anh ở trên chiến trường.
Trân Trân nghe vô cùng nghiêm túc, cũng rất chấn động, trái tim vẫn luôn siết lại. Nghe những sự tích này, cô càng hiểu thêm được ý nghĩa của việc bảo vệ quốc gia.
Đàn ông uống rượu vào thì ăn cơm rất chậm.
Lý Sảng không thích ngồi nghe, ăn được một lúc thì nói với Trân Trân: “Chúng ta vào phòng nhé?”
Trân Trân cũng ăn no rồi, lên tiếng chào hỏi ba người đàn ông rồi đứng dậy đi vào trong phòng.
Vào phòng, Lý Sảng nói với Trân Trân: “Đúng rồi, để chị dạy em cách dùng băng vệ sinh.”
“Dạ.” Trân Trân nhỏ giọng đáp lại một câu rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một túi giấy màu vàng đựng băng vệ sinh
Lý Sảng nhận lấy túi giấy màu vàng, lấy băng vệ sinh bên trong ra.
Trân Trân thấy băng vệ sinh thì có hơi ngại, nhất là lúc này còn có ba người đàn ông đang ở bên ngoài nói chuyện. Mặc dù đã đóng cửa phòng mà giọng của Lý Sảng cũng không lớn.
Cô ấy bỏ băng vệ sinh lên bàn, lại lấy ra mấy tờ giấy vệ sinh, vừa nói vừa diễn tả với Trân Trân: “Như thế này, gấp giấy vệ sinh lót vào bên trong. Chị mua cho em là loại tốt, có thêm một lớp chống tràn.”
Trân Trân vừa nghiêm túc nghe một vừa gật đầu.
Lý Sảng đưa băng vệ sinh đã được dán giấy vệ sinh đến trước bụng Trân Trân, khoa tay nói tiếp: “Sau đó cứ như vậy đặt vào bên dưới, lại dùng thắt lưng thắt trên eo, như vậy sẽ không bị rơi xuống. Hiểu chưa hả?”
Cách dùng rất đơn giản.
Trân Trân gật đầu, nhỏ giọng: “Đã hiểu rồi ạ.”
Lý Sảng bật cười, cuộn băng vệ sinh lại bỏ trong túi giấy vàng. Cô ấy bỏ túi giấy vàng xuống, tò mò hỏi Trân Trân: “Vậy em ở nông thôn đến ngày thì thì phải làm thế nào?”
Trân Trân nhìn cô ấy, nói: “Dùng bông vải rách thôi, trong nhà có gì thì dùng cái đó. Nếu như không cẩn thận sẽ bị rỉ ra.”
Lý Sảng: “Cuộc sống ở nông thôn, cho chị sống một ngày chị cũng không sống được.”
Trân Trân nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Điều kiện sống ở nông thôn không tốt, không còn cách nào khác.”
Lý Sảng nhìn Trân Trân: “Không phải Thị Hoài Minh đã thành công bước ra rồi sao? Bây giờ cậu ấy làm cán bộ chức lớn như vậy, em cũng đừng tự làm khổ mình, cần dùng cái gì thì cứ dùng cái đó.”
Trân Trân mỉm cười, gật đầu. Cô không bài xích Lý Sảng dạy mình những cái này, bởi vì cô muốn trở thành một người phụ nữ giống Lý Sảng. Bây giờ trong lòng cô, Lý Sảng được xem như là một tấm gương.
Thực ra Lý Sảng không có nhiều hứng thú với Trân Trân lắm, chủ đề nói chuyện được rất ít. Hai người không phải là người của một thế giới, từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh sống không giống nhau, thế giới được nhìn thấy không giống, suy nghĩ càng không giống nữa, nên tất nhiên không có gì để nói. Lúc nói chuyện thì đa phần là Lý Sảng đang dạy cho Trân Trân về một vài thứ đồ dùng mới. Nếu như nói cụ thể một chút thì Lý Sảng như đang trông một đứa con nít.
Lúc hai người đang nói chuyện thì trên cửa vang lên tiếng gõ cửa. Trân Trân còn chưa xoay người đi mở cửa thì qua khe cửa đã vang lên giọng nói của Hà Tử Nhiên. Cậu bé gọi Lý Sảng: “Mẹ ơi con buồn ngủ, con muốn về nhà đi ngủ.”
Lý Sảng càng không có lý do gì để ở lại, cô ấy nói với Trân Trân: “Vậy chị dẫn con trai về ngủ đã.”
Trân Trân gật đầu, đáp lời một tiếng, cùng cô ấy đi ra ngoài, tiễn cô ấy và Hà Tử Nhiên ra đến cửa lớn. Nhưng lúc Lý Sảng nắm tay Hà Tử Nhiên chuẩn bị về thì Trân Trân vội gọi cô ấy lại. Cô bảo Lý Sảng chờ mình một lát, còn bản thân thì quay người vào bếp. Lúc quay lại trên trong tay Trân Trân bưng một khay bánh bao, còn có một bao bột nở.
Cô nói với Lý Sảng: “Chị dâu, lấy cho chị mấy cái bánh bao mang về nhà ăn. Còn nữa, đây là bột nở là em còn giữ lại.”
Làm việc rất là chu toàn.
Lý Sảng cười cười: “Vậy chị không khách sáo nữa.”
Vừa rồi lúc ăn cơm cô ấy đã ăn thử bánh bao Trân Trân làm, trong miệng đầy nước súp, ăn ngon đến không chịu được.