Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 65 - Chương 65 - Không Biết Đủ 6

. Chương 65 - Không biết đủ 6
Trân Trân còn chưa kịp trả lời thì giọng của cô ta đã hăng lên: “Không biết chữ thì không thể giặt quần áo nấu cơm, không biết chữ thì không thể sinh con sao? Không biết chữ thì sao chứ? Gia đình nghèo ở xã hội xưa đều như vậy, trừ nhà địa chủ giàu có thì phụ nữ ở nông thôn có mấy người biết chữ chứ? Đàn ông biết chữ cũng không được mấy người. Lão Chu nhà chị trước khi tham gia quân ngũ cũng không biết chữ, bây giờ không phải cũng làm cán bộ như thường sao. Không biết chữ thì thế nào, cậu ấy dựa vào cái gì mà ghét bỏ em không biết chữ chứ? Cưới vợ sống với nhau thì biết giặt quần áo, biết sinh con, biết làm việc, như vậy vẫn chưa đủ sao? Người đàn ông của em này thực sự là không biết đủ.”

Trân Trân nhìn Ngô Đại Phượng, im lặng nháy mắt mấy cái.

Ngô Đại Phượng không xem mình là người ngoài mà nói tiếp: “Em tuyệt đối đừng sợ cậu ấy, em là người vợ mà cậu ấy cưới hỏi đàng hoàng, không phải tùy tiện đi theo cậu ấy. Người trung thực như em không phải bị cậu ấy nắm chặt sao? Cậu ấy bảo em đi hướng đông em cũng chỉ dám đi hướng đông, cuộc sống như vậy không ấm ức sao? Muốn làm gì thì cứ làm cái đó thôi.”

Trân Trân lại chớp mắt. Sau đó cô nói: “Chị dâu, để chủ nhật em sẽ đến tìm chị chơi.”

Ngô Đại Phượng lo lắng: “Tiểu Trân Trân, em sống như vậy sẽ bị người ta ức hiếp đó, em phải cứng lên.”

Trân Trân giải thích với cô ta: “Chị dâu, anh ba không bắt nạt em, anh ấy là vì muốn tốt cho em.”

Ngô Đại Phượng còn muốn nói tiếp thì lúc này Trân Trân đã mỉm cười nói trước: “Chị dâu, chủ nhật em nhất định sẽ qua tìm chị chơi.”

Ngô Đại Phượng cũng không phải là người hoàn toàn không thức thời. Cô ta nhìn Trân Trân như vậy thì cũng nuốt những gì định nói vào bụng, chỉ đành nói: “Được, vậy em cứ học đi, chủ nhật lão Chu mời vợ chồng em, còn có nhà đoàn trưởng Hà gì đó đến ăn cơm. Em đến sớm một chút.”

Trân Trân mỉm cười gật đầu với cô ta: “Được thôi, chị dâu.”

Ngô Đại Phượng cầm đế giày khâu được một nửa của mình đi.

Trân Trân đóng cửa quay về, ngồi trước bàn thở phào một hơi. Cô không thể tiếp tục bị quấy nhiễu và dụ dỗ, cô đã hạ quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng mới được.

Ngô Đại Phượng không tìm được người nói chuyện thì tự mình ở nhà khâu đế giày. Lão Chu đi học, bốn đứa bé cũng đi học, trong nhà chỉ còn một mình cô ta chán muốn chết. Không có ai nói chuyện, cô ta đành tự mình hát hí khúc cho mình nghe.

Buổi tối lão Chu và bốn đứa bé cùng quay về, trong nhà lại náo nhiệt.

Lúc ăn cơm, Ngô Đại Phượng nói với lão Chu: “Người chiến hữu họ Thị kia của anh, là chồng của Trân Trân, đúng là người kỳ lạ, cưới vợ không nghĩ đến chuyện sinh con nuôi con, anh đoán xem cậu ấy làm gì? Là ở nhà dạy Trân Trân học chữ, còn không cho Trân Trân làm chuyện khác, sao lại có chuyện như vậy chứ?”

Là anh em với nhau, lão Chu hiểu rất rõ Thị Hoài Minh. Con người anh thích học hành, rất có có văn hóa nên có yêu cầu về trình độ văn hóa của vợ thì cũng bình thường thôi. Anh ta nói với Ngô Đại Phượng: “Em bớt can thiệp vào chuyện nhà người ta đi, chỗ này không phải ở nông thôn. Em sửa đổi cái tính xấu cứ gặp nhà ai cũng thò chân vào chuyện của nhà họ đi. Nếu như em làm loạn khiến cho vợ chồng nhà người ta đánh nhau thì anh cũng không tha cho em đâu.”

Chỗ này đúng thật không phải là trong thôn. Ngô Đại Phượng cũng không cãi lại lão Chu, đáp lại một câu: “Biết rồi, biết rồi.”

Có lão Chu dặn dò nên mấy ngày tiếp theo Ngô Đại Phượng không đến tìm Trân Trân. Cô ta ở trong nhà không có việc gì làm nên dọn dẹp mảnh đất bên ngoài, rải hạt giống trồng mấy loại rau. Trồng rất nhiều rau, có củ cải, có rau hẹ, còn trồng cả ớt, dưa leo, cà chua,…

Đây cũng là chuyện mà Trân Trân muốn làm. Cô ở trong nhà nhìn xuyên qua cửa sổ còn ghen tị một lúc lâu. Nhưng Thị Hoài Minh cũng không cho cô lãng phí thời gian vào những chuyện này, nên cô cũng chỉ có thể ghen tị thôi.

Cuối cùng cũng đến chủ nhật.

Chủ nhật Trân Trân không cần học, ăn sáng xong cô liền chạy đến nhà Ngô Đại Phượng. Cô giúp Ngô Đại Phượng chăm sóc đất đai, tưới nước lên đất.

Sắp đến trưa, Trân Trân lại chạy về nhà nấu cơm. Thị Hoài Minh ở trong bếp giúp cô, còn hỏi cô: “Buổi chiều có muốn ra ngoài một chuyến không?”

Trân Trân nghe vậy thì quay đầu nhìn Thị Hoài Minh: “Đi đâu vậy?”

Thị Hoài Minh: “Tùy em thôi, anh cũng không quá quen với Hi Thành, cứ đi đại rồi xem xem một chút đi.”

Trân Trân cảm thấy rất tốt, đáp lời: “Vâng.”

Bàn bạc như vậy xong, ăn cơm xong Trân Trân không đến nhà Ngô Đại Phượng chơi nữa. Cô chào hỏi Ngô Đại Phượng một tiếng, ngồi lên xe đạp của Thị Hoài Minh, cùng anh đi ra ngoài.

Ngô Đại Phượng nói cô: “Em về sớm một chút, tối đến nhà chị ăn cơm.”

Trân Trân vẫy tay với cô ta: “Vâng ạ.”
Bình Luận (0)
Comment