.
Chương 89 -
Lý Sảng không phí lời với A Văn nữa, lại hỏi Trân Trân: "Vậy cậu ta có dự định gì?"
Trân Trân đỏ mặt rũ đầu nói: "Anh ấy nói trước tiên cứ ở chung, anh ấy còn nói cảm tình mà chung đụng một chút sẽ có, đợi đến khi giữa bọn em có cảm tình rồi thì sẽ ngủ cùng nhau."
A Văn đánh giá: "Anh ấy thật sự là quân tử, không hổ là người em nhìn tr. . . . . ."
Biết được quan hệ giữa Trân Trân và Thị Hoài Minh, cô ấy tặc lưỡi nháy mắt mấy cái, vội vàng nuốt xuống mấy lời định nói.
Lý Sảng ở bên cạnh cười nói: "Chị giúp em."
Nghe nói như thế, Trân Trân chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lý Sảng: "Chị giúp thế nào?"
Lý Sảng: "Giúp em trở nên tốt hơn để Thị Hoài Minh không trèo cao nổi!"
Trân Trân nháy mắt mấy cái: "Em có thể sao?"
Lý Sảng: "Không phải mới vừa rồi em còn nói muốn cho chị không trèo cao nổi à?"
Rượu có thể làm người ta tăng thêm can đảm, Trân Trân gật đầu: "Em có thể!"
Lý Sảng còn nói: "Dù sao thì em phải nghe lời chị đừng có học theo Ngô Đại Phượng, mỗi ngày không làm gì, không có bản thân, cũng không có cuộc sống của chính mình, chỉ xoay quanh chuyện chồng con. Đàn ông căn bản cũng không dính chiêu này, bọn họ sẽ không vì loại chuyện này mà cảm kích, em hầu hạ họ càng tốt thì bọn họ sẽ càng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, càng cảm thấy em không có tác dụng, căn bản sẽ không thích em. Em phải khiến bản thân trở nên tốt hơn, sống cho bản thân, hiểu không?"
Trân Trân lắc đầu một cái: "Không hiểu."
Cô ngô nghê chớp mắt mấy lần, một lúc sau còn nói: "Hình như có chút hiểu."
Ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy không đúng lắm: "Nhưng mà phụ nữ không phải là nên làm những việc này sao?"
Lý Sảng: "Ai nói chứ, hiện tại coi trọng chuyện nam nữ bình đẳng, phụ nữ đã sớm được giải phóng."
Trân Trân ngây ngốc nhìn Lý Sảng một hồi, lại gật đầu.
A Văn bên cạnh lại rót rượu, bưng ly lên nói với Trân Trân: "Nào, Tiểu Miên Hoa, vì nam nữ bình đẳng cụng ly!"
Trân Trân cầm ly chạm vào ly của cô ta: "Vì xã hội mới cụng ly!"
Thị Hoài Minh đang viết chữ dưới ánh đèn bàn thu hồi mắt từ trên sách xuống, nhìn về phía đồng hồ trên bàn.
Đã sắp mười giờ, anh dọn sách đứng dậy, cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài.
Vừa đi ra bên ngoài thì thấy Hà Thạc cũng vừa đi ra.
Hai người hiểu ngầm, Hà Thạc mở miệng trước nói: "Có muốn đi xem một chút không?"
Thị Hoài Minh hỏi Hà Thạc: "Anh biết bọn họ ăn cơm ở đâu không?"
Hà Thạc gật đầu: "Biết."
Hai người kết bạn cùng đi ra ngoài.
Bởi vì đường đến phòng ăn cơm kiểu Tây tương đối gần, vì lẽ đó cũng không đạp xe đạp.
Trên trời không có mặt trăng, bóng đêm dày đặc, đạp xe thì nhanh hơn nhưng cũng không dễ nhìn đường.
Bước chân hai người rất nhanh, Thị Hoài Minh hỏi Hà Thạc: "Hà Tử Nhiên nhà anh đâu?"
Hà Thạc nói: "Đã sớm ngủ rồi, nó ngủ rất say, không sao đâu."
Lúc hai người đi tới phòng ăn cơm kiểu Tây, mấy người Lý Sảng đã ăn xong uống xong.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Trân Trân uống rượu nên say đến mức lợi hại, Lý Sảng và A Văn cùng đỡ cô đi.
A Văn uống nhiều nên cũng say khướt, bước đi cũng chỉ đỡ hơn Trân Trân một chút thôi.
Nói thẳng ra là một mình Lý Sảng dẫn theo hai con ma men.
Nhìn thấy Hà Thạc và Thị Hoài Minh đến, Lý Sảng giống như thấy được cứu tinh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô đỡ Trân Trân cho Thị Hoài Minh, nói với anh: "Cậu cõng em ấy đi."
Thị Hoài Minh vác Trân Trân lên, Lý Sảng để Hà Thạc hỗ trợ đỡ A Văn.
Năm người dọc đường hướng về nhà, trên người Trân Trân và A Văn tràn đầy mùi rượu.
Hà Thạc hỏi Lý Sảng: "Sao hai người họ uống tới như vậy?"
Lý Sảng nói: "Là hai người họ tửu lượng quá kém, uống say đến vui vẻ còn nhất định phải cụng ly, em không thể ngăn được."
Trân Trân uống say, mềm mại nằm nhoài trên lưng Thị Hoài Minh.
Hơi thở của cô mang theo mùi rượu đỏ nóng bỏng phả vào tai Thị Hoài Minh.
Giọng nói của cô cũng ướt át mềm mại, lên tiếng gọi Thị Hoài Minh: "Anh ba. . . . . ."
Thị Hoài Minh trả lời cô: "Sao vậy?"
Trân Trân không nói gì, cách một chút lại gọi một tiếng: "Anh ba. . . . . ."
Thấy cô không phải muốn nói gì với anh, Thị Hoài Minh lên tiếng trả lời: "Ừ."
Trân Trân lại gọi anh như vậy hai lần nữa, anh cũng trả lời hai lần.
Sau đó Trân Trân lại mở miệng, đột nhiên hỏi câu: "Anh không phải. . . . . . bất lực chứ?"
". . . . . ."
Thế giới trong nháy mắt yên tĩnh.
Chốc lát, Hà Thạc: "Chúng tôi không nghe thấy gì hết!"
Thị Hoài Minh: ". . . . . ."