.
Chương 87 -
Chủ nhật nghỉ ngơi.
Ăn sáng xong Trân Trân bị Ngô Đại Phượng gọi đi, thế là đi lại nhà Ngô Đại Phượng cùng cô ta sửa sang lại vườn rau một lúc.
Bên trong vườn rau có không ít rau cải đã lớn rồi, qua một vài ngày thì sẽ có nhiều rau cải có thể ăn.
Ngô Đại Phượng nhổ cải xanh nói: "Chị vẫn muốn mua mấy con gà con về nuôi, bình thường muốn ăn trứng gà thì phải đến cửa hàng thực phẩm phụ dùng tiền mua. Mua gà mái về nuôi để nó đẻ trứng là đã đủ ăn rồi."
Trân Trân có thể hiểu được loại cảm giác kia của Ngô Đại Phượng, đáp lại lời nói của cô ta: "Được đó chị."
Ngô Đại Phượng mất hứng nói: "Nhưng lão Chu nhà chị không cho, nói chỗ này không phải ở nông thôn, nói chị làm mất mặt, nuôi gà sẽ làm xấu cái viện này, người ta không thể ở được. Chẳng biết đạo đức giả cái gì, ở nông thôn đều nuôi mấy cái này ở trong sân của mình, cũng không thấy ai bị thối chết. Bởi vì chuyện này chị và anh ta ầm ĩ đến mấy lần, em đoán xem anh ta nói thế nào, anh ta nói chị mà mua mấy con gà con về thì anh ta sẽ đập chết hết!"
Ngô Đại Phượng phỉ nhổ xong, Trân Trân còn chưa tiếp lời thì chợt nghe Lý Sảng gọi mình.
Cô nghe ra giọng nói của Lý Sảng, hơn nữa ở trong viện này chỉ có mình Lý Sảng gọi cô là Tiểu Miên Hoa.
Trân Trân ở trong vườn rau đứng lên quay đầu lại, nhìn thấy Lý Sảng vẫy tay với mình, cô liền đi đến chỗ của cô ấy.
Chạy chậm vài bước đến trước mặt Lý Sảng, cô hỏi cô ấy: "Chị dâu, có chuyện gì vậy?"
Lý Sảng nói với cô: "Buổi tối chị và A Văn hẹn đi ra ngoài ăn cơm, muốn gọi em đi cùng, đi không?"
Trân Trân có chút bất ngờ: "Em hả?"
Lý Sảng gật đầu: "Ừ, em không cần bỏ tiền."
Trân Trân do dự một chút, lên tiếng nói: "Nếu không chúng ta đi hỏi anh ba một chút."
Lý Sảng nói thẳng: "Chuyện này hỏi cậu ta làm gì? Em chỉ cần nói trước với cậu ta là được."
Trân Trân suy nghĩ một chút: "Nhưng mà em đi ra ngoài ăn cơm bỏ anh ấy ở nhà, như vậy. . . . . . không tốt lắm?"
Ở nông thôn, chưa từng nghe nói vợ ra ngoài ăn cơm không để ý gia đình, bỏ chồng ở nhà.
Lý Sảng nói: "Để cậu ta và Hà Thạc, Hà Tử Nhiên ăn với nhau."
Trân Trân lại nghĩ một hồi.
Thấy cô không nói lời nào, Lý Sảng lại hỏi: "Em chỉ cần nói bản thân em có muốn đi hay không?"
Trân Trân gật đầu với cô: "Em thật sự muốn đi."
Lý Sảng: "Muốn đi là được rồi, để chị nói với Thị Hoài Minh."
Nói chuyện này xong rồi, Trân Trân vẫn trở lại bên trong vườn rau của Ngô Đại Phượng.
Ngô Đại Phượng tò mò hỏi cô: "Tìm em nói gì vậy?"
Trân Trân nói: "Gọi em cùng đi ra ngoài ăn cơm, còn có A Văn nhân viên bán hàng ở cửa hàng thực phẩm phụ nữa."
Ngô Đại Phượng không hiểu nổi cái này là đang làm gì: "Đây có ý gì vậy? Mấy người phụ nữ cùng đi ra ngoài ăn cơm mặc kệ chồng con ở nhà? Bản thân cô ta đi ra ngoài phóng túng thì thôi còn gọi em làm gì chứ?"
Nói xong thì nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Em đồng ý rồi hả?"
Trân Trân cũng cảm thấy rất chột dạ.
Cô gật đầu với Ngô Đại Phượng: "Đồng ý rồi."
Dáng vẻ Ngô Đại Phượng rất quan tâm: "Trân Trân, em đừng để cô ta dạy hư nha. Chị khuyên em nhanh chóng hủy đi, phụ nữ của gia đình đi ra ngoài ăn cơm cái gì chứ? Có phải là còn muốn dẫn em đi uống chút rượu không? Coi có kỳ cục không chứ?"
Trong lòng Trân Trân không quyết đoán.
Lúc ăn cơm trưa cô hỏi Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đã biết từ chỗ Lý Sảng, chỉ nói: "Đi chơi một chút đi."
Thấy Thị Hoài Minh nói như vậy Trân Trân cũng đã chắc chắn rồi.
Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lúc rồi cô đi ra ngoài cùng Lý Sảng, ở bên ngoài đụng phải A Văn, ba người kết bạn đi cửa hàng dạo một chút, mua chút đồ.
Trân Trân không thích ứng với kiểu sinh hoạt này.
Trong nhà không có bất cứ đồ gì cần thay đổi cũng đi cửa hàng dạo, nhìn thấy đồ mình thích thì móc tiền ra mua.
Loại chuyện này trước đây dù nằm mơ cô cũng không dám mơ tới, họp chợ ở nông thôn là chuyện lớn.
Cho nên cô không có mua đồ gì nên cứ đi theo dạo một chút.
Đi dạo phố xong rời khỏi cửa hàng, Lý Sảng và A Văn lại dẫn Trân Trân đi tới phòng ăn cơm kiểu Tây.
Cửa lớn phòng ăn cơm kiểu Tây cũng làm Trân Trân sợ, mặt tường bên trong trang trí vàng son lộng lẫy, những cái khăn trải bàn màu vàng và ghế tựa bọc da, còn có những bộ đồ ăn lấp lánh ánh bạc thì càng làm cô sợ hãi.
Cũng may Lý Sảng đặt một cái phòng đơn nhỏ, không ngồi cùng người khác.
Đến bên trong phòng nhỏ ngồi xuống.
Lý Sảng và A Văn gọi nhân viên phục vụ đến gọi món.
Hai người đều gọi mấy món bản thân thích ăn, lại hỏi Trân Trân: "Tiểu Miên Hoa, em muốn ăn cái gì?"
Trân Trân chỉ biết mấy chữ đơn giản nhìn thực đơn không hiểu, càng không biết những thứ đó là cái gì.
Cô nói không được, Lý Sảng không thể làm gì khác hơn là hỏi cô: "Thích ăn thịt bò không? Gọi bò bít tết cho em được không?"
Sau đó Lý Sảng liền gọi bò bít tết, mấy loại tôm lăn bột chiên.
Lúc gọi món còn nói với nhân viên phục vụ: "Chín kỹ nha."