Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 77

. Chương 77 -
A Văn đứng thẳng nhìn cô ấy: “Chị hết giúp cô ấy cái này đến giúp cái kia, chỉ cho cô ấy các loại đồ mà vẫn chưa phải là bạn bè sao? Sao em chưa từng thấy chị đối xử với người khác tốt như đối với cô ấy, còn tìm em mượn bột nở cho cô ấy nữa.”

Lý Sảng: “Đó là chị nể mặt mũi của Thị Hoài Minh thôi, nếu không phải nhờ Thị Hoài Minh thì chị cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.”

A Văn còn muốn nói tiếp thì nhìn thấy người đang đứng trước cửa tiệm. Cô ta bỗng dưng ngây ra không nói nên lời, sau đó vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu với Lý Sảng.

Lý Sảng thấy ám hiệu của cô ta thì nghi hoặc quay đầu lại. Quay đầu nhìn thấy Trân Trân đang đứng trước cửa, trong nháy mắt gương mặt cô ta cứng đờ, đầu lưỡi xoắn lại với nhau.

Tiểu......

Lời nói đông cứng trên đầu lưỡi không thể thốt ra, biểu cảm cứng đờ nhìn Trân Trân cụp mày quay người rời đi.

Lý Sảng cứng đơ tại chỗ hơn nửa ngày.

A Văn suy nghĩ về sắc mặt của cô, cẩn thận lên tiếng: “Hình như...... đã nghe hết rồi......”

Lý Sảng hoàn hồn, mất giây lát để tìm lại hô hấp của mình, tỏ vẻ điềm nhiên như không, nói: “Nghe được thì nghe được, có gì ghê gớm đâu...... Về sau nước giếng không phạm nước sông là được......”

A Văn hắng giọng, không tiếp tục nói nữa.

Quét dọn vệ sinh xong, Lý Sảng và A Văn cùng nhau tan tầm về nhà. Hai người tách ra từ trước cổng trường học, Lý Sảng quay người đi vào trường.

Bên cạnh không có người nói chuyện với cô ấy nên thế giới trở nên tương đối yên tĩnh, trong lòng liền nhịn không được mà cảm thấy rầu rĩ.

Hít thở sâu một hơi, Lý Sảng bước chân nhanh hơn.

Hà Thạc Và Hà Từ Nhiên đã ở nhà chờ cô ấy quay về ăn cơm.

Cô ấy treo túi đang mang trên vai lên, vào phòng bếp rửa tay rồi đến cạnh bàn ngồi xuống ăn cơm.

Hà Thạc hỏi cô ấy: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Lý Sảng trả lời đơn giản: “Còn như thế nào được, phản ứng còn lớn hơn lúc mang thai Hà Tử Nhiên nữa.”

Hà Thạc nhìn ra cô ấy không được vui lắm, chỉ cho rằng do nguyên nhân mang thai nên khó chịu, lại còn bị Ngô Đại Phượng chọc tức hồi sáng. Anh ấy vươn tay múc một chén canh cá trích đậu hũ nhỏ đến trước mặt Lý Sảng, bảo cô ấy: “Nếm thử cái này đi.”

Lý Sảng đưa tay nhận lấy, cầm lấy thìa uống một ngụm.

Sau khi uống hết cô ấy lập tức gật đầu, nhìn về phía Hà Thạc nói: “Canh cá hôm nay uống rất ngon, rất tươi, cũng không ngán.”

Từ tối hôm qua sau khi có phản ứng thai nghén, cô ấy cũng không có khẩu vị gì, ăn cái gì cũng ngấy.

Hà Thạc nói với cô ấy: “Đây là Tiểu Miên Hoa tự hầm ở nhà, biết em mang thai nên tặng cho em uống.”

Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Sảng trì trệ, động tác bưng bát cũng cứng đờ.

Hà Thạc thấy phản ứng của cô ấy nhưng lại không hiểu, liền hỏi: “Sao thế?”

Lý Sảng vội vàng lắc đầu, tùy tiện qua loa đáp: “Món canh này uống rất ngon.”

Hà Thạc còn nói: “Tay nghề của Tiểu Miên Hoa rất tốt, tính cách cũng tốt, đối xử mọi người cũng tốt.”

Trong họng của Lý Sảng giống như đang bị chèn bông, không nói nên lời.

Ở sát vách, Trân Trân ngồi cùng Thị Hoài Minh ăn cơm, vẫn luôn cụp mày không nói.

Thị Hoài Minh đương nhiên có thể cảm thấy cảm xúc của cô không đúng, lập tức hỏi: “Lại làm sao thế?”

Trân Trân không muốn khiến Thị Hoài Minh cảm thấy mình thích gây chuyện thị phi, thế là cô lắc đầu: “Không làm sao cả.”

Thị Hoài Minh liếc nhìn cô một cái: “Đều hiện cả lên mặt rồi, em còn nói không sao?”

Trân Trân vẫn lắc đầu: “Không có việc gì.”

Thấy Trân Trân không nói, Thị Hoài Minh cũng không tiếp tục truy hỏi.

Ăn xong bữa thì cũng chỉ lặp lại những việc đấy —— Anh dạy Trân Trân bài mới, sau khi dạy xong thì để Trân Trân tự mình chép chính tả, mà anh ngồi ở bên cạnh im lặng đọc sách.

Lật sách của mình vừa đọc được hai dòng thì chợt truyền đến hai tiếng gõ cửa.

Thị Hoài Minh gập sách để lên bàn học, đứng dậy ra ngoài mở cửa thì nhìn thấy Lý Sảng.

Lý Sảng đưa một cái chén lớn đến trước mặt Thị Hoài Minh, cười nói: “Cám ơn canh cá của nhà cậu.”

Thị Hoài Minh đưa tay nhận lấy rồi nói: “Không cần khách sáo như thế.”

Mắt của Lý Sảng đảo lướt quanh nhà, do dự một chút rồi nói: “Tiểu Miên Hoa......”

“Em ấy đang học.” Thị Hoài Minh hỏi cô ấy: “Chị tìm em ấy có việc gì sao?”

“Không có chuyện gì.” Lý Sảng cười trả lời.

Cảm thấy hơi lúng túng nên lại bù thêm một câu: “Canh cá em ấy làm uống rất ngon.”

Nói xong không đợi Thị Hoài Minh mở miệng, lại nói: “Vậy thì không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ bận việc đi.”

Thị Hoài Minh thấy cô ấy quay người rời đi thì đóng cửa lại rồi đi vào phòng bếp.

Đặt chén lớn vào trong bếp xong thì anh quay về phòng ngồi xuống, không nói gì mà tiếp tục cầm sách lên đọc.
Bình Luận (0)
Comment