Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 76

. Chương 76 -
Nghe nói như thế, hỏa lực của Ngô Đại Phượng lại chuyển lên người Thị Hoài Minh: “Chồng em ít nhiều cũng có vấn đề rồi! Em là vợ cậu ta, đâu phải là con gái, làm gì có ai quản vợ mình như vậy? Em cũng thật dễ nói chuyện, cậu ta bảo em làm gì thì em liền làm cái đó sao? Không được thì em cứ cãi nhau với cậu ta, cứng rắn ầm ỹ với cậu ta mấy lần, cho cậu ta biết sự lợi hại của em, bảo đảm về sau không dám quản em như thế này nữa.”

Trong lòng Trân Trân nghĩ, cãi đến mức anh không thèm quản cô nữa, thì cô và anh đời này sợ là không làm nổi vợ chồng thật. Cho dù không thể biến thành dáng vẻ mà trong lòng anh thích nhất thì cũng không thể khiến anh chán ghét cô.

Hơn nữa bây giờ cô cũng nhận ra rằng, học thêm những thứ mới thì quả thật rất có cảm giác thành tựu.

Cho nên cô vẫn nói với Ngô Đại Phượng: “Chị dâu, em thật sự phải đi vào đọc sách rồi.”

Nhìn Trân Trân thực sự không ra ngoài trò chuyện với cô ta nữa, Ngô Đại Phượng đành phải một mình trở về nhà.

Không có người nói chuyện với cô ta, trong lòng lại kìm nén đến phát hoảng nên chỉ đành lầm bẩm một mình, lúc thì nói Lý Sảng yếu ớt già mồm, lúc lại còn nói Thị Hoài Minh cũng già mồm y như vậy, cuối cùng đưa ra kết luận —— Người có văn hóa đều con mẹ nó già mồm!

Ngô Đại Phượng đi rồi, Trân Trân quay lại chăm chú học tập. Cô đã học ghép vần xong rồi, chờ học xong ghép vần thì tiếp theo sẽ bắt đầu học chữ Hán. Cảm giác tiến bộ từng chút một như thế này thật ra vẫn rất kỳ diệu.

Nắm vững toàn bộ nội dung mới được học xong, Trân Trân mới thả lỏng tinh thần đi nấu cơm.

Đứng trong phòng bếp suy nghĩ một lúc xem xem đêm nay ăn gì, cuối cùng quyết định chiên một con cá trích làm canh đậu hũ, cho vào nồi hấp vào cái bánh bao, rồi làm một dĩa trứng xào mướp.

Quyết định xong liền bắt tay vào làm.

Cá trích được chiên vàng hai mặt rồi đổ nước nóng vào, hầm một nồi canh cá trích màu trắng sữa. Trong canh cho thêm đậu hũ non, càng thêm ngon ngọt thuần vị.

Trân Trân nấu xong cơm chờ Thị Hoài Minh trở về ăn cơm.

Chưa đợi được Thị Hoài Minh trở về thì nhìn thấy Hà Thạc và lão Chu đã về trước qua ô cửa sổ. Chỉ lát sau, Hà Tử Nhiên đã đeo cặp sách màu vàng trở về.

Trân Trân vào bếp múc một bát canh cá trích đậu phụ, mang sang cửa nhà Hà Thạc rồi gõ cửa.

Sau khi cửa mở, cô nhìn Hà Thạc nói: “Đoàn trưởng Hà, em nghe nói chị Lý Sảng đang mang thai, trông chị ấy nôn nghén nhiều như vậy, em tự mình ở nhà nấu chút canh cá, anh cho chị ấy uống thử xem có đỡ hơn chút nào hay không.”

Hà Thạc cảm thấy ấm áp, vội nói: “Cảm ơn nhé, Tiểu Miên Hoa.”

Trân Trân cười cười: “Không có việc gì, cũng không phải là đặc biệt làm cho chị Lý Sảng, tối nay bọn em cũng ăn canh cá.”

Hà Thạc cũng nhìn cô cười: “Dù thế thì cũng phải cảm ơn chứ.”

Trân Trân nhận lấy lời cảm ơn, lại hỏi Hà Thạc: “Sao anh ba còn chưa quay về vậy ạ?”

Hà Thạc à một tiếng, nói với Trân Trân: “Hiệu trưởng tìm cậu ấy có chút việc, có thể sẽ về muộn một chút.”

Đã biết rồi, Trân Trân gật đầu với anh ấy.

Đưa xong canh cá, Trân Trân quay về nhà tiếp tục chờ Thị Hoài Minh.

Nhưng đợi chưa được bao lâu, trong nội tâm cô lại ngứa ngáy, nghĩ đến hay là nhân lúc bây giờ đang có thời gian, đạp xe ra ngoài dạo một vòng.

Mặc dù buổi sáng đã tập rồi, nhưng lúc đấy vẫn chưa được đạp thỏa thích.

Nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định, Trân Trân lập tức ra ngoài đạp xe đi một vòng.

Cô vốn chỉ muốn tùy tiện đạp quanh một vòng rồi trở về, nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng tạp hóa thì lại nghĩ hay là vào trong mua ít đồ, nên đã dừng xe trước cửa hàng.

Trong cửa hàng tạp hóa, Lý Sảng và A Văn đang dọn dẹp vệ sinh chuẩn bị tan làm.

Hai người vừa dọn dẹp vừa thuận tiện tâm sự, Lý Sảng và A Văn đang nói xấu Ngô Đại Phượng: “Cô ta quả thực không thể nói lý, cho tới bây giờ chị chưa từng thấy người nào như thế, thật là không thèm nói lý lẽ.”

A Văn tiếp lấy lời của cô ấy: “Vậy sau này liền tránh xa cô ta ra.”

Lý Sảng: “Chị chắc chắn sẽ tránh xa cô ta, bây giờ chị cứ nghĩ đến mặt hay giọng nói của cô ta là đầu óc cứ ong ong cả lên. Nếu như không phải bởi vì mối quan hệ giữa Hà Thạc và lão Chu thì cô ta có đi trên đường chị cũng chẳng thèm nhìn nhiều.”

A Văn nói: “So với cô ta, Tiểu Miên Hoa bỗng trở nên đáng yêu hơn nhiều.”

Nhớ đến sáng nay Trân Trân và Ngô Đại Phượng đứng cùng nhau nói xấu mình, Lý Sảng hừ một tiếng đáp: “Ai so với Ngô Đại Phượng mà chẳng đáng yêu, người như Ngô Đại Phượng mà cô ta cũng có thể chơi cùng.”

A Văn: “Hai người cùng đến từ nông thôn, chắc chắn là hợp nhau rồi.”

Lý Sảng: “Cho dù có là người tốt thì ở chung với Ngô Đại Phượng cũng trở nên xấu xa.”

A Văn: “Vậy chị nhắc cô ấy một tiếng đi.”

Lý Sảng: “Trông chị rảnh lắm sao.”

A Văn: “Không phải cô ấy là bạn của chị sao?”

Lý Sảng lại hừ một tiếng: “Bạn bè gì chứ, cùng lắm chỉ là hàng xóm mà thôi.”
Bình Luận (0)
Comment