Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64 - Không Biết Đủ 5

. Chương 64 - Không biết đủ 5
Chép được một lúc lâu thì cô lấy phiếu lương thực trong ngăn kéo đến nhà ăn mua cơm về. Lúc mua cơm thì gặp được Lý Sảng. Lý Sảng còn hơi ngạc nhiên: “Sao em không nấu cơm vậy?”

Trân Trân cười nói: “Hôm nay có hơi bận ạ.”

Lý Sảng cũng mỉm cười: “Bận học sao?”

Trân Trân gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Lý Sảng vẫn mỉm cười: “Hoài Minh nhà em thật đúng là một người kỳ lạ, nhưng cậu ấy chịu dạy em học chữ là chuyện rất tốt. Có vài người đàn ông chỉ xem vợ mình là công cụ nối dõi tông đường, làm bảo mẫu, sẽ không hao tâm tốn sức làm mấy chuyện này đâu. Cậu ấy như vậy cũng là vì tốt cho em, không biết chữ làm gì cũng rất phiền, nhất là trong thành phố này, nhà vệ sinh nam nữ cũng không phân biệt được.”

Cách suy nghĩ của người trong thành phố rất khác với cô. Trân Trân tiêu hóa một lúc thì gật đầu: “Chị nói rất đúng.”

Hai người nói chuyện xong thì ai về nhà nấy.

Trân Trân sau khi về nhà thì bỏ đồ ăn lên bàn, vội vàng quay về phòng tiếp tục chép chữ cái. Nhưng trong miệng còn lẩm bẩm chưa được hai hàng chữ thì Thị Hoài Minh đã tan lớp quay về.

Trân Trân hít thở vững vàng, buông bút chì, đứng dậy ra ngoài chào hỏi: “Anh ba, anh về rồi.”

Thị Hoài Minh đáp một tiếng rồi đi rửa tay, cùng Trân Trân đến bàn ăn ngồi xuống ăn cơm. Anh nhìn thấy trên bàn dọn mấy món ăn ở nhà ăn thì có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì. Trân Trân ở nhà nấu ăn hay đi nhà ăn mua cơm anh không quan tâm, cũng không bắt bẻ chuyện này. Anh nói với Trân Trân: “Chủ nhật này lão Chu mời chúng ta qua ăn cơm.”

Trân Trân đáp lời: “Vâng ạ.”

Thị Hoài Minh nhìn ra Trân Trân có hơi không tập trung thì thử thăm dò một câu: “Hôm nay em thế nào?”

Trân Trân tất nhiên là muốn giấu diếm không nói, thế là lắc đầu: “Không có gì, rất tốt.”

Thị Hoài Minh nhìn cô như vậy thì cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng ăn cơm xong, lúc kiểm tra tình hình học tập của cô thì anh đã phát hiện ra vấn đề. Trân Trân nắm vuốt cây bút chì nhưng không thể nào hạ bút. Anh nhìn vở, lại nhìn Trân Trân, đọc lại lần nữa: “Viết đi, a, üe.”

Trân Trân cầm bút nhưng không hạ xuống, gương mặt và bờ môi căng thẳng đến gấp gáp. Thị Hoài Minh nhìn chằm chằm gò má cô một lúc lâu, hỏi cô: “Nói đi, sáng hôm nay em làm gì?”

Không dối lừa được.

Trân Trân cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị Đại Phượng đến tìm em nói chuyện… em giúp chị ấy nhặt rau hẹ.”

Đây là tìm được người cùng chung chí hướng, có người ở cùng giết thời gian.

Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân, nhẹ nhàng hít thở một hơi, sau đó lạnh giọng nói: “Đây là lần đầu tiên nên chỉ cảnh cáo em. Nếu như có lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy, sẽ bị phạt. Khoảng thời gian này anh ở trường quân đội nên sẽ rảnh rỗi một chút, chờ tốt nghiệp phân đến đơn vị sẽ không có thời gian quản em như thế này nữa.”

Trân Trân vẫn cúi đầu: “Dạ.”

Mặc dù Trân Trân không nắm chắc nội dung bài học tối qua, nhưng Thị Hoài Minh vẫn dạy bài mới. Dù sao cũng không phải thứ gì cần dùng đầu óc lắm, chỉ cần tốn thời gian nhớ kỹ phát âm và biết chép chính tả là được rồi. Dạy xong nội dung mới thì anh đi học, Trân Trân vẫn ở trong nhà ôn bài.

Học đến tầm ba giờ chiều thì trên cửa lại vang lên tiếng đập cửa, trong khe cửa vang lên giọng của Ngô Đại Phượng: “Trân Trân, là chị dâu Đại Phượng của em đây.”

Trân Trân nghe được giọng Ngô Đại Phượng thì ấn đường giật nảy lên. Cô nghĩ cứ làm bộ không ở nhà, không đi mở cửa là được. Nhưng nghĩ lại nếu để Ngô Đại Phượng biết thì chẳng phải đã đắc tội với người ta sao. Trân Trân do dự một hồi vẫn đứng dậy đi mở cửa. Lần này Ngô Đại Phượng cầm trong tay kim khâu và nửa đế giày đang khâu dở, cô ta nhìn Trân Trân cười nói: “Em ở nhà buồn chán làm gì vậy? Ra ngoài phơi nắng thôi.”

Ánh nắng bên ngoài rất đẹp.

Nhưng Trân Trân xin lỗi Ngô Đại Phượng, nói: “Ngại quá chị dâu, nhà em có chút việc, không thể ra ngoài phơi nắng được.”

Ngô Đại Phượng rất tò mỏ: “Em có việc gì chứ?”

Chỗ này không có đất đai phải chăm sóc, không có gà vịt phải nuôi thì có thể có việc gì được?

Trân Trân suy nghĩ một hồi thì vẫn ăn ngay nói thật: “Anh ba nhà em dạy em học chữ, em phải tranh thủ thời gian học hành.”

Trên mặt Ngô Đại Phượng xuất hiện sự nghi ngờ: “Chồng em sao?”

Trân Trân gật đầu: “Dạ.”

Cái này thật kỳ lạ nha.

Con ngươi Ngô Đại Phượng trợn lớn: “Không biết chữ thì sao chứ? Cậu ấy ghét bỏ em sao?”
Bình Luận (0)
Comment