.
Chương 93 -
Ánh sáng mùa xuân bao phủ khắp cây cối, những chùm hoa nhiều màu sắc phủ đầy cành cây. Mấy con chim bay lên từ đầu cành hất rụng một khóm hoa anh đào. Ánh nắng như những mảnh vàng vụn lập lòe trước màn cửa. Trân Trân nằm trên giường duỗi thẳng cái lưng mỏi, rời giường mang quần áo chỉnh tề, dọn dẹp lại giường chiếu, rồi lại đến bên cửa sổ kéo màn cửa ra. Ánh nắng vàng chiếu sáng một mảng, một mảng ánh nắng xuất hiện trên đệm chăn đầu giường.
Trân Trân đến thành phố đã sắp được hai tháng. Bây giờ cô đã thích ứng được với cuộc sống trong thành phố, không còn bất ổn như lúc mới đến nữa.
Lúc bình thường cô sẽ lấy việc học làm trọng tâm, hoàn thành nhiệm vụ học hành. Nếu như có thời gian rảnh cô sẽ giúp Ngô Đại Phượng chăm sóc vườn rau của cô ta, hoặc là giúp cô ta thêu thùa, cũng sẽ chơi với Đại Bạch. Đến ngày chủ nhật cô sẽ có một ngày tự do.
Thị Hoài Minh cũng không can thiệp nhiều đến những chuyện khác của cô, duy chỉ có chuyện học tập thì vô cùng nghiêm khắc. Trong quá trình học thì khó tránh khỏi sai sót hay nắm không chắc bài, cô cũng sẽ bị phê bình rất nhiều. Đôi khi viết từ mới mà không nhớ ra thì Thị Hoài Minh sẽ phạt cô chép thêm mấy lần. Đương nhiên lúc bị phê bình thì hầu như sẽ không vui rồi.
Cả một tuần đầu óc như bị ốc vít siết chặt lấy.
Hôm nay là chủ nhật, hiếm khi có thể hoàn toàn được thả lỏng như vậy. Trân Trân rửa mặt xong thì đến phòng bếp ngâm nga bài hát, làm đồ ăn sáng, trong lòng và trên mặt đều thể hiện niềm vui của việc được thoải mái.
Làm xong cơm thì đúng lúc Thị Hoài Minh đi huấn luyện buổi sáng về.
Ngồi xuống ăn cơm, Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: “Hôm nay có kế hoạch gì?”
Tất nhiên Trân Trân chẳng có kế hoạch gì, cô nói thẳng: “Đi tìm chị Đại Phượng nói chuyện. Chị ấy ở một mình rất nhàm chán.”
Thị Hoài Minh nghĩ Trân Trân mỗi ngày đều ở cùng anh, mỗi ngày đều bị anh đốc thúc học tập nên chủ nhật muốn tìm người khác nói chuyện, thả lỏng bản thân một chút. Thế là anh không có ý kiến gì, chỉ gật đầu nói: “Ừ.”
Trân Trân đúng thật là cần tìm người để thả lỏng bản thân. Cơm nước xong xuôi cô báo Thị Hoài Minh một câu để đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Ngô Đại Phượng. Nhưng ra cửa đi chưa được mấy bước thì cô nghe Lý Sảng gọi mình.
Bình thường Trân Trân sẽ không chủ động đi làm phiền Lý Sảng bởi vì cô ấy rất bận rộn. Lý Sảng có công việc của mình, có người chồng yêu thương cô ấy, có bạn tốt cùng sở thích. Cuộc sống của cô ấy vô cùng phong phú. Cô ấy không giống Ngô Đại Phượng cần tìm người nói chuyện để giải quyết những vấn đề lông gà vỏ tỏi bị đè nén trong lòng, nhờ vào việc này để giết thời gian.
Trân Trân nghe được tiếng gọi thì quay đầu nhìn Lý Sảng, hỏi: “Chị dâu, sao vậy?”
Lý Sảng vẫy tay với cô, gọi cô đến trước mặt mình, nhỏ giọng nói với cô: “Em quên rồi sao? Lần trước ra ngoài ăn cơm không phải chị đã nói giúp em trở nên tốt hơn sao?”
Đó hoàn toàn không phải lời nói lúc say, Trân Trân còn nhớ rất rõ nữa. Nhưng lúc đó là lời nói trong lúc bầu không khí nóng lên, cô không hề để trong lòng, đúng là đã quên rồi.
Trân Trân mỉm cười: “Chị còn nhớ sao?”
Lý Sảng nhìn cô: “Lời chị từng nói đương nhiên là chị nhớ rõ, chị còn không uống rượu nữa. Em rốt cuộc có muốn trở thành dáng vẻ khiến cho Thị Hoài Minh không với đến được không. Nếu muốn thì cầm tiền và phiếu ra ngoài với chị.”
Trân Trân hiểu ý: “Đi mua đồ sao?”
Lý Sảng gật đầu: “Đúng rồi, chị và A Văn đã hẹn phải giúp em thay đổi hình tượng trước.”
Lúc vừa tới cô ấy đã dẫn Trân Trân đi mua đồ, những thứ mua về đều là những thứ vô cùng cần thiết. Lần trước ra ngoài dạo phố, Trân Trân đi bên cạnh cô ấy và A Văn nhưng không dùng đến tiền. Trân Trân thực sự là một đồng cũng không nỡ tiêu.
Trân Trân hơi do dự: “Em đi hỏi anh ba đã nhé?”
Lý Sảng gật đầu: “Được rồi, hỏi xong thì đến gọi chị nhé.”
Trân Trân gật đầu với cô ấy, vì vậy nên không đi đến nhà Ngô Đại Phượng nữa mà xoay người đi về nhà. Vào nhà, cô thấy Thị Hoài Minh đang ngồi trong phòng đọc sách.
Mặc dù trình độ văn hóa của Thị Hoài Minh khá cao, lúc ở nông thôn cũng nghĩ rất nhiều cách tìm các loại tạp chí và sách vở để đọc, nhưng dù sao khả năng tiếp xúc với sách vở vẫn rất có hạn. Cho nên sai khi rút quân quay về anh vẫn tìm sách để đọc.
Trân Trân cảm thấy rất có lỗi với việc làm phiền anh đọc sách. Cô nhìn anh, nói: “Em định đi dạo một vòng với chị Lý Sảng.”
Thị Hoài Minh vẫn rất yên tâm về Lý Sảng, anh kéo ngăn bàn lấy tiền và phiếu ra đưa cho Trân Trân. Tiền và phiếu trong nhà anh đặt trong ngăn kéo này, bình thường nếu ai dùng cứ tự mình lấy là được rồi.
Trân Trân nhận lấy tiền và phiếu, lại hỏi một câu: “Em… có thể dùng thoải mái được không?”
Thị Hoài Minh nghĩ đến việc tuần trước cô đi ra ngoài với Lý Sảng, dạo cả nửa ngày cái gì cũng không mua thì anh không nói gì khác mà gật đầu với Trân Trân: “Có thể.”
Trong lòng Trân Trân yên tâm hơn. Nói chuyện với Thị Hoài Minh xong cô đến sát vách gọi Lý Sảng, hai người cùng nhau ra ngoài.
Ngô Đại Phượng thấy Trân Trân lại cùng Lý Sảng ra ngoài thì đứng trước cửa nhà hỏi một câu: “Trân Trân, em lại đi làm gì vậy?”
Trân Trân nghe được tiếng nói thì quay lại nói với Ngô Đại Phượng: “Chị dâu, em ra ngoài chơi, lúc về sẽ đến chơi với chị.”
Ngô Đại Phượng nhìn Trân Trân theo Lý Sảng đi xa, trong lòng tự lo tự nói thầm: “Lại ra ngoài đi dạo, sớm muộn gì cũng bị Lý Sảng làm hư, Thị Hoài Minh này cũng mặc kệ không quản. Cứ tiếp tục như vậy thì sống tiếp kiểu gì chứ?”
Nói xong thì lắc đầu, thở dài một cách lo âu.