Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 74

. Chương 74 -
Buổi trưa ánh nắng ấm áp.

Hà Thạc đi ra khỏi nhà, đến thẳng nhà của lão Chu. Đến bên ngoài nhà của lão Chu gõ cửa hai lần thì nghe thấy tiếng của Ngô Đại Phượng: “Cửa không khóa, cứ vào đi.”

Hà Thạc đẩy cửa ra đi vào thì vừa lúc lão Chu ra đón.

Lão Chu còn chưa mở miệng thì Hà Thạc giành đã nói trước: “Vì chuyện tối ngày hôm qua nên tôi đến để xin lỗi mọi người.”

Lão Chu ho một tiếng: “Chỉ có chút chuyện này thôi, đâu cần cậu phải đến tận nhà xin lỗi chứ.”

Hà Thạc còn chưa lên tiếng, Ngô Đại Phượng đã từ trong phòng bếp đi ra.

Trên eo cô ta đang buộc tạp đề, mở miệng nói: “Đương nhiên là cần nói xin lỗi rồi!”

Lão Chu trừng cô ta một cái nhưng cô ta cũng không thèm nhìn mà nói tiếp: “Nói thật, cậu lo mà quản lí vợ của mình cho tốt.”

Hà Thạc nhẹ nhàng hít sâu nín thở, nhìn Ngô Đại Phượng nói: “Chị dâu, tối hôm qua Lý Sảng cô ấy thật sự không cố ý, cô ấy không thù không hận gì với chị, hơn nữa tôi và lão Chu vẫn là anh em, sao cô ấy có thể cố ý làm những chuyện tổn thương tình cảm như thế chứ? Chị bớt giận, hôm nay cô ấy vừa đi bệnh viện kiểm tra, là do mang thai rồi.”

“Mang thai rồi sao?” Ngô Đại Phượng bỗng dưng sững sờ.

Lão Chu lại trừng cô ta một cái: “Cô cũng là người từng sinh con, hiện tại thì đã biết người ta không cố ý rồi chứ!”

Ngô Đại Phượng hừ một tiếng: “Mang thai thì thế nào? Người ở quê chúng ta mang thai cũng không yếu ớt như thế!”

Cái đồ khốn nạn này!

Lão Chu nhíu mày trừng mắt với Ngô Đại Phượng, gương mặt đen thui trong nháy mắt.

Lúc này Ngô Đại Phượng thấy được nên không dám nói tiếp, quay người về phòng bếp tiếp tục rửa chén cọ nồi.

Lời đã nói rõ rồi, Hà Thạc cũng không nán lại lâu hơn. Anh ấy chào lão Chu một tiếng rồi đi về nhà.

Lão Chu tiễn Hà Thạc ra ngoài cửa rồi mới quay lại.

Sau khi vào nhà thì anh ta đi thẳng vào phòng bếp, nói với Ngô Đại Phượng: “Cô nghe thấy rồi chứ, người ta đang mang thai cho nên mới không thể khống chế được, về sau đừng có nhắc lại chuyện này nữa, còn nhắc nữa thì tôi không có sắc mặt tốt cho cô đâu!”

Ngô Đại Phượng lại hừ một tiếng: “Chỉ là mang thai thôi mà, mới vừa nãy sao còn không nói? Để chồng mình đến nói thì xem là gì chứ!”

Lão Chu lại cau mày, nhìn Ngô Đại Phượng hỏi: “Mới vừa nãy là lúc nào?”

Ngô Đại Phượng nói: “Vừa rồi ở bên ngoài, tôi còn cãi nhau một trận với cô ta!”

Lão Chu thật sự bị chọc tức chết, lớn tiếng nói: “Cô còn cãi nhau một trận với người ta sao?!”

Ngô Đại Phượng lời lẽ ngay thẳng: “Trong lòng tôi tức giận nên đương nhiên muốn cãi nhau!”

Lão Chu tức giận đến nghiến răng, chỉ về phía cô ta nói: “Ngô Đại Phượng, cô nhớ kĩ cho tôi, về sau nếu như cô còn rảnh rỗi đi gây sự, ra ngoài kiếm chuyện lung tung cho tôi thì tôi sẽ không tha cho cô đâu! Nói bao nhiêu lần rồi, nơi này không phải nông thôn! Không thể tùy cô làm bậy được!”

Ngô Đại Phượng càng tức thêm: “Anh chỉ biết nói tôi thôi, Lý Sảng cô ta không sai sao?!”

Lão Chu trừng mắt: “Lý Sảng cô ấy có lỗi gì? Cô ấy đang mang thai, cơ thể không thoải mái mà còn tới nhà chúng ta ăn cơm, điều này vẫn chưa thể nói rõ hết sao? Cô nhìn xem mình đã làm cái gì! Cái đồ không có đầu óc! Chỉ biết gây chuyện! Tôi để cô dẫn con tới đây là để cùng cô và con chung sống, không phải để cô đến gây chuyện thị phi! Nếu như cô định đắc tội toàn bộ những người đồng đội này của tôi thì cô sớm cút về quê đi!”

Nghe thấy lời như thế, Ngô Đại Phượng không thể nổi nóng nữa.

Lão Chu thấy cô ta không nói gì thì hừ nặng một tiếng rồi phất tay áo ra khỏi phòng bếp.

Lúc này, Trân Trân và Thị Hoài Minh đã dùng xong bữa chuẩn bị học bài.

Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân trông có vẻ như là đang có tâm sự, liền hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Trân Trân vốn không muốn nói, nhưng thấy anh hỏi nên nói luôn: “Chị Lý Sảng và chị Đại Phượng cãi nhau một trận.”

Đối với chuyện hai người này cãi nhau, Thị Hoài Minh ngược lại không cảm thấy quá bất ngờ.

Tối hôm qua nếu như không có lão Chu ngăn lại, có khả năng lúc ấy Ngô Đại Phượng đã gọi Lý Sảng ra ngoài cãi nhau rồi. Cơn tức trong lòng Ngô Đại Phượng còn chưa nuốt xuống, chuyện cãi nhau chỉ là sớm muộn mà thôi.

Không hỏi thêm chi tiết của cuộc cãi vã nữa, Thị Hoài Minh hỏi: “Lý Sảng thế nào?”

Trân Trân lắc đầu: “Cô ấy không nói, trông có vẻ vẫn chưa khá lên, vừa nãy lại nôn thêm một lần.”

Bọn họ cứ mù mờ thảo luận như vậy cũng cũng không được cái gì.
Bình Luận (0)
Comment