.
Chương 92 -
Quên cũng tốt, đỡ phải lúng túng.
Thị Hoài Minh đơn giản nói: "Thấy bọn em đã muộn mà không trở về, anh và Hà Thạc đi đến phòng ăn tìm bọn em rồi anh cõng em trở về."
Nghe ra đúng thật là quá tệ.
Trân Trân định giải thích: "Em không phải cố ý uống thành ra như vậy, lúc đó đầu óc em giống như là nóng lên. . . . . ."
Chủ yếu là bầu không khí trên bàn lúc đó rất nóng rất dâng trào, cô và A Văn cứ cụng ly rồi cụng ly, đùa vui ồn ào đến mức không giống bản thân cô.
Đúng là có thể hiểu được, Thị Hoài Minh không có ý trách cứ Trân Trân.
Anh gật đầu, nhìn Trân Trân nói: "Không có tửu lượng, sau này nếu như bên người không có người có thể tin được thì nhớ kỹ lúc ở bên ngoài tuyệt đối không nên uống rượu. Con gái ở bên ngoài uống thành như vậy không an toàn."
Trân Trân liền vội vàng gật đầu: "Em nhớ rồi!"
Thị Hoài Minh lại nhìn Trân Trân một lúc, cuối cùng không nhắc đến chuyện lúc trên lưng anh cô hỏi anh có phải bất lực không.
Yên lặng một hồi, anh lên tiếng kết thúc đề tài: "Ăn cơm đi, cơm nước xong tiếp tục học thứ mới."
Trân Trân lại gật đầu, "Vâng, được."
Cơm nước xong hai người như thường lệ đi vào trong phòng ngồi xuống.
Thị Hoài Minh mở sách giáo khoa ra dạy Trân Trân bài học mới, chữ mới, thành ngữ mới và giải thích thành ngữ.
Mỗi khi dạy một từ mới, anh cũng cầm bút máy viết cho Trân Trân một lần để Trân Trân học trình tự viết chữ.
Mà Trân Trân viết theo anh, đúng là có thể viết ra hết, chỉ là chữ viết rất xấu.
Gặp phải chữ mới hơi hơi khó một chút, Trân Trân thậm chí còn viết ra hình dạng kỳ quái hơn.
Ngày hôm nay học từ mới cuối cùng là "thu" , cô viết mấy lần cũng viết không được, viết thành lá lúa không giống lúa, lửa cũng không giống lửa, hơn nữa mỗi một nét bút đều rơi vào vị trí mà Thị Hoài Minh không thể nghĩ tới.
Trân Trân viết xong, Thị Hoài Minh nhìn mấy "thu" mà cô viết rơi vào trầm tư.
Trân Trân cũng biết bản thân viết rất không giống, đỏ mặt nói: "Có phải rất giống con giun đang bò trên đất không? Em sẽ cố gắng luyện nhiều hơn nữa, nhất định có thể luyện được . . . . ."
Thị Hoài Minh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nín thở.
Anh không nói cái gì, chợt đứng dậy đứng bên cạnh Trân Trân, cúi người xuống nắm lấy cái tay cầm bút của Trân Trân, nói với cô: "Tay em đừng dùng sức, theo lực viết chữ của anh, cảm thụ cảm giác này một chút."
Tay Trân Trân bị bàn tay to lớn của Thị Hoài Minh bao lại.
Thị Hoài Minh đứng bên cạnh cô gần giống như tư thế ôm cô vào ngực, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô.
Tim cô trong nháy mắt không khống chế được mà đập điên cuồng, khuôn mặt trứng ngỗng cũng chuyển sang màu đỏ.
Thị Hoài Minh nắm tay cô viết xong chữ thu, cô vẫn đang ngơ ra.
Nhận thấy bản thân thất thần, lúc Thị Hoài Minh vẫn chưa buông tay ra cô liền vội vàng nói: "Có thể viết lại một lần nữa không?"
Cô không tập trung nên căn bản không biết vừa nãy anh cầm tay cô viết thế nào.
Thị Hoài Minh thu hồi ánh mắt nhìn về phía cô, thấy lỗ tai và khuôn mặt của cô đều đỏ thì theo bản năng sửng sốt một chút.
Ý thức được cái gì, anh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đang nắm lấy tay Trân Trân cũng nóng lên.
Bởi vì nóng nên anh theo bản năng muốn buông tay thả tay Trân Trân ra, nhưng do dự một hồi lại không buông ra.
Tay nắm tay dạy viết chữ dù sao cũng là một chuyện rất bình thường, không cần thiết biến nó trở nên không bình thường như thế.
Anh không nói gì, nắm Trân Trân viết chữ "thu" một lần nữa.
Sau khi viết xong lần nữa anh lập tức thả tay Trân Trân ra, thẳng lưng nói: "Anh có việc đi ra ngoài một chút, em chép mấy chữ vừa học thêm vài lần để làm quen với nó, một chút nữa trở về anh sẽ dạy toán cho em."
Nói xong không đợi Trân Trân trả lời, anh đã xoay người đi ra ngoài.
Trân Trân dùng khóe mắt nhìn anh ra ngoài.
Đợi anh đi ra ngoài, cô thở ra một hơi thật dài, lại giơ tay vỗ lên khuôn mặt nóng ran của mình.
Trong lòng bình tĩnh chút, Trân Trân cầm bút tiếp tục chép từ mới, đặc biệt là chữ thu kia, dựa theo cái Thị Hoài Minh vừa dạy mà viết theo, ngay ngắn mà viết thêm mấy lần, trong miệng đồng thời thấp giọng ghi nhớ: "Thu, thu của mùa thu."
Thị Hoài Minh đi ra ngoài cũng không làm chuyện gì khác, đốt thuốc lá ngồi hút.
Hút xong một điếu trở về, nhìn anh và lúc bình thường không có gì khác biệt, vẫn là dáng vẻ cư xử vô cùng nghiêm túc cẩn thận.
Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh Trân Trân, không nói gì khác, giọng nói bình thản đi thẳng vào vấn đề: "Mở sách toán ra, lật tới bài học mới phải học."