Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 78

. Chương 78 -
Trân Trân đương nhiên là nghe được tiếng của Lý Sảng. Cô cũng không để cho mình thất thần quá lâu, sau khi Thị Hoài Minh mở sách thì dồn toàn bộ lực chú ý vào trong học tập.

Kết thúc thời gian học tập, rửa mặt xong quay về phòng nằm xuống. Trân Trân ôm con hổ vải thơm tho, ở trong bóng tối chớp mắt rất lâu. Chớp mắt đến lúc buồn ngủ rồi, cô hít một hơi thật sâu, xoay người đổi tư thế, nhắm mắt lại đi ngủ.

Ở sát vách.

Lý Sảng lật qua lật lại trên giường.

Hà Thạc cho rằng cơ thể cô ấy không thoải mái, liền hỏi: “Rất khó chịu sao?’

Lý Sảng ừ một tiếng: “Đúng là hơi khó chịu.”

Hà Thạc sờ lên cái bụng không có gì thay đổi của cô ấy: “Cái thai này sao lại phản ứng lớn như thế nhỉ?

Suy nghĩ của Lý Sảng không đặt lên vấn đề này, trả lời lấy lệ: “Không biết nữa.”

Ai mà có thể nói rõ phản ứng mang thai được, mỗi người đều không giống nhau, mỗi một cái thai cũng không giống.

Không muốn nói quá nhiều, Lý Sảng lại nói: “Ngày mai còn phải bận việc, nhanh chóng đi ngủ đi.”

Hà Thạc ừ một tiếng, cùng cô ấy đi ngủ. Nhưng dù hai người cùng nhắm mắt đi ngủ thì cũng là Hà Thạc ngủ trước.

Lý Sảng nghe tiếng hít thở của Hà Thạc gần ở bên tai, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những cảnh tượng ở cửa hàng tạp hóa, lúc nhìn thấy biểu cảm của Trân Trân đứng trước cửa nhìn cô ấy, còn có cái quay người của cô, còn có chén canh cá ngon lành kia.

Nghĩ đến lúc bực bội, cô ấy quy những cảm xúc như thế này là do phản ứng lúc mang thai.

Nếu như không phải do phản ứng lúc mang thai thì cô ấy hẳn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà cảm thấy buồn bực như vậy. Cũng may cô ấy chỉ bực bội một lát rồi cũng ngủ thiếp đi.

Rạng sáng ngày hôm sau, cô ấy tỉnh dậy vào nhà vệ sinh nôn một trận, tâm trạng không bởi vì một ngày mới mà trở nên tốt hơn.

Cô ấy mang theo tâm trạng không được tốt này đi làm, lúc làm việc không tám chuyện mà nghiêm mặt.

A Văn nhìn ra cô ấy không đúng lắm, nhân lúc rảnh rỗi đến bên cạnh cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Chị làm sao thế?”

Lý Sảng nói chuyện ngược lại rất bình tĩnh: “Không sao, giai đoạn đầu mang thai cơ thể có chút không thoải mái, bình thường thôi.”

A Văn nhìn cô ấy: “Chỉ là bởi vì mang thai thôi sao?”

Lý Sảng cúi đầu gảy bàn tính: “Đương nhiên, còn có thể bởi vì cái gì chứ?”

A Văn do dự một lúc lại hỏi: “Sẽ không bởi vì......”, giọng nói nhỏ lại: “Tiểu Miên Hoa chứ?”

Lý Sảng ngẩng đầu nhìn cô ta, cười khẽ một chút: “Em nghĩ gì thế?”

Nghe cô ấy nói như vậy, A Văn đổi lại ngữ điệu rồi nói: “Cũng đúng, chị cũng không xem cô ấy là bạn, cũng không để ý việc cô ấy nghe được những lời đó của chị, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì. Chỉ là dù sao cũng là hàng xóm mà, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng thấy, hơi có một chút xấu hổ. Hôm qua chị cũng thấy được biểu cảm và ánh mắt của cô ấy. Em nói chị nghe, cô ấy thật sự xem chị là bạn bè, đối xử với chị cũng nghiêm túc. Con người của cô ấy thực sự cũng không tệ, mỗi lần đến cửa tiệm mua đồ đều nhiệt tình chào hỏi với em. Hôm qua em thấy được ánh mắt của cô ấy, lúc ấy em cũng chột dạ chết mất, em......”

“Em có thôi đi không?” Lý Sảng không muốn nói chuyện này, lên tiếng ngắt lời A Văn.

Cô ấy cầm lấy bàn tính xáo trộn hết lên, còn nói: “Em đừng đến đây quấy rầy chị, nhanh chóng đi làm việc của em đi.”

A Văn nhún vai, không nhiều lời với Lý Sảng nữa mà đi trông quầy hàng của mình.

Ở trong cửa tiệm không tám chuyện bận rộn nửa ngày, đến giờ tan làm, Lý Sảng mang túi lên về nhà ăn cơm. Tiến vào cổng lớn, trên đường gặp được người quen biết cô ấy đều cười nói chào hỏi.

Cứ như thế một đường chậm rãi đi về nhà.

Lúc sắp về đến nhà, đảo mắt nhìn sang thì thấy Trân Trân đang ngồi một mình trên ghế nhỏ trước nhà phơi nắng. Cô vừa cúi đầu đọc sách, vừa lẩm bẩm đọc chữ, một bên dùng tay vuốt đầu Đại Bạch.

Đại Bạch đang nằm trên chân cô, vẫy vẫy đuôi cho cô vuốt đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Sảng dừng bước đứng một lát.

Cô ấy chuẩn bị tâm lí hết nửa ngày, hít thở sâu đến mấy lần, sau đó điều chỉnh tốt biểu cảm trên mặt, rồi sải chân tiến về phía trước. Cô ấy muốn giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, đến trước mặt tươi cười chào hỏi Trân Trân.

Nhưng lúc cô ấy đi đến một cự ly tương đối gần, chưa kịp mở miệng thì Trân Trân đã ngẩng đầu nhìn thấy cô ấy trước.

Khi Trân Trân nhìn thấy cô ấy thì không mảy may một chút bàng hoàng, ánh mắt không dừng lại ở trên người cô ấy, đồng thời cũng không cho cô ấy có cơ hội mở miệng chào hỏi mà trực tiếp gấp sách vở, xách ghế quay người đi về nhà.

Lý Sảng sửng sốt, nụ cười cứng đơ trên mặt.

Vài giây sau, nụ cười trên mặt từng chút một sụp đổ.

Nuốt vài ngụm nước miếng, ép những lời chào hỏi đã đến bên môi xuống họng.
Bình Luận (0)
Comment