Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 96

. Chương 96 -
Lý Sảng không nói gì, mỉm cười bỏ chiếc dĩa tròn vào chỗ hình tròn trên cái hộp lớn. Cái dĩa tròn đột nhiên di chuyển chậm rãi. Bỗng nhiên Trân Trân sững sờ, sau đó nhìn Lý Sảng bỏ cây gậy nhỏ lên trên cái dĩa tròn. Ngay sau đó chiếc hộp gỗ kia đột nhiên phát ra âm thanh rất êm tai… là âm nhạc rung động lòng người. Gần như lúc âm nhạc vừa vang lên, đôi mắt Trân Trân đã trợn tròn. Cô nhìn cái hộp gỗ kia một cách khó tin, chỉ cảm thấy đây cũng là quá thần kỳ rồi… Quả nhiên là rất hiếm lạ.

Mà lúc này trong hộp gỗ lại vang lên giọng ca ngọt ngào uyển chuyển….

Thuyền trăng trôi bồng bềnh giữa những đám mây sen trắng…

Từng làn gió thổi qua mang theo tiếng ca vui mừng…

Chúng con ngồi trên những đống rơm chất cao…

Nghe mẹ kể về những câu chuyện quá khứ….

......

Trân Trân nghe nhạc thì sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn về phía Lý Sảng.

Lý Sảng mỉm cười với cô: “Đây là micro, cái dĩa tròn này là đĩa nhạc, chơi vui đúng không?”

Trân Trân trịnh trọng gật đầu: “Đây là lần đầu tiên em thấy một cái hộp biết hát, chơi rất vui.”

Bọn họ ở nông thôn không thấy những thứ đồ chơi hiếm lạ, một năm có thể xem một hai bộ phim đã rất hiếm thấy rồi.

Máy quay dĩa vừa xướng lên, làn điệu du dương uyển chuyển.

Lý Sảng dẫn Trân Trân về ghế salon ngồi lại, bưng chén trên bàn trà lên, nói với Trân Trân: “Đây là cà phê, em nếm thử đi.”

Cà phê sao?

Từ này Trân Trân chỉ mới nghe được lần đầu tiên. Cô học Lý Sảng bưng chén lên, sau đó vụng về cầm cái thìa nhỏ, từ từ khuấy trong chén.

Lý Sảng uống trước một ngụm, lại nói với Trân Trân: “Cũng không có gì đặc biệt, giống uống trà vậy.”

Trân Trân gật đầu, đưa chén lên bên miệng, thử uống một chút. Lúc uống vào trong miệng không có cảm giác gì khác, chỉ thấy đắng. Thế là gương mặt cô nhăn lên.

Lý Sảng thấy cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trân Trân có hơi ngượng ngùng, vội vàng thả lỏng cơ mặt, nhìn Lý Sảng nói: “Có hơi không quen ạ.”

Lý Sảng cười nói: “Lần đầu uống sẽ có hơi không quen lắm.”

Nói xong cô ấy đứng dậy cào bếp lấy ra một cái bình. Cô ấy mở bình ra, đưa đến trước mặt Trân Trân, nói với cô: “Đây là đường, em bỏ nhiều một chút.”

Trân Trân nghe cô ấy nói như vậy thì bỏ thêm đường vào chén mình, lấy chiếc thìa nhỏ chậm rãi khuấy đều. Lúc này bưng lên uống thì đúng là khá hơn lúc nãy một chút.

Thế là cô gật đầu: “Cũng không đắng như vậy.”

Lý Sảng nói: “Cứ từ từ uống, phải thưởng thức.”

Trân Trân gật đầu học theo dáng vẻ uống chậm rãi của Lý Sảng.

Uống thêm vài ngụm thì đầu lưỡi như được làm quen, có thể tiếp nhận mùi vị này.

Trân Trân uống cà phê nghe ca nhạc, quét ánh mắt đến bên cửa sổ.

Gió nhẹ cuốn màn cửa lên, ánh nắng ngoài phòng sáng tỏ ấm áp, từ bên cửa sổ chiếu vào một mảng lớn. Cảnh tượng như vậy khiến cho cô có một cảm giác khó tả, trong kho từ ngữ của cô không tìm được từ nào có thể miêu tả nó.

Cũng lúc này, Lý Sảng cười nói: “Nếu như em biết chữ thì dưới ánh nắng ấm áp buổi chiều, chúng ta cứ như vậy, mỗi người một chén cà phê hoặc pha một bình trà nóng, mở nhạc lên, mỗi người cầm một cuốn sách mà mình thích vừa đọc vừa giao lưu. Như vậy có phải rất lãng mạn, rất đẹp đẽ không?”

Cái này gọi là lãng mạn sao?

Theo lời cô ấy nói, Trân Trân tưởng tượng một chút, sau đó gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”

Lý Sảng nhìn cô rồi nói tiếp: “Không chỉ là nhìn thấy cái đẹp trong tưởng tượng mà thế giới trong sách cũng rất đẹp. Trong sách có tình yêu, có tình thân, có hữu nghị, có cách mạng, có mộng tưởng… Có rất nhiều thứ em chưa từng thấy chưa từng biết, thậm chí chưa từng nghĩ đến, có rất nhiều câu chuyện đẹp đẽ đau khổ, mà mỗi câu chuyện đều sẽ cho em cảm nhận những cuộc đời khác nhau, cho em những trải nghiệm khác biệt, có thể cho em hiểu nhiều người hơn, cũng như nhiều chuyện hơn.”

Trân Trân nhìn Lý Sảng, nghe cô ấy nói rất nghiêm túc, trong mắt xuất hiện sự mong chờ và khát vọng.

Chờ Lý Sảng chậm rãi nói xong, cô cùng từ từ mở miệng: “Em nhất định phải học chữ thật tốt, đi đọc những câu chuyện tốt đẹp này.”

Lý Sảng mỉm cười: “Em sẽ ngày càng tốt lên.”

Trân Trân mỉm cười gật đầu: “Em sẽ cố gắng trở nên thật tốt.”

Trân Trân ở chỗ Lý Sảng nghe nhạc suốt một buổi chiều. Chạng vạng tối lúc về nhà nấu cơm trong đầu cô còn vang vọng giọng ca đó….

Mà lúc này trong hộp gỗ lại vang lên giọng ca ngọt ngào uyển chuyển….

Thuyền trăng trôi bồng bềnh giữa những đám mây sen trắng…

Từng làn gió thổi qua mang theo tiếng ca vui mừng…

Chúng con ngồi trên những đống rơm chất cao…

Nghe mẹ kể về những câu chuyện quá khứ….

......

Những bài hát nghe lúc chiều bài nào Trân Trân cũng rất thích. Nhưng cô thích nhất vẫn là bài đầu tiên mà máy quay đĩa phát. Lý Sảng nói với cô bài này tên là “Nghe mẹ kể những câu chuyện xưa”.

Sau này lúc đã lớn tuổi, mỗi lần Trân Trân nghe được bài hát này sẽ nhớ lại quãng thời gian này, lúc mà cô đang còn trẻ, trong mắt ngập tràn nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment