Cọ Xát

Chương 71

Hàn Cẩm Thư cảm thấy muốn giao lưu với Ngôn Độ, thì chỉ số IQ rất quan trọng. Ví dụ như vừa rồi, cô lại cảm thấy chỉ số IQ của mình không đủ dùng.

Trong đầu nghĩ: Ân oán tình thù của ông cụ ngài và Ngôn Độ, đột nhiên kéo tới chỗ cô làm gì.

Nghĩ vậy, Hàn Cẩm Thư không bận tâm nữa, trực tiếp nói câu trong lòng ra: “Mọi người nhà họ Ngôn nói chuyện nhà, liên quan gì tới em. Hơn nữa, thời điểm anh bị đưa về nhà họ Ngôn là khoảng mười năm trước, lúc đó em mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa quen biết anh đấy được không?”

Nhưng, điều khiến Hàn Cẩm Thư không ngờ tới chính là, nghe xong câu hỏi thuận miệng nói ra của cô, đại lão bạo quân vẫn nghiêm túc trả lời cô.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Khi đó em mười tám tuổi. Chính xác hơn là mười bảy tuổi lẻ mười tháng.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Hàn Cẩm Thư: “Đây chính là trọng điểm anh bắt được trong câu nói vừa rồi của em sao?”

Ngôn Độ rũ mắt nhìn cô, một lát sau, lại nói: “Khi đó em thật sự không quen biết anh, nhưng anh biết em.”

“...” Đúng rồi.

Hàn Cẩm Thư phản ứng lại. Thuở nhỏ Ngôn Độ lớn lên ở Lan Giang, nói cách khác, năm đó khi cô chuyển trường tới Lan Giang học lớp mười hai, Ngôn Độ cũng ở đây.

Hàn Cẩm Thư mở to mắt, vội vàng hỏi: “Anh nói anh lớn lên ở Lan Giang, vậy anh học trường cấp ba nào?”

Cô rất khó tin. Cấp ba, năm tháng sôi động nhất thanh xuân nhất trong cuộc đời, rất ít người có thể không quan tâm chuyện đời, một lòng đọc sách thánh hiền. Một đám thiếu niên thiếu nữ tập trung lại một chỗ, ai chẳng si mê soái ca, mỹ nữ trong lớp cơ chứ.

Với khuôn mặt, thân hình, khí chất, sắc đẹp này của đại lão bạo quân, dù có tùy tiện đặt ở một trường học nào đó thì cũng sẽ là nhân vật nổi tiếng, năm Hàn Cẩm Thư cô mười tám tuổi, ngày nào cũng cùng đám bạn xấu nói chuyện về trai đẹp, tại sao lại chưa từng nghe qua, Lan Giang có một chàng trai đẹp như Ngôn Độ.

Ngôn Độ nói: “Anh ở trường trung học số chín Lan Giang.”

“Trường trung học số chín?” Hàn Cẩm Thư rũ mắt, vắt óc nghiêm túc nhớ lại, mơ hồ có chút ấn tượng với trường học này.

Hàn Cẩm Thư không rõ vị trí hiện tại của trường trung học số chín Lan Giang. Cô chỉ nhớ, năm đó trường trung học số chín là một trường cho các con em thế hệ sau, là trường học chính quyền Lan Giang mở để giải quyết chuyện học hành cho con em của công nhân viên chức, nằm ở ngoại ô Lan Giang, cách khu thành phố rất xa.

Tinh thần học tập và kỷ luật của trường trung học số chín không được tốt, lực lượng giáo viên và nguồn học sinh cũng không ổn, hễ là phụ huynh có chút điều kiện, chắc chắn sẽ không đưa con vào trường trung học số chín.

Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Là dì Nam đưa anh vào học ở trường trung học số chín sao?”

Ngôn Độ nói: “Không phải. Dì Nam vốn muốn đưa anh vào học ở trường trung học số một Lan Giang.”

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hàn Cẩm Thư có chút khó hiểu: “Vậy sao anh không tới đó?” Nếu thật sự đến đó, nói không chừng cô còn có thể làm bạn học một năm cấp ba với anh.

Tạo ra một câu chuyện thanh xuân lãng mạn tươi đẹp.

Ngôn Độ: “Trường trung học số một Lan Giang là ngôi trường tốt nhất ở Lan Giang, trong kiểm tra nhập học có một mục, là kiểm tra tâm lý.”

“Đúng vậy, đều phải làm hết.” Hàn Cẩm Thư chớp mắt: “Nhưng kiểm tra tâm lý này chỉ là hình thức, tất cả mọi người ai cũng có thể thông qua.”

Ngôn Độ vô cảm nói: “Anh không thông qua.”

Hàn Cẩm Thư: “...???”

Hàn Cẩm Thư trợn mắt há hốc mồm, buột miệng nói, trợn mắt nhìn khuôn mặt Ngôn Độ rồi nói một câu: “Trời đất, thì ra năm anh mười lăm mười sáu tuổi đã có tâm lý bất ổn rồi sao?”

Ngôn Độ: “...”

Ngôn Độ trầm mặc khoảng ba giây, sau đó bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Vừa dứt lời, cả khoang xe lại rơi vào một khoảng tĩnh lặng kỳ dị.

Nói thẳng ra thì, Hàn Cẩm Thư không ngờ mình lại đột nhiên lỡ miệng nói chuyện Ngôn Độ có bệnh ra, cô cũng không ngờ rằng, đại lão bạo quân chợt thừa nhận với cô như vậy.

Hàn Cẩm Thư híp mắt lại, giọng nói bật ra có chút âm trầm: “Ngôn Độ, cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi.”

Ngôn Độ nhíu mày: “Anh thừa nhận gì?”

Hàn Cẩm Thư trầm giọng, vô cùng nghiêm túc nói: “Thừa nhận mình có tâm lý biến thái.”

Ngôn Độ không muốn trả lời câu nói này của cô, sáp lại gần cô, hôn lên chóp mũi của cô. Sau đó nói: “Bởi vì bài kiểm tra tâm lý đó, hiệu trưởng cảm thấy vấn đề khá nghiêm trọng, nên đã báo với dì Nam, để bà ấy đưa anh tới bệnh viện.”

Dì Nam chưa từng đi học, một chữ cũng không biết, sống ở thành phố nhỏ này của Lan Giang, bên cạnh chỉ từng thấy loại bệnh thần kinh đánh người cắn người, đâu hiểu cái gì là tâm lý có vấn đề.

Mặc dù vậy, bà ấy vẫn đưa thiếu niên Ngôn Độ năm đó mới chỉ có mười sáu tuổi vào trong bệnh viện.

Bệnh viện của Lan Giang, không có “Chuyên khoa điều trị tâm lý” trong lời nói cảu hiệu trưởng. Dì Nam đã ở bàn hướng dẫn trong bệnh viện hỏi rất lâu, trong mơ hồ được chuyển đến khoa thần kinh.

Sau khi khám bệnh xong, bác sĩ cũng không nói rõ nguyên do, chỉ bảo dì Nam nên ở bên cạnh đứa trẻ nhiều hơn, bổ sung một số nguyên tố vi lượng thích hợp.

Cho nên vấn đề tâm lý của thiếu niên Ngôn Độ chẳng giải quyết được gì.

“Sau đó anh đã tới trường trung học số chín?” Hàn Cẩm Thư hỏi.

“Ừm.” Ngôn Độ ôm cô vào trong lòng, nói: “Dì Nam làm việc trong nhà máy ở ngoại ô, trường trung học số chín gần cả đơn vị của bà ấy và chỗ ở của bọn anh.”

Thân hình cao lớn của anh chiếm hết chỗ ngồi, Hàn Cẩm Thư bị anh ôm trong lòng, có chút khó chịu.

Cô vùng vẫy như con cá, điều chỉnh tư thế trong lòng anh, đầu chui vào hõm cổ anh. Dụi dụi, rồi hỏi: “Vậy sao anh biết em?”

Ngôn Độ chợt mỉm cười, thờ ơ nói: “Năm đó cả Lan Giang, tất cả trường trung học, đoán chừng chẳng có ai là không biết em.”

“Không phải chứ. Khoa trưng vậy sao?” Hà Cẩm Thư ngẩn ra: “Em nổi tiếng thế ư?”

Ngôn Độ hôn lên cánh môi cô: “Đương nhiên.”

Hàn Cẩm Thư mười tám tuổi, không khiêm tốn phật hệ như bây giờ.

Năm cô mười tám tuổi, xinh đẹp nhưng không tầm thường, duyên dáng gợi cảm, đôi mắt chứa đầy ánh trăng và ánh sao. Như một ngọn lửa sức sống bừng bừng, thắp sáng cả thành phố nhỏ đầy tử khí, cũng đốt cháy cánh đồng hoang u ám trong lòng Ngôn Độ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và rực rỡ đó, nụ cười tươi và hồn nhiên đó, vẻ mặt mang chút phản nghịch trong vẻ kiêu ngạo đó, sau gần mười năm, giờ nhớ lại, vẫn khiến Ngôn Độ không khỏi rung động.

Ngôn Độ nói: “Khi đó, phần lớn trường học ở Lan Giang, đều lén nghị luận về em.”

Hàn Cẩm Thư nhìn anh, ánh mắt vừa tin vừa hoài nghi. Có lẽ là do biết quá nhiều bí ẩn trên người bạo quân, dẫn đến giờ đây cô nghe lời anh nói, sẽ luôn ôm thái độ mang theo vài phần hoài nghi, nghĩ xem đó là thật hay giả.

Hàn Cẩm Thư bĩu môi, hỏi: “Mọi người nói gì về em?”

Ngôn Độ: “Nói em khác người, nói em xinh đẹp, còn nói em diêm dúa lòe loẹt.”

“Cái gì chứ. Chỉ tại học sinh ở Lan Giang quá giản dị mà thôi, cho nên mới thấy em lòe loẹt. Đa số con gái mười bảy mười tám tuổi ở thành phố Ngân Hà, đều giống em.” Hàn Cẩm Thư nhỏ giọng cắt ngang: “Cho nên, thật ra là anh thấy sắc nổi lòng tham, từ lúc đó, đã yêu khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp này của em rồi đúng không?”

Ngôn Độ: “Cũng gần vậy.”

Hàn Cẩm Thư mơ hồ hiểu ra. Điều này cũng đã giải thích rằng, tại sao Tháp Chính Nghĩa Ngôn Độ chơi, lại là Server Trung Quốc.

...Đợi.

Đợi đã!

Tháp Chính Nghĩa??!

Hàn Cẩm Thư lại phát hiện ra một điểm mù. Cô suy nghĩ, cau mày: “Đợi chút. Cho nên anh thích em, từ trước khi anh trở thành Letter?”

Ngôn Độ nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Đúng.”

Trong mấy giây ngắn ngủi, một suy đoán đã xuất hiện trong đầu Hàn Cẩm Thư. Cô kinh ngạc tới mức thở hổn hển, che miệng lại, khó tin nhìn anh.

Ngôn Độ nhướn mày: “Đoán được rồi?”

Hàn Cẩm Thư nói không nên lời.

“Sau khi khai giảng lớp mười hai không lâu, anh từng gặp em ở trên internet một lần,thấy em đang chơi game online tên ‘Tháp Chính Nghĩa’ này.” Ngón trỏ của Ngôn Độ lướt qua gò má cô: “Lúc đó anh đã nghĩ rằng, có lẽ, đây là một cách vừa có thể tiếp cận em, vừa không làm phiền em.”

Hàn Cẩm Thư giữ cánh tay anh lại: “Anh thấy em đang chơi, cho nên anh cũng chơi, sau đó...Trở thành hạng nhất của server Trung Quốc?”

Hả???

Ngôn Độ lạnh nhạt nói: “Đúng vậy.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Không phải.

Đại lão, anh thật sự là, con người bình thường sao?

Ngôn Độ nói tiếp: “Ngoại trừ cái này ra. Năm lớp mười hai, tuần nào anh cũng sẽ leo tường trốn học theo thời gian cố định, đi qua hơn nửa Lan Giang, tới bên ngoài trường trung học số một nhìn em.”

Hàn Cẩm Thư ngẩn ra một lúc lâu mới tỉnh lại, nói tiếp: “...Anh thường tới lúc nào?”

Ngôn Độ nói: “Bảy giờ tối thứ sáu, trường trung học số một sẽ tổ chức hoạt động thể dục thể thao cho học sinh lớp mười hai.”

Hàn Cẩm Thư đã nhớ ra.

Lúc học lớp mười hai, các bạn học phải chịu áp lực lớn, rất nhiều người sẽ trực tiếp lén làm bài tập ngay trong giờ, thậm chí còn có người trực tiếp trốn giờ học thể dục về phòng học, ngủ với bài tập. Trường học sợ cứ như vậy, một nhóm học sinh sẽ không chịu được áp lực cao vào tháng bảy đen tối, nên đã tổ chức rèn luyện tập thể, tăng cường thể chất của mọi người.

Một chiếc xe vừa hay chạy qua bên cạnh, đèn xe lập lòe, mang tới ánh sáng trong nháy mắt. Hàn Cẩm Thư nhân cơ hội nâng mắt lên nhìn khuôn mặt Ngôn Độ, tỉ mỉ quan sát anh.

Cô sáp lại rất gần, lẩm bẩm: “Nhưng, với khuôn mặt này của anh, nếu em từng gặp anh, thì cả đời chắc chắn sẽ không quên mới đúng.”

Ngôn Độ hôn lên dái tai cô: “Năm đó nhiều đàn ông nhớ em như vậy, anh chỉ là một trong số đó. Em không chú ý tới anh, cũng rất bình thường.”

Hàn Cẩm Thư cảm thấy, lời giải thích này của Ngôn Độ hơi kỳ lạ, những nghĩ kỹ lại thì không thể nói rõ là chỗ nào không đúng. Nên không nghĩ sâu nữa.

Cô sẽ không bao giờ biết rằng, lúc Ngôn Độ còn là thiếu niên, đã từng ước muốn cô tới mức tẩu hỏa nhập ma.

Vô số tối thứ sáu, anh đều sẽ mặc một bộ đồ đen, đeo khẩu trang đen đứng dưới màn đêm.

Cách hàng rào sắt của thao trường, các học sinh trường trung học số một mặc đồng phục giống nhau, có người nhảy xa, có người đánh cầu lông, anh cũng có thể nhìn thấy thân hình mảnh khảnh quyến rũ đó trong đám người.

Ngôn Độ sử dụng quần áo đen khẩu trang đen, hòa bản thân vào màn đêm đen, để áp chế tâm ma trong lòng mình.

Anh sợ mình sẽ thu hút sự chú ý của cô, thậm chí còn sợ sẽ nảy sinh dù chỉ là một cái chạm mắt với cô.

Ngôn Độ nhớ, từng có một lần, lúc vận động Hàn Cẩm Thư lười biếng cùng hai bạn học mua kem trốn ăn bên cạnh đường chạy.

Nơi cô đứng, vừa hay cách hàng rào sắt rất gần.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô lau mồ hôi mỏng trên trán, thấy đôi môi đỏ của cô cong lên cười, thấy cái lưỡi nhỏ màu hồng liếm kem của cô.

Thiếu nữ vô ý, quét mắt qua, tựa như đã nhìn thấy anh. Đôi mắt sáng rực đó, không nghiêng không lệch, nhìn vào đôi mắt cũng đen kịt như thiếu niên màu đen.”

Chỉ một cái nhìn đó, Ngôn Độ đã nhạy bén cảm giác được, một thứ gì đó trong cơ thể anh, đang rục rịch, muốn thoát khỏi gông xiềng.

Anh muốn cô.

Muốn có được cô, muốn chiếm hữu cô. Muốn cô từ thân thể tới trái tim, từ đầu tới chân, đều chỉ thuộc về một mình anh.

Tối thứ sáu đó, khao khát của Ngôn Độ đối với Hàn Cẩm Thư, đã đạt tới đỉnh điểm trước giờ chưa từng có. Anh gần như bỏ chạy trong hoảng loạn.

Dùng hết sức lực, mới kiềm chế được bản thân, không làm ra hành động điên cuồng nào với cô.

Ngôn Độ còn nhớ, khi đi theo dì Nam sống ở nhà trọ cũ của nhà máy, một gian phòng hẹp cũ nát ba mươi mấy mét vuông, nhét đầy đồ đạc trong nhà.

Cả căn nhà, thứ duy nhất đáng tiền, chính là máy tính cũ mà dì Nam nhịn ăn nhịn mặc mua cho anh, và một cái máy chụp hình nhặt được ở bên ngoài.

Từ nhỏ tới lớn, thứ tràn ngập trong tai Ngôn Độ, là tiếng cười nhạo vô tận, xoi mói và chửi rủa.

Thuở nhỏ, cả thế giới của anh chỉ có bóng tối và hoang vắng. Cho đến khi, đóa hoa hồng đó đâm tới, xông vào bừa bãi vào tòa thành này, xông vào trái tim anh, mang tới một ánh sáng nóng bỏng và sáng chói.

Lần đầu Ngôn Độ nhìn thấy Hàn Cẩm Thư mười tám tuổi, trong nháy mắt đã nhận ra, đây chính là bóng dáng bị ẩn sâu trong ký ức của anh trong nhiều năm qua.

Anh nghèo khó, thấp kém, bệnh hoạn, u ám, như cỏ rác không đáng giá một đồng trong vũng bùn, cũng như con chó dữ kéo dài hơi tàn trong địa ngục.

Còn cô, lại là thiên kiêu chi nữ. Có xuất thân cao quý, rực rỡ chói mắt, tụ tập hàng nghìn hàng vạn sự nuông chiều trên người, là một giấc mơ đẹp anh không bao giờ có thể với tới.

Mãi đến một ngày tháng năm kỳ hai lớp mười hai, ba người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da xuất hiện ở nhà trọ cũ, nói với anh, muốn đón anh về nhà họ Ngôn.

Một kế hoạch dần hình thành trong đầu của thiếu niên nham hiểm.

Khóe miệng Ngôn Độ cong lên một nụ cười bệnh hoạn, đồng ý với kế hoạch của những người đó.

Ngôn Độ biết, cơ hội anh có được Hàn Cẩm Thư, đã tới rồi.

Trong khoang xe tĩnh lặng.

Mấy giây sau, Hàn Cẩm Thư lại hỏi: “Vậy anh thích em, với chuyện anh đồng ý với đề nghị hoang đường đó rồi trở về nhà họ Ngôn thì có liên quan gì tới em?”

“Chỉ có con của nhà họ Ngôn, mới có cơ hội tiếp xúc với em. Chỉ có người thừa kế của Ngôn Thị, mới có năng lực bảo vệ em.” Ngôn Độ nói: “Chỉ có trở thành Ngôn Độ, mới có tư cách yêu em.”

Hàn Cẩm Thư: “...”

Hàn Cẩm Thư nghe anh chậm rãi nói, ánh mắt lóe lên, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó hiểu.

Không lâu sau, Ngôn Độ nhắm mắt lại, đôi môi hôn cô dịu dàng và kiên định.

Anh trầm giọng nói: “Tiểu Tình Thư, anh cố gắng hết sức bò ra từ địa ngục, thận trọng từng bước, không từ thủ đoạn, đứng trên đỉnh cao không người, chính là vì có thể khiến em có cơ hội, nhìn anh một cái.”

Hàn Cẩm Thư đột nhiên xúc động rơi lệ.

Cô không biết, vầng trăng lạnh lẽo vẫn luôn treo ở trên cao không nhiễm bụi trần, lại có một tình yêu sâu sắc như vậy với cô, và cũng từng hèn mọn như vậy.

Hàn Cẩm Thư dùng sức ôm lấy anh, trao cho anh nụ hôn nồng nhiệt nhất.

Hốc mắt cô ướt đẫm, khẽ nói: “Ngôn Độ, em nhìn thấy anh rồi, sau khi nhìn thấy là không thể rời mắt đi được.Hơn nữa sau này, vẫn sẽ tiếp tục nhìn anh cả đời.”
Bình Luận (0)
Comment