Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 90

. Chương 90 -
Lý Sảng và Hà Thạc đỡ A Văn về nhà nên Thị Hoài Minh bèn cõng Trân Trân đi về trước.

Bóng đêm thâm trầm, Trân Trân nằm nhoài trên lưng Thị Hoài Minh không nói nữa, đầu của cô nghiêng nghiêng khoát lên trên bả vai anh, hô hấp vẫn gần bên tai anh, mang theo mùi rượu nóng hầm hập, đốt nóng cả lỗ tai anh.

Về đến nhà mở cửa, Thị Hoài Minh cõng Trân Trân vào phòng của cô.

Trân Trân đã ngủ thiếp đi, anh cũng không đánh thức Trân Trân, đưa tay bật đèn trực tiếp đặt Trân Trân lên giường, sau đó giúp cô cởi giày và tất, kéo chăn đắp kín.

Lúc đắp mền, anh nhìn mặt Trân Trân, không tự giác được mà ngẩn ra.

Mặt cô rất nhỏ, bởi vì uống nhiều rượu nên cả khuôn mặt trứng ngỗng đều nhuộm màu đỏ nhàn nhạt.

Cô trắng hơn chút so với lúc mới tới thành phố, bên trong cái trắng có chút hồng hào, như hoa đào mới nở đầu xuân.

Trân Trân nằm trên giường vặn vẹo thân thể mấy lần, tìm được tư thế thoải mái thì ngủ tiếp.

Thị Hoài Minh hoàn hồn, vội vàng thẳng lưng lên tắt đèn trong phòng, xoay người đi ra ngoài cửa phòng, về phòng của mình.

Tạm thời không có buồn ngủ, sau khi trở về phòng anh lại cầm lấy sách đọc một chút.

Nhưng ánh mắt lại không rơi xuống mặt chữ, những chữ cái kia cũng không thể nối thành câu hoàn chỉnh đi vào trong đầu được.

Cảm xúc mềm nhũn trên lưng giống như vẫn còn ở đó, lỗ tai bị mùi rượu thiêu đốt cũng vẫn còn nóng bỏng.

Chốc lát, Thị Hoài Minh đóng sách lại bỏ xuống.

Đứng dậy đi đến nhà vệ sinh tắm một lần nữa.

Bởi vì uống rượu say cho nên Trân Trân ngủ rất sâu.

Vào buổi sáng lúc thức dậy đầu óc cô vẫn còn vô cùng lâng lâng, cô vuốt đầu tóc bị rối lúc ngủ rời giường, vẻ mặt mơ màng mở cửa ra khỏi phòng, chỉ thấy Thị Hoài Minh đang đặt đũa lên bàn ăn.

Thị Hoài Minh dọn đũa xong thì liếc nhìn cô một cái, bình thường nói: "Tắm một cái rồi ăn cơm."

Trân Trân ngẩn ra một chút rồi hoàn hồn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tối hôm qua hình như em uống. . . . . . uống nhiều rồi. . . . . ."

Cô không nhớ được làm sao ra khỏi phòng ăn, càng không nhớ được mình về nhà thế nào.

Cô chưa từng làm chuyện quá giới hạn như thế, trong lòng trống rỗng cực kì, lúc nói chuyện khuôn mặt luôn đỏ.

Đương nhiên cô không đứng lâu như vậy, nói xong lập tức đi nhà vệ sinh tắm rửa, tắm rửa xong trở về phòng chải đầu.

Vội vội vàng vàng thu dọn xong đến bên bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy đũa còn chưa nói gì thì Thị Hoài Minh đã ăn xong rồi.

Anh để đũa xuống đứng dậy nói: "Anh phải lên lớp, em cứ từ từ ăn. Ăn xong bình tĩnh lại, chép từ vựng và củng cố lại tất cả những từ mới mà em đã học cuối tuần trước."

Trân Trân cầm đũa đáp lại: "Vâng."

Thị Hoài Minh không nói gì khác, cầm mũ rồi đi ra ngoài.

Thấy anh ra ngoài, Trân Trân thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm bánh màn thầu cắn một cái, rồi cắn một miếng dưa muối, hớp thêm một ngụm cháo.

Cơm nước xong thì thu dọn bát đũa trên bàn ăn, cô lại đi tắm rửa lần nữa.

Tắm xong giặt quần áo, trở về phòng ngồi xuống, một lần nữa chải đầu thắt tóc lại rồi bôi cao Tuyết Hoa.

Hiện tại lượng cao Tuyết Hoa mà cô dùng là bình thường, không hề giống như lúc mới vừa tới, mỗi lần đều chỉ bôi một ít.

Bôi cao Tuyết Hoa thơm phức xong, Trân Trân lại đi đến phòng Thị Hoài Minh ngồi xuống, tập trung học tập.

Thật sự ngày hôm qua chơi hơi quá đà, đúng là có chút khó tĩnh tâm, Trân Trân vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô ngồi ở trước bàn viết chữ mê mang một hồi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nghiêm túc củng cố nội dung học tập tuần trước hết một lần.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ một chút, thấy vẫn còn thời gian, Trân Trân đứng dậy ra ngoài chuẩn bị đi cửa hàng thực phẩm phụ.

Ra ngoài chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của Ngô Đại Phượng.

Ngô Đại Phượng hỏi cô: "Trân Trân, em đi đâu vậy?"

Trân Trân quay đầu lại, đáp: "Chị dâu, em đi mua chút rau cải."

Ngô Đại Phượng ho một tiếng: "Mua rau cải gì chứ? Bên trong vườn rau nhiều rau cải như vậy, em muốn ăn thì cứ tới nhổ một chút."

Trân Trân đứng nói mấy câu với Ngô Đại Phượng xong thì không đi cửa hàng thực phẩm phụ nữa.

Cô đến bên trong vườn rau của Ngô Đại Phượng hái chút rau dưa, rồi lại ngồi xuống giúp cô ta thêu thùa may vá.

Nhà Ngô Đại Phượng nhiều người, con cái lớn nhanh nên quần áo giày dép cũng hay thay đổi, cho nên cô ta không thể làm xong những thứ này.

Ngô Đại Phượng để mặt giày vừa làm xong lên đế giày.

Cô ta hỏi Trân Trân: "Tối hôm em qua trở về lúc nào? Chị thấy trời tối rồi mà em cũng chưa về."

Trân Trân nhớ lại một chút, lắc đầu nói: "Em cũng không biết, uống rượu nên có chút mơ hồ."

Ngô Đại Phượng khiếp sợ trừng mắt: "Cô ta vậy mà dẫn em đi uống rượu? Còn uống say trở về?"

Trên mặt Trân Trân hiện lên chút ngại ngùng: "Trở về lúc nào, tại sao trở về em cũng đều không nhớ." Giọng Ngô Đại Phượng bùng nổ: "Ông trời ơi, như vậy cũng quá kỳ cục rồi!"

Trên mặt Trân Trân vẫn còn mang theo chút ngại ngùng, nhưng cũng không nhịn được nói: "Nhưng rất vui vẻ."

Cái loại cảm giác không cần suy nghĩ gì, không có ràng buộc không có lo lắng, hoàn toàn vui vẻ thả lỏng, thật sự là quá vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment