Cọ Xát

Chương 70

Ngôn Tòng Niên là một cậu ấm chơi bời lêu lổng tiêu chuẩn, đã sống quen cuộc sống rượu đỏ đèn màu, đến Lan Giang một ngày đã không chịu được, muốn rời đi. Những thuộc hạ của hắn sợ rằng trở về rồi thì sẽ không cách nào báo cáo công việc với ông chủ được, hết nịnh nọt dỗ dành rồi lại lừa gạt, đi theo Ngôn Tòng Niên tới phòng karaoke để hát hò uống rượu tìm vui.

Rượu quá tam tuần, Ngôn thiếu gia uống quá chén rồi, tâm tình cũng thoải mái hơn, gào tới hét lui đòi đi trung tâm dịch vụ mát xa chân để rửa chân.

Vận may của Lê Nguyệt Dao rất tệ. Hôm đó cô ấy làm ca đêm, hơn nữa lại vừa khéo bị quản lý xếp cho đám người Ngôn Tòng Niên.

Tại thời điểm đó, nếp sống tại trung tâm dịch vụ mát xa chân vô cùng hỗn loạn, "ăn chay" hay "ăn mặn" đều trộn lẫn hết vào với nhau, thường xuyên xuất hiện cảnh khách hàng chòng ghẹo các em gái rửa chân.

- --Đọc FULL tại truyenggg.com---

Mấy tên thuộc hạ Ngôn thị thấy Lê Nguyệt Dao trẻ tuổi lại có vẻ ngoài xinh đẹp nên đã nảy ra ý đồ bất chính. Bọn họ tự cho là thông minh, nhân lúc đại thiếu gia say tới nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, đã giở chút thủ đoạn với Lê Nguyệt Dao, khóa cô ấy với Ngôn Tòng Niên vào cùng một căn phòng.

Sau đêm đó, thức dậy vào ngày hôm sau, Lê Nguyệt Dao suýt chút nữa đã cầm kéo tự sát.

Ngô Tòng Niên nhìn thấy những việc khốn nạn mà mình đã làm, cũng bực không chịu được. Ngày thường, tuy rằng hắn đúng thật là một hoa hoa công tử nhưng cô gái này vừa nhìn qua đã biết là một cô gái nhà lành. Xảy ra loại chuyện này, hắn sợ rằng cô ấy sẽ không thể sống tiếp được nữa.

Ngôn Tòng Niên tẩn cho mấy tên thuộc hạ đó một trận ra trò, sau đó bất chấp sự chống đối của những người khác, đưa Lê Nguyệt Dao trở về thành phố Ngân Hà, đưa cô ấy vào nhà tổ Ngôn thị.

Lê Nguyệt Dao từ nhỏ đã sống ở trong khe núi, đột nhiên vào đến nơi này, chỉ cảm thấy nơi nào cũng huy hoàng rực rỡ sắc màu của vàng ngọc, giống hệt như là dinh phủ của thân vương trong TV vậy.

Cô ấy vừa sợ hãi lại vừa tự ti, khủng hoảng đến cực điểm.

Ngôn Tòng Niên nói với cha mẹ rằng hắn không thể vô duyên vô cớ hủy hoại danh tiếng của một cô gái được.

Ai biết được, nhị vị phụ huynh của nhà họ Ngôn, sau khi nghe được xuất thân của Lê Nguyệt Dao lại cộng thêm thân phận em gái rửa chân trong trung tâm dịch vụ mát xa chân của cô ấy, đã nhíu chặt đôi mày. Đoán rằng Lê Nguyệt Dao là muốn thông qua cách này để lừa dối con trai mình nên đã trực tiếp bảo lão Kiều đem một cái túi tới, nhét một ít tiền mặt vào, sau đó bèn đuổi Lê Nguyệt Dao đi.

Hơn nữa còn muốn Lê Nguyệt Dao phải hứa hẹn, cả đời này cũng không được dây dưa với nhà họ Ngôn nữa.

Ngày thường, Ngôn Tòng Niên không dám chống lại cha mẹ của mình, nghe thấy phương án giải quyết này cũng đành chịu vậy. 

Dù sao đi nữa, trong một gia tộc như nhà họ Ngôn này, bản thân hắn là một thiếu gia của mạch chính, làm sao cũng không thể thật sự cưới một em gái rửa chân về nhà được.

Lê Nguyệt Dao vẫn còn nhỏ tuổi, không có văn hóa cũng không có học thức, bị khí thế của đám người nhà họ Ngôn này làm cho khiếp sợ, run rẩy tới nỗi một câu cũng không thốt ra được. Hoảng sợ nhận lấy túi tiền nọ, ký vào một bản thỏa thuận mà cô ấy không biết là trong đó viết những cái gì, sau đó bèn một mình bước lên toa tàu hỏa màu xanh để quay trở lại Lan Giang.

Những con người của niên đại ấy đều có suy nghĩ rất bảo thủ. Sau khi trở về Lan Giang, Lê Nguyệt Dao lo lắng rằng bà nội không thể chịu đựng được nên không dám nói với bà nội đang mang bệnh của mình về vấn đề này mà chỉ bí mật nói với người bạn tốt của cô ấy là Nam Thái Thanh.

Khi còn nhỏ, Nam Thái Thanh và Lê Nguyệt Dao cùng sống trong một căn nhà tập thể, từ khi được vài năm tuổi đã hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, tình cảm như chị em ruột thịt. Cô gái trượng nghĩa này, sau khi biết được những chuyện đau khổ nặng nề mà bạn thân của mình phải trải qua, đã tức giận đến nỗi rơi cả nước mắt, phẫn nộ đùng đùng đòi vác dao xông đến thành phố Ngân Hà để đi đòi lại công đạo cho Lê Nguyệt Dao.

Lê Nguyệt Dao hiểu rõ tính cách của Nam Thái Thanh, sợ cô ấy thực sự sẽ làm ra những hành động quá khích, vội vàng ngăn cản cô ấy lại.

- --Đọc FULL tại truyenggg.com---

Thế nhưng Nam Thái Thanh lại trừng mắt với cô ấy, phẫn nộ nói: "Thôi đi? Cậu rõ ràng là một hoàng hoa khuê nữ  trong sáng như vậy, cứ thế mà bị tên súc sinh đó lợi dụng hay sao? Mấy người trong nhà đó là cái đồ chó chết gì thế? Cậy có tí tiền mà vênh váo à? Có tiền thì có thể không coi đám người nghèo chúng ta là con người hay sao?"

Lê Nguyệt Dao nhu nhược nhút nhát, chỉ là không ngừng khóc, nói rằng lúc đó cô ấy đã bị đám người nhà họ Ngôn dọa sợ, cũng đã nhận tiền của bọn họ rồi, còn ký tên lên một trang giấy, hứa rằng sẽ không bao giờ dây dưa đến nhà họ Ngôn về vấn đề này thêm một lần nào nữa.

Hai cô gái ôm đầu khóc lóc một trận.

Khóc xong, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Sau khi tâm sự với người bạn thân về nỗi đau trong lòng mình xong, Lê Nguyệt Dao nỗ lực nâng cao tinh thần của mình, đi đến bệnh viện, dùng tiền của nhà họ Ngôn để chi trả cho tất cả các chi phí y tế còn nợ, hơn nữa còn trả trước chi phí nhập viện của bà nội trong một năm tới.

Thế nhưng, những điều bất hạnh không hề kết thúc ở đây. Vài tháng sau đó, cùng với việc quá lâu không thấy tới tháng, cái bụng nhỏ của Lê Nguyệt Dao cũng dần dần nhô lên, cô ấy phát hiện ra rằng bản thân mình đã mang thai rồi.

Ý tưởng đầu tiên nảy sinh trong đầu cô ấy là phá cái thai trong bụng đi.

Nhưng mà những người làm mẹ thì có ai là không mủi lòng kia chứ?

Lê Nguyệt Dao nằm trên giường bệnh của sở Vệ sinh, nhìn vào cái bóng đèn trắng trên đỉnh đầu, cùng với một con dao và chiếc kẹp tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay bác sĩ phụ khoa, suy nghĩ về tim thai và mạch thai của đứa bé trong mấy tháng này, nghịch ngợm mà vươn chân duỗi lưng ở trong bụng của cô ấy, cũng không biết rốt cuộc là vì sao, Lê Nguyệt Dao lại nhảy ra khỏi giường, đoạt đường mà chạy trốn.

Kể từ lúc đó, Lê Nguyệt Dao đã hạ quyết tâm, phải sinh đứa bé này ra.

Vài tháng sau, một bé trai được sinh ra.

Lê Nguyệt Dao ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, nghe tiếng khóc vang dội của đứa bé, đôi mắt hơi ướt, đặt cho đứa bé cái tên "Lê Độ"..

Cái tên này, là do Lê Nguyệt Dao khó khăn trắc trở tra từ điển trong một thời gian dài mới chọn ra được, bao hàm tất cả sự chúc mừng tốt đẹp của cô dành cho con trai bé bỏng.

Bình minh cuối cùng rồi cũng sẽ đến, người lái thuyền rồi cũng sẽ thoát khỏi biển khổ.

Lê Nguyệt Dao chân thành hy vọng rằng Lê Độ phát triển khỏe mạnh và làm chuyện gì cũng đều thuận lợi dưới sự yêu thương chăm sóc và bầu bạn của người làm mẹ là cô ấy đây.

Thế nhưng, tâm nguyện của Lê Nguyệt Dao cuối cùng vẫn là công cốc.

Sau khi Lê Độ chào đời chưa được bao lâu, bà nội của Lê Nguyệt Dao qua đời. Hơn hai năm này, số tiền mà nhà họ Ngôn cho cô ấy đã tiêu hết vào việc chữa trị cho căn bệnh của bà nội từ lâu, bây giờ, bà nội đã mất, tiền cũng chẳng còn được bao nhiêu. Cô đau buồn vì mất người thân và lo lắng về tương lai của mình và con trai mình, trong lúc hoảng hốt, Lê Nguyệt Dao trượt chân ngã xuống sông hộ thành của Lan Giang.

Vào cái đêm mùa đông lạnh giá của tháng Chạp ấy, trời tối đến nỗi không nhìn rõ nổi năm ngón tay, hoàn toàn không có ai nghe thấy Lê Nguyệt Dao kêu cứu, chỉ có một con chó lớn màu vàng đứng trên bờ sông sủa không dứt, nhìn cô gái đấu tranh đến kiệt sức rồi chìm vào trong lòng sông.

Sau khi Lê Nguyệt Dao qua đời, Lê Độ lúc đó mới gần hai năm tuổi, hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Là bạn thân của Lê Nguyệt Dao, Nam Thái Thanh đứng ra, cắn răng chống lại áp lực của tất cả các bên, quyết tâm làm theo ý mình, nhận nuôi Lê Độ.

Nam Thái Thanh năm đó cũng là một cô gái tuổi thanh xuân, mới hai mươi tuổi, còn chưa lập gia đình. Một hoàng hoa khuê nữ như vậy, đột nhiên lại có thêm một đứa con trai, chuyện này truyền ra quả thực là rất khó nghe.

Cha mẹ của Nam Thái Thanh hết đánh rồi lại chửi rủa cô ấy, nói rằng cô ấy bị bệnh động kinh, nuôi dạy một đứa trẻ, sau này ai còn dám cưới cô ấy về nhà nữa.

Nam Thái Thanh không nhu thuận như Lê Nguyệt Dao, cô ấy chưa từng được đi học một ngày nào cả, là một cô gái lăn lộn trong bùn đất mà lớn lên. Tính cách đanh đá và ngang tàng bạo ngược.

Khi nghe thấy những lời này, Nam Thái Thanh lạnh lùng "Hừ" một tiếng rội chọi lại: "Đàn ông thì có gì tốt kia chứ? Bọn họ không cưới, bà đây còn chẳng thèm gả nhá! Đứa nhỏ A Độ này tôi nhận nuôi chắc rồi, từ nay về sau, tôi sẽ nuôi nó như con trai ruột của mình!"

Ông bố già nhà họ Nam đã tức đến nỗi suýt chút nữa là ngất xỉu, thẳng thừng cắt đứt quan hệ cha con với Nam Thái Thanh.

Sau đó, để nuôi nấng đứa con trai còn sót lại của bạn thân mình thành người, Nam Thái Thanh quả thực là đã thực hiện lời hứa của mình, cả đời cũng không kết hôn.



Câu chuyện nghe tới đây, Hàn Cẩm Thư đã bị sốc đến nỗi không thể nói nổi một lời.

Trong khi đó, màn đêm dày đặc như mực, chiếc xe ô tô màu đen vẫn chạy trên đường như cũ.

Ngôn Độ lái xe, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn thẳng về phía trước. Vận mệnh bi thảm và đau khổ của mẹ, sự ra đời thê thảm của chính mình, còn có cả sự giúp đỡ trượng nghĩa của dì Nam, tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ được anh kể lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ, từng câu từng chữ, bình tĩnh và tỉnh táo, không hề mang theo một chút sắc màu cảm xúc nào hết.

Hàn Cẩm Thư trầm ngâm trong một khoảng thời gian dài mới nặn ra được một câu: "… Vậy nên, kể từ khi đó, anh đã sinh sống ở Lan Giang, cùng với dì Nam dựa vào nhau mà sống rồi ư?"

Ngôn Độ: "Ừ."

Hàn Cẩm Thư vẫn chưa nghĩ ra được: "Vậy những chuyện như anh sinh ra và lớn lên ở Ý, những điều từng trải khi trưởng thành, thậm chí cả những tin tức của các trường học rồi cả thành tích của các môn học hàng năm... Những thứ này lại là chuyện gì vậy?"

Ngôn Độ bình thản nói: "Tất cả đều là giả."

Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên không thôi.

...

Hóa ra, Ngôn Tòng Niên là một lãng tử đa tình, khi còn trẻ thì hoang dâm vô độ nên mới làm hại đến sức khỏe, mới gần năm mươi tuổi đã xuất hiện cả một đống bệnh tật, hầu như tháng nào cũng phải đi đến bệnh viện nằm một vài ngày.

Những người sống trong nhà cao cửa rộng, ai ai cũng có bàn tính của riêng mình. Tập đoàn Ngôn thị thấy vị lãnh đạo này dăm ba bữa lại chạy tới bệnh viện, suy đoán rằng, dựa vào tình trạng sức khỏe của Ngôn Tòng Niên là không nắm quyền được bao lâu nữa rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ ngủ một giấc rồi không bao giờ thức dậy nữa.

Trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ: Ngày thay đổi triều đại sắp đến tới nơi rồi.

Thế là, vào năm Ngôn Tòng Niên vừa tròn năm mươi tuổi, cuộc tranh chấp đẫm máu bên trong đế quốc Ngôn thị kéo dài trong suốt nhiều năm đã chính thức mở màn.

Đối với toàn thể Ngôn thị, việc thay đổi triều đại là một sự kiện chưa từng có trong lịch sử, vị trí của người thừa kế sẽ rơi lên người của đứa con nào sẽ liên quan đến số phận của tất cả mọi người trong tương lai, các nguyên lão cao tầng đã lần lượt chọn lựa phe phái để đứng vào.

Lúc đó, tất cả những người trong giới đều biết rằng, dưới gối của vị Ngôn Tòng Niên phong lưu này có tất cả là ba người con, con trai lớn Ngôn Trạch, con trai thứ Ngôn Lãng, còn có con gái thứ ba Ngôn Tinh.

Trong số đó, đứa con gái thứ ba Ngôn Tinh là một người có tính cách yêu tự do, bình thường chỉ thích đọc sách, viết tiểu thuyết, không hề có chút hứng thú nào đối với vị trí người thừa kế hết. Có thể bỏ qua không tính tới.

Cả hai tiểu thiếu gia đều được sinh ra bởi người vợ kết tóc của Ngôn Tòng Niên, là xuất thân từ mạch chính từ đầu đến chân. Người trước thì xảo quyệt lắm mưu nhiều kế, người sau thì lại bốc đồng, dễ nổi nóng. Tuyệt đại đa số các trưởng lão của các bộ trên khắp thế giới đều là những người ủng hộ đại thiếu gia và nhị thiếu gia.

Lúc đó, ba vị cao tầng ngày thường bị hai trường phái lớn bài xích, không thể hòa nhập vào bất cứ bên nào, ngoi lên rồi.

Bọn họ nghe nói, Ngôn Tòng Niên còn có một đứa con hoang đang lưu lạc ở bên ngoài, là một người con trai được sinh ra bởi một cô gái rửa chân khi ông ta còn trẻ.

Ba người cùng nhau bàn tính: Ngôn Trạch với Ngôn Lãng, người nào thượng vị thì bọn họ cũng không vớt vát được chỗ tốt nào cả, nếu đã như vậy, không bằng cứ làm trái với lẽ thường, ủng hộ một người con khác. Xét cho cùng, luật pháp nói rõ ràng rằng một đứa con riêng cũng có quyền thừa kế tương đương.

Bọn nhận ra rằng một đứa trẻ được nuôi nấng bởi một người phụ nữ rửa chân thì sẽ không có tầm nhìn, không có thủ đoạn nên sẽ không phải là một nhân vật gì đó quá phức tạp, như vậy thì sẽ dễ điều khiển hơn là Ngôn Trạch và Ngôn Lãng.

Nếu có thể nâng đỡ được đứa con hoang này thượng vị thì trong tương lai, đứa trẻ ấy cũng sẽ chỉ là một con rối, và quyền lực thực sự của Ngôn thị sẽ rơi vào tay bọn họ.

Sau khi ba người thương lượng với nhau xong, cảm thấy con đường này có thể đi được, vậy nên bọn họ đã dành ra nhiều ngày để đi đến Lan Giang và tìm thấy Lê Độ, lúc đó mới hơn mười chín tuổi.

Khi gặp được Lê Độ, thật ra thì cả ba người đều rất ngạc nhiên.

Thanh niên cao lớn, cả người trầm lặng, bình tĩnh, không được bình thường cho lắm, hung ác nham hiểm, lặng lẽ. Quần áo mặc trên người đã cũ nhưng rất sạch sẽ, nhưng lệ khí và sự âm lãnh trong đôi mắt ấy phảng phất giống như một con chó dữ vừa bò ra khỏi địa ngục, yên tĩnh mai phục, chỉ để xé nát cổ họng của con mồi, một kích chết luôn.

Rõ ràng là đứa con hoang này có chút nằm ngoài dự liệu của ba người.

Bọn họ vốn cho rằng, đứa con hoang sẽ từ chối bọn họ bởi vì mẹ đẻ của nó từng bị Ngôn Tòng Niên làm cho tổn thương, thậm chí còn gõ sẵn một bản thảo trong đầu, chuẩn bị tốn một hồi miệng lưỡi để thuyết phục.

Ai mà biết được, sau khi nghe ba người bọn họ nói xong, Lê Độ vậy mà lại nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, để lộ ra một nụ cười bệnh hoạn mà lại đầy hứng thú.

Lê Độ trả lời bọn họ: "Được."

Để cho Lê Độ có đủ điều kiện để đối đầu với Ngôn Trạch và Ngôn Lãng, ba vị cao tầng đã bí mật lên kế hoạch, sử dụng tất cả các lực lượng, xóa sạch tất cả dấu vết trong cuộc sống của Lê Độ ở Lan Giang, tất cả những người biết sự thật cũng bị bọn họ dùng một khoản tiền kếch xù để bịt miệng, đi tới nơi đất khách quê người.

Thậm chí, bọn họ còn làm giả một khoảng thời gian trưởng thành tươi đẹp rực rỡ cho Lê Độ, tuyên bố với bên ngoài rằng mẹ đẻ của thiếu gia này là thiên kim tiểu thư của một hào môn nào đó, thiếu gia từ khi còn nhỏ đã được Ngôn thị bí mật nuôi dưỡng ở nước ngoài.

Đến đây, Lê Độ trẻ tuổi đã biến mất khỏi thế giới này, tứ thiếu gia của nhà họ Ngôn, Ngôn Độ, cứ vậy đột nhiên xuất hiện.



Hàn Cẩm Thư nhìn vào khuôn mặt nghiêng của Ngôn Độ.

Vài giây sau, cô theo bản năng nâng tay phải lên và bịt miệng lại.

Đoạn lịch sử bí mật này đích thật là đã làm cho cô cảm thấy kinh ngạc. Trước đây, nghe cha mẹ và Du Thấm nói rằng, mức độ ngoạn mục trong cuộc nội chiến của Ngôn thị còn hơn cả bất kỳ bộ phim trạch đấu hào môn thế gia nào, nhưng, bây giờ nghe Ngôn Độ nói, biết được tất cả chân tướng, cô vẫn cứ nhịn không được mà sởn tóc gáy.

Câu chuyện kể đến đây, cũng gần như là có thể đặt một dấu chấm hết được rồi. Vừa khéo, chiếc xe cũng đỗ vào trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm của dinh thự Phù Quang.

Trong khoang xe một mảnh tối tăm. Rất tối và cũng rất tĩnh lặng.

Một lúc sau, Ngôn Độ quay đầu lại và dịu giọng nói với Hàn Cẩm Thư: "Những chuyện về sau, chắc là em đã biết cả rồi."

Hàn Cẩm Thư không trả lời.

Cô ấy đích thực là đã biết.

Sau đó, người con rơi tứ thiếu gia này, sau khi che giấu tài năng của mình, đợi đến khi đủ lông đủ cánh rồi bèn quét sạch mọi trở ngại bằng những biện pháp đẫm máu. Ngôn Trạch, Ngôn Lãng, cả hai đảng cánh, thậm chí ngay cả mấy vị nguyên lão đã giúp anh trở về Ngôn thị, tất cả mọi người đều bị dọa sợ, không ai còn dám nói thêm một lời nào về việc anh chấp chưởng Ngôn thị nữa.

Cứ suy nghĩ, Hàn Cẩm Thư đột nhiên không biết mình có nên thông cảm với những nguyên lão đã tìm được Ngôn Độ trở về hay là nên cười nhạo họ.

Vậy mà lại muốn vun đắp cho một tên điên như thế này thành con rối. Dụng tâm hiểm ác, bị cắn ngược lại cũng là điều đương nhiên.

Không ngạc nhiên gì khi Ngôn Độ nói rằng anh không có tình cảm gì với Ngôn Tòng Niên cả.

Chẳng trách, Ngôn Độ lại dụng tâm với dì Nam như vậy.

Khó trách, một vị quý công tử kim tôn ngọc quý lại biết làm nhiều việc nhà, đó là những việc mà cô hoàn toàn không hề đụng tới…

Tất cả những nghi ngờ đó đều đã có câu trả lời hợp lý.

Không nói một lời, một lúc sau, trong lòng Hàn Cẩm Thư cảm thấy cực kỳ đau khổ. Mũi của cô dấy lên chua xót, đặt tay xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên mặt sau của bàn tay phải hơi lạnh của Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư khàn giọng, nói: "Bao nhiêu năm qua, anh đã vất vả lắm, phải không?"

Ngôn Độ nhướng mày, giọng nói nghe có vẻ rất tùy ý, cũng rất tản mạn: "Biết anh vất vả như vậy, còn không ôm ôm anh đi?"

Lần này, Hàn Cẩm Thư không phàn nàn về sự thiếu nghiêm túc của anh. Cô mím môi, vươn đôi tay ra và dùng sức ôm chặt lấy anh.

Hàn Cẩm Thư chôn sâu khuôn mặt của mình vào lồng ngực anh. Khi lần nữa mở miệng, cô có hơi nghẹn ngào: "Em rất tiếc về chuyện mẹ của anh… Tất cả đều là quá khứ rồi. Mọi thứ đều đã trở nên tốt đẹp hơn rồi."

Những ngón tay dài nâng khuôn mặt bé nhỏ của cô lên, trong khoang xe, trong bóng tối hắc ám, anh nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh của cô.

"Thư Tình à, anh ghét Ngôn thị như vậy, ghét nhà họ Ngôn như vậy, nhưng năm đó, khi những người của Ngôn thị tới Lan Giang tìm anh, anh đã không ngần ngại mà gật đầu." Ngôn Độ hôn hôn môi cô, thì thầm, giọng nói rất nhẹ nhàng nói: "Em có biết là vì sao không?"

Hàn Cẩm Thư lắc đầu bối rối: "Em không biết."

Nói xong, trong đầu cô hiện lên một suy đoán: "Lẽ nào là để trả thù bọn họ chăng?"

Ngôn Độ: "Không phải."

Hàn Cẩm Thư hơi tò mò: "Vậy thì vì cái gì chứ?"

Ngôn Độ: "Thư Tình. Tất cả những gì anh làm, đều là vì em."

"..." Cô hơi giật mình, ngạc nhiên nói: "Vì em?"

Ngôn Độ nhắm mắt lại, đôi môi trượt qua cần cổ xinh đẹp mảnh khảnh của cô, cọ cọ, chậm rãi đáp: "Chính xác hơn mà nói thì là vì muốn có được em."
Bình Luận (0)
Comment