Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 91

. Chương 91 -
Thấy Trân Trân như vậy, giọng nói Ngô Đại Phượng nghiêm túc nói: "Trân Trân, đây cũng không phải là chuyện mà phụ nữ tốt sẽ làm! Em đi theo Lý Sảng như vậy là muốn bị mang tiếng xấu hả? Em uống thành như vậy chồng của em không mắng em hả?"

Trân Trân lắc đầu: "Anh ấy bảo em bình tĩnh lại nghiêm túc học tập, không nói gì khác."

Ngô Đại Phượng: "Chồng của em cũng kỳ lạ thật, cái nên quản thì không quản, cái không nên quản thì cũng xem như mù."

Chuyện nên quản tất nhiên là không cho Trân Trân đi cùng Lý Sảng ra ngoài phóng túng, phóng túng đến mức không còn dáng vẻ của phụ nữ. Mà chuyện không nên quản là không nên cho người vốn đang trong tuổi sinh con chăm con đi học cái gì tri thức văn hóa bỏ đi như thế.

Trân Trân cười cười: "Có thể là anh ấy cũng muốn để em trải nghiệm một chút."

Ngô Đại Phượng vẫn nghiêm túc nói: "Trải nghiệm cái gì chứ? Trải nghiệm thói xấu mấy lần thì tâm tư không còn ở trong nhà, không biết bay đi đâu nữa, cả ngày mặc kệ chồng con, vậy còn là phụ nữ không?"

Trong đầu Trân Trân có hai người nhỏ đang đánh nhau.

Một là cuộc sống quen thuộc mà cô đã trải qua từ nhỏ đến lớn và tất cả những tri thức đạo lý mà cô biết, hai là cô những ngày gần đây, người tiếp xúc được cuộc sống mới và nghe được một ít đạo lý mới.

Hai người nhỏ này không đánh ra kết quả gì.

Trân Trân nhô đầu liếc mắt nhìn độ cao mặt trời bên ngoài, nói với Ngô Đại Phượng: "Chị dâu, em phải về nhà làm cơm rồi, có thời gian sẽ quay lại giúp chị thêu thùa may vá."

Ngô Đại Phượng cũng phải nấu cơm nên trả lời cô một cái bảo cô đi đi.

Trân Trân về đến nhà đeo tạp dề chuẩn bị làm bữa trưa, trong đầu vẫn bay tới bay lui những trải nghiệm của ngày hôm qua.

Ngẫm nghĩ vừa cảm thấy thật sự quá giới hạn, vừa cảm thấy mới mẻ kích thích thú vị.

Đương nhiên những thứ mới mẻ kích thích lại có chút thú vị này làm cô tăng các loại kiến thức.

Buổi trưa lúc tan học.

Lão Chu có việc nên ở thêm một lúc, Thị Hoài Minh và Hà Thạc về nhà trước.

Hai người đi trên đường, bên cạnh không có những người khác, Hà Thạc hỏi Thị Hoài Minh: "Người anh em, chuyện của cậu là thế nào?"

Thị Hoài Minh không thể hiểu ý của anh ấy ngay, hỏi lại: "Chuyện thế nào là sao?"

Hà Thạc nhỏ giọng: "Tối hôm qua lúc cậu cõng vợ của cậu, vợ của cậu hỏi câu kia đó, chuyện là thế nào vậy?"

Hiểu rồi.

Thị Hoài Minh vội vàng nói: "Đừng đoán, em rất bình thường."

Hà Thạc nhìn Thị Hoài Minh một hồi, lại nhỏ giọng hỏi: "Hai vợ chồng các cậu phân phòng ngủ hả?"

Thị Hoài Minh không muốn tán gẫu việc này cho lắm, nhưng không thể không trả lời.

Anh nhìn hai bên một chút rồi nhìn về phía Hà Thạc: "Trân Trân nói với bọn anh hả?"

Hà Thạc: "Không có, vợ anh nhìn ra được. Lúc vợ cậu vừa tới bọn anh đến nhà cậu ăn cơm, vợ anh đi cùng vợ em tới phòng em ấy, lúc đó đã nhìn ra rồi."

Thị Hoài Minh: "Vợ anh thật sự rất tinh tế."

Hà Thạc: "Anh thấy cậu ít nhiều có chút không bình thường."

Thị Hoài Minh: "Đừng mẹ nó nói bậy, chuyện kia em cũng không có bệnh gì."

Hà Thạc: "Vậy cậu để một người vợ ở nhà như vậy, chuyện kia cậu không có . . . . . ."

"Ừm ừm. . . . . ." Hắng giọng 2 lần biểu đạt ý tứ.

Nghe lời này của Hà Thạc, Thị Hoài Minh không tự giác nhớ tới tối hôm qua bản thân cõng Trân Trân về nhà, bàn tay và sau lưng cảm nhận được sự mềm mại thuộc về phụ nữ và hơi thở ấm áp bên lỗ tai, còn có khuôn mặt đỏ đỏ kia.

Anh rất nhanh đã thu hồi tâm tư, trả lời Hà Thạc một câu: "Em con mẹ nó cũng không phải gia súc."

Cho dù có nhu cầu chuyện kia, cho dù có kích động bản năng, anh cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Đây không phải là một chuyện tùy tiện.

Quả nhiên anh khác với người bình thường.

Hà Thạc giơ tay cho anh một ngón cái.

Trân Trân làm xong cơm thì treo tạp dề lên, đúng lúc Thị Hoài Minh mở cửa trở về.

Cô ở trong phòng bếp xới cơm xong thì bưng ra ngoài đặt lên trên bàn ăn, lên tiếng chào hỏi Thị Hoài Minh: "Anh về rồi."

Thị Hoài Minh treo mũ lên trả lời một tiếng, đi đến nhà bếp rửa tay rồi lấy đũa.

Đi ra bàn ăn cơm bên ngoài ngồi xuống ăn cơm, anh không chủ động nói tới chuyện tối ngày hôm qua với Trân Trân, giống chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trân Trân do dự một hồi, bản thân gợi chuyện hỏi anh: "Tối hôm qua. . . . . . sao em về được nhỉ?"

Mới cùng Hà Thạc nói chuyện tối ngày hôm qua nên hiện tại Thị Hoài Minh rất bình tĩnh.

Anh đưa mắt nhìn về phía Trân Trân: "Em quên hết rồi hả?"

Trân Trân ngại ngùng gật đầu, âm lượng rất thấp: "Nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được."

Ký ức rõ ràng nhất của cô dừng lại ngay lúc cụng ly với A Văn, sau đó càng cụng ly nhiều thì ký ức lại càng ngày càng mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment