.
Chương 95 -
Đây là lần đầu tiên cô vào nhà Lý Sảng và Hà Thạc, mấy lần trước chỉ đứng ở cửa ra vào nói chuyện. Bố cục nhà Lý Sảng giống nhà cô, đồ đạc trong nhà cũng không khác lắm. Nhưng cách bố trí đồ và cảm giác mang đến hoàn toàn không giống.
Nhà Lý Sảng được bày trí rất ấm áp, cũng rất hợp quy tắc, trên ghế sofa gỗ trải một tấm đệm trắng viền ren, khăn trải bàn cũng rất đẹp và sạch sẽ. Trên tường nhà cô ấy còn treo rất nhiều ảnh chụp lớn nhỏ, đều là ảnh một nhà ba người bọn họ.
Nếu so sánh với nhà Lý Sảng, Trân Trân cảm thấy nhà mình có một thứ có thể hơn được… đó là sạch sẽ.
Nếu như không phải qua đây xem một chút thì cô cũng không biết người ta sống như thế này.
Trân Trân không nhịn được mà nhìn xung quanh.
Một lát sau Lý Sảng đi ra khỏi nhà vệ sinh, đến chào hỏi cô: “Đến rồi sao?”
Trân Trân mỉm cười, quay đầu nói với Lý Sảng: “Chị dâu, nhà chị bố trí đẹp quá.”
Lý Sảng cũng không thấy có gì, chỉ cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt.”
Thời gian bọn họ đến đây ở cũng không dài, cho nên cũng không tốn công trang trí gì, chỉ là làm mấy cái đơn giản như lồng đềm chống bụi cho mấy thứ đồ dùng trong nhà, bình thường sắp xếp lại đồ đã trong nhà.
Vừa nói Lý Sảng vừa dẫn Trân Trân đến ghế salon ngồi xuống.
Hà Thạc đến phòng bếp làm việc, một lát sau anh ấy đi ra khỏi nhà bếp, trong tay bưng hai cái ly nhỏ vô cùng xinh đẹp, mỗi cái ly đều bốc khói nghi ngút, bên trong còn đặt một cái muỗng bạc ngắn nhỏ.
Hà Thạc xoay người đặt ly lên bàn trà, chào hỏi Trân Trân một tiếng, bảo cô ở đây chơi vui vẻ. Sau đó anh ấy lại nói với Lý Sảng: “Anh không ở nhà làm phiền hai người nữa, qua bên cạnh tìm Hoài Minh đây.”
Hà Thạc gọi Hà Tử Nhiên trong phòng ra, dẫn cậu bé đi theo. Đến sát vách anh ấy gõ cửa nhà Thị Hoài Minh, nói với Thị Hoài Minh: “Vợ tôi đang chơi với vợ cậu nên tôi đến ghép đôi với cậu đây. Cậu ngâm trà đi, chúng ta đánh ván cờ.”
“Vào đi.”. Thị Hoài Minh dẫn Hà Thạc và Hà Tử Nhiên vào nhà.
Anh đi lấy lá trà pha hai ly trà, tiện tay lấy cho Hà Tử Nhiên chút đồ ăn vặt. Sau đó anh đi lấy bàn cờ và quân cờ, bày xuống bên dưới cửa sổ. Anh và Hà Thạc cùng nhau đánh cờ uống trà.
Hà Tử Nhiên ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, xem một hồi thì buồn ngủ, ghé vào đùi Hà Thạc ngủ thiếp đi.
Hà Thạc và Thị Hoài Minh đánh cờ vô cùng nghiêm túc. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, đưa ra nước cờ cuối cùng, Hà Thạc còn nói chuyện phiếm. Anh ấy nhìn Thị Hoài Minh, nói: “Cậu và vợ cứ định chia phòng ra ngủ mãi như vậy à?”
Thị Hoài Minh cúi đầu suy nghĩ một nước, miệng nói chuyện: “Cũng không định như vậy.”
Nghĩ xong thì anh cầm lấy quân xe trên bàn cờ, kéo đến bên sông của Hà Thạc.
Hà Thạc vừa xem cờ vừa nói: “Làm vợ cậu đúng thật không đơn giản. Cậu đã ở với Tiểu Miên Hoa một thời gian rồi, cậu vẫn không có cảm xúc gì với cô ấy sao?”
Thị Hoài Minh nghe Hà Thạc hỏi như vậy thì trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh đôi mắt cười của Trân Trân, gương mặt thỉnh thoảng đỏ lên của cô, còn cả sự mềm mại ngọt ngào đặc biệt chỉ thuộc về phụ nữ thì trong lòng khẽ rung lên. Nhưng anh chỉ im lặng trong chốc lát rồi lại nói một cách lạnh nhạt: “Bây giờ tôi chỉ muốn tranh thủ thời gian dạy chữ cho cô ấy thôi.”
Hà Thạc đi một nước cờ rồi nhìn anh mỉm cười.
Hà Thạc: “Tôi thấy Tiểu Miên Hoa cũng đừng làm vợ cậu nữa, làm học sinh, em gái cậu là hợp nhất.”
Thị Hoài Minh nhìn cờ rồi nói tiếp: “Lúc đầu tôi cũng xem cô ấy như em gái, học sinh mà đối xử.”
Hà Thạc vẫn cười cười: “Ngược lại tôi muốn xem xem cậu có thể xem cô ấy là học sinh là em gái được đến bao giờ.”
Sát vách.
Sau khi Hà Thạc dẫn Hà Tử Nhiên đi thì để lại không gian trong nhà cho Lý Sảng và Trân Trân, hai người có thể thoải mái trò chuyện. Lý Sảng từ trên ghế đứng dậy, đi đến cái bàn nhỏ bên cạnh, nói với Trân Trân: “Đến đây xem đi, thứ này là chị bảo Hà Thạc lấy từ trong nhà về.”
“Nó là cái gì vậy?” Trong lòng Trân Trân ôm theo sự hiếu kỳ, đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Sảng.
Đứng trước cái bàn nhỏ thì thấy trên đó không có gì khác, chỉ có hai hộp gỗ to nhỏ không giống nhau.
Cô có hơi nghi ngờ, thầm nghĩ hộp gỗ thì có thể là thứ đồ hiếm lạ gì chứ.
Lý Sảng úp mở không nói gì, vươn tay ra mở hộp lớn ra. Trân Trân nhìn sang thì thấy trong hộp lớn có một thứ đồ hình tròn, còn có một cây gậy nhỏ. Cô còn chưa hỏi nó là cái gì thì đã thấy Lý Sảng mở hộp nhỏ bên cạnh ra. Trong cái hộp nhỏ là từng cái túi giấy vàng. Sau đó cô ấy luồn tay vào trong túi giấy vàng, từ bên trong lấy ra một cái dĩa tròn đen, giữa cái dĩa tròn có một cái lỗ nhỏ, mà xung quanh cái lỗ có một vòng nhỏ màu đỏ, trên dĩa có dày đặc những vòng tròn hoa văn.