.
Chương 88 -
Gọi món ăn xong, ba người ngồi trên bàn trò chuyện.
Lý Sảng nói: "Bọn chị cũng không thường đến ăn, nửa năm một năm mới đến ăn một lần."
Ở trước mặt bọn họ Trân Trân cũng không giấu giấu diếm diếm, thẳng thắn nói: "Em thấy cũng chưa thấy lần nào."
A Văn cười nói: "Hôm nay trải nghiệm rồi, sau đó sẽ thành thói quen thôi."
Trân Trân gật đầu: "Ừ."
Hàn huyên vài câu A Văn lại nghĩ đến cái gì, nhìn Lý Sảng và Trân Trân hỏi: "Cô có muốn uống rượu không?"
Nghe nói như thế mi tâm Trân Trân nhảy một cái, nghĩ thầm thật sự sẽ uống rượu.
Cô vội vã lên tiếng: "Tôi không biết uống rượu."
A Văn cười cười: "Rượu đỏ không giống rượu trắng."
Trân Trân không biết rượu đỏ là gì, Lý Sảng nói: "Chị đang mang mang thai không uống rượu được, muốn uống thì hai em uống đi."
A Văn liền đặc biệt hỏi Trân Trân: "Tiểu Miên Hoa, cô có muốn uống một chút hay không?"
Trân Trân nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi không uống đâu." Nếu không thì bị Ngô Đại Phượng nói trúng rồi.
A Văn nhìn chằm chằm cô nói: "Thử chút đi, cũng đã đến rồi, không uống không phải rất lỗ vốn à?"
Nói xong thì chớp mắt với cô một chút: "Ngày hôm nay Lý Sảng mời khách."
Trân Trân không cưỡng được sự mê hoặc của A Văn cho nên đồng ý thử xem.
A Văn lại gọi nhân viên phục vụ đến, gọi một chai rượu đỏ.
Đồ nhắm rượu, món chính, tráng miệng đều đã gọi đủ, ba người chờ mang món ăn ra.
Trân Trân nhớ lại cái gì, nói với A Văn: "Tôi lớn hơn cô, cô cũng đừng gọi tôi là Tiểu Miên Hoa nữa."
A Văn cười lên: "Cô lớn hơn tôi thì sao chứ, tôi cảm thấy gọi Tiểu Miên Hoa thuận miệng."
Lý Sảng ở bên cạnh nói: "Cô ấy cứ nghe chị gọi nên cũng gọi thuận miệng luôn."
Xưng hô mà thôi, cũng không có gì, Trân Trân cũng mặc kệ cô ta gọi.
Nếu như A Văn gọi cô là chị thì thật sự cô cũng không phải quen lắm.
Ba người cứ tán gẫu, mấy món ăn đã gọi từng món được bưng lên bàn.
Hai người Lý Sảng và A Văn cùng dạy Trân Trân làm sao dùng dao nĩa, làm sao ăn cơm Tây, làm sao uống rượu đỏ.
Lý Sảng không uống rượu nên chỉ uống một chút nước trái cây.
Nhưng A Văn và Trân Trân đã say rồi, cô hình như cũng bị rượu ảnh hưởng.
Dưới sự ảnh hưởng của rượu, bầu không khí trên bàn có chút nóng lên, ba người nói chuyện cũng không còn cẩn nhận như trước.
Hai bên má A Văn hơi đỏ, nói với Trân Trân: "Tiểu Miên Hoa, tôi đã nói với cô rồi, bữa cơm này là Lý Sảng cố ý mời cô, chị ấy muốn xin lỗi cô. Chị ấy biết câu nói trước kia làm cô buồn!"
Lý Sảng ở bên cạnh nói: "Em nói những thứ này làm gì?"
A Văn mặc kệ cô ấy, tiếp tục kéo Trân Trân nói: "Lý Sảng người này á, chị ấy cứ như vậy, xấu miệng! Tôi và chị ấy cũng mâu thuẫn không ít. Chị ấy nhìn cái này cũng không vừa mắt, cái kia cũng không vừa mắt, cảm thấy chị ấy là người trâu bò nhất thế giới, xinh đẹp nhất, tất cả những người khác đều không bằng chị ấy. Thật ra nói thật nha, dưới cái nhìn của tôi, Tiểu Miên Hoa cô còn đẹp hơn chị ấy!"
Lý Sảng nghe những câu này thì dùng tay nện vào vai A Văn.
A Văn nhìn cô ấy cười: "Sao vậy? Còn không cho em nói thật? Chị nói người khác được mà không cho phép người khác nói mình à!"
Nói xong cô ta nhìn về phía Trân Trân, hào khí nói: "Tiểu Miên Hoa, cô cũng nói đi!"
Trân Trân vốn chưa từng uống rượu, không có tửu lượng gì, uống rượu đỏ cũng uống đến choáng váng.
Cô được A Văn cảm xúc mãnh liệt động viên, nhìn Lý Sảng nói: "Chị dâu Lý Sảng! Chị cứ chờ xem! Một ngày nào đó, em muốn làm cho chị để mắt em! Ngày hôm nay chị lạnh nhạt em, ngày mai em để chị. . . . . ."
"Không trèo cao nổi!" A Văn vỗ bàn một cái tiếp nối câu nói này.
Lý Sảng cứ luôn không nói gì: "Hai đứa điên rồi à?"
Tự giải thích cho chính mình: "Ừm, say rồi, chị không nên để bọn em gọi rượu!"
Có điều cô ấy cũng hòa mình vào bầu không khí này, đúng là không có gì không vui.
Bầu không khí náo nhiệt, hòa trộn với rượu, quan hệ càng ngày càng thân thiết, đề tài cũng càng nói càng rộng mở.
Lý Sảng, A Văn và Trân Trân ‘bóc phốt’ lẫn nhau, ‘bóc phốt’ xong, Lý Sảng lại nghĩ tới một chuyện, ở bầu không khí như vậy không nhịn được, cô ấy liền đưa tay đẩy A Văn ra, nói: "Chị có chuyện muốn nói với Tiểu Miên Hoa, em đừng có nghe nữa."
Đẩy A Văn xong cô ấy trực tiếp nhìn về phía Trân Trân, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Miên Hoa, em phân phòng ngủ với Thị Hoài Minh hả?"
Nếu như là bình thường Trân Trân chắc chắc không nói đến đề tài này, nhưng bây giờ cô đã uống rượu, gật đầu đáp: "Đúng vậy."
A Văn tất nhiên không bỏ đi, nghe xong khiếp sợ lên tiếng: "Cái gì? !"
Lý Sảng dùng chân đá cô ta: "Em gào cái quỷ gì!"
Sau khi A Văn hậu tri hậu giác phản ứng lại, vội vàng giơ tay bưng kín miệng mình.
Trân Trân bị rượu thôi thúc, lại mở miệng nói: "Em không có văn hóa cũng không có kiến thức, cái gì cũng không hiểu, không giống với anh ba, anh ấy và em kết hôn là do trong nhà quyết định, anh ấy không thích em, không ngủ chung với em."
A Văn buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Cô xinh đẹp như vậy, không phải anh ấy có tật xấu gì chứ? Có phải là. . . . . ."
Giọng nói nhỏ lại một chút: "Bất lực không?"
Lý Sảng phụt một cái rồi bật cười, nhưng Trân Trân lại nghiêm túc lắc đầu: "Không biết."
A Văn mơ hồ còn nói: "Nghe nói đàn ông ở phương diện kia đều là. . . . . . không khống chế được bản thân . . . . . ."
Trân Trân còn chưa nói, Lý Sảng liếc cô ta một cái: "Em cũng biết không ít nhỉ?"
A Văn giải thích: "Em đọc từ trong sách!"