.
Chương 63 - Không biết đủ 4
Sát vách, Trân Trân và Thị Hoài Minh vẫn giống những ngày trước. Buổi tối học xong Trân Trân đi rửa mặt, về phòng ngủ của mình. Ngày hôm sau, ăn sáng xong, chờ Thị Hoài Minh đi, cô vẫn ngồi xuống tiếp tục học hành. Nhưng hôm nay học chưa được bao lâu thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Tiếng đập khá nặng tay, cùng với tiếng đập cửa còn có giọng Ngô Đại Phượng vang lên: “Trân Trân, là chị dâu Đại Phượng của em đây.”
Trân Trân nghe được giọng nói thì vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Cô mở cửa thấy Ngô Đại Phượng thì hỏi cô ta: “Chị dâu có chuyện gì sao?”
Ngô Đại Phượng không xa lạ gì mà đi thẳng vào phòng: “Không có chuyện gì nên đến chơi với em, nói chuyện với em đây. Trong nội viện này cũng không thấy có người nào khác, ở một lúc chị đã thấy rất buồn chán.”
Trân Trân thấy Ngô Đại Phượng vào nhà thì đóng cửa lại.
Trong tay Ngô Đại Phượng ôm một cái giỏ trúc, trong giỏ có một nắm rau hẹ lớn.
Trân Trân xách băng ghế cho cô ta ngồi, nói với cô ta: “Bọn họ đều có công việc, hôm nay không phải ngày nghỉ nên đã đi làm hết rồi.”
Ngô Đại Phượng nhận ghế ngồi xuồng, cầm lấy rau hẹ nhặt rau, nói: “Chị còn nói sao không thấy người đâu. Trong thành phố này không hề tốt chút nào, muốn cái gì cũng không có, còn không sống sướng như ở nông thôn, mấy thứ rau này, còn là chính chị tự mang lên.”
Trân Trân cũng cầm ghế ngồi xuống: “Có thể ra cửa hàng thực phẩm phụ mua được.”
Ngô Đại Phượng không nghe nổi chuyện này: “Ăn rau cũng phải đi mua, nói ra thật khiến cho người ta cười đến rụng răng.”
Trân Trân xoay người cầm lấy một cọng rau hẹ, giúp Ngô Đại Phượng nhặt rau.
Ngô Đại Phượng hỏi Trân Trân: “Em đến từ lúc nào vậy?”
Trân Trân nói: “Em đến tuần trước, ở đây cũng gần mười ngày rồi.”
Ngô Đại Phượng bỏ rau hẹ được nhặt xong qua một bên: “Em đã quen chưa?”
Trân Trân: “Lúc mới đến rất không quen, nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngô Đại Phượng: “Chị thấy em cũng không có con, mỗi ngày ở đây chẳng có chuyện gì làm, em có chán không?”
Trân Trân mỉm cười: “Đúng là có hơi chán, không náo nhiệt như ở thôn, đi đâu cũng gặp người quen.”
“Đúng vậy.” Ngô Đại Phượng đồng cảm: “Chị cũng thấy như vậy.”
Đang nói đến cái gì đó thì bỗng nhiên Ngô Đại Phượng hạ giọng: “Có phải em chơi thân với Lý Sảng kia không?”
Trân Trân gật đầu: “Đúng vậy, chị ấy giúp em rất nhiều việc, dạy em rất nhiều thứ. Chị ấy là người tốt.”
Ngô Đại Phượng thuận tay nhặt rau hẹ: “Em cũng đừng bị lừa rồi còn giúp người ta đếm tiền. Nhìn cô ta như vậy thì thấy không phải người tốt lành gì, bên ngoài mỉm cười khách khí với chúng ta cũng là vì chồng chúng ta thôi, sau lưng còn không biết nói chúng ta thế nào đâu.”
Trân Trân nhìn Ngô Đại Phượng: “Chị Đại Phượng, chị Lý Sảng không phải người như vậy đâu.”
Ngô Đại Phượng cười: “Cũng chỉ có em ngốc, người ta nói gì em cũng tin, em phải để ý nhiều vào.”
Trân Trân giải thích: “Em không phải nghe chị ấy nói gì mà là xem chị ấy đã làm những gì.”
Ngô Đại Phượng vẫn mỉm cười: “Sớm muộn gì em cũng sẽ biết thôi.”
Ngô Đại Phượng nhìn Trân Trân che chở Lý Sảng thì cũng không nhắc đến Lý Sảng nữa. Cô ta và Trân Trân cùng nhau nhặt rau hẹ, trò chuyện về quê hương của mình, đều là những chuyện trong nhà. Dù sao đều là những chuyện ở nông thôn, hai người có kinh nghiệm sống gần giống nhau nên vẫn có thể nói chuyện được.
Nhặt xong rau hẹ, Ngô Đại Phượng cầm chổi quét sạch mấy cọng rau được nhặt xuống. Cô ta bỏ rau hẹ được nhặt xong vào trong giỏ xách, lấy ra một nắm lớn cho Trân Trân: “Cái này để lại cho em, có thể làm một ít bánh rau hẹ. Lúc này rau hẹ rất non, chính là lúc ăn ngon nhất.”
Trân Trân từ chối khách sáo mấy câu không được nên cũng giữ lại. Lúc đầu Trân Trân định giúp Ngô Đại Phượng nhặt rau hẹ xong sẽ về phòng tiếp tục học. Nhưng Ngô Đại Phượng nhặt rau hẹ xong cũng không đi mà ngồi xuống ghế đẩu kéo Trân Trân nói chuyện phiếm.
Ngô Đại Phượng không đi, Trân Trân cũng không tiện đuổi người. Dù sao Ngô Đại Phượng cũng mới tới lần đầu, cô không thể không chừa mặt mũi cho người ta được. Cuộc sống ở nông thôn chính là như vậy, lúc không có việc gì làm thì mấy người phụ nữ sẽ tụ tập lại một chỗ nhặt rau, móc áo len, khâu đế giày, nói chuyện phiếm giết thời gian. Nhìn độ cao của mặt trời, bọn họ sẽ biết được thời gian đã muộn liền tản ra, ai về nhà nấy.
Ngô Đại Phượng thấy mặt trời đã lên cao thì vỗ đùi đứng dậy: “Phải quay về nấu cơm rồi.”
Cô ta mang theo rất nhiều thứ đến, nấu ăn ở nhà tiết kiệm tiền hơn đi ăn ở nhà ăn rất nhiều.
Trân Trân tiễn Ngô Đại Phượng, quay về phòng xem đồng hồ. Lúc này Thị Hoài Minh đã dạy cô xem đồng hồ, cô cũng biết khoảng mấy giờ Thị Hoài Minh sẽ về. Vẫn kịp giờ nấu cơm, nhưng hôm nay cô vốn không ôn tập được nội dung đã học tối qua. Thế là Trân Trân không tiêu tốn thời gian đi nấu cơm mà quay về phòng ngồi xuống, chép chính tả, đọc thuộc những chữ cái hôm qua vừa học. Cũng không quy định phải chép bao nhiêu lần, chỉ cần cô thuộc là được rồi.