Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 47

Người đàn ông một thân tây trang giày da, nhìn qua vừa nghiêm túc lại vừa cấm dục.

Trên người anh mang theo khí lạnh tạo nên một bức màn ngăn cách, bao lấy anh ở trong thế giới xa hoa tận cùng.

Ngoài Đồng Kinh Niên thì còn có thể là ai?

Tô Tâm Đường nhớ rõ ràng vừa rồi anh còn đang bận bịu dưới phòng bếp, vậy mà bây giờ lại bất ngờ xuất hiện trong nhà tắm?

Trên mặt cô nở nụ cười hì hì nhưng ánh mắt đã mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu. Hai cánh tay của cô ôm lấy thân mình, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đối phương.

Sau khi chen vào phòng tắm, Đồng Kinh Niên thuận tay đóng cửa lại. Diện tích phòng tắm vốn không nhỏ nhưng khi có thêm thân thể cao lớn của anh tiến vào, khiến cho không gian bỗng nhiên thu hẹp lại.

Dường như còn có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Tô Tâm Đường lanh lảnh mở miệng: “Đồng tiên sinh… Anh có ý gì?”

Đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng qua cánh cửa đã bị anh đóng lại.

“Tôi còn phải tắm rửa đấy.”

Đối diện với lời trêu ghẹo của cô gái, Đồng Kinh Niên vẫn điềm nhiên như không, chỉ là lời anh nói ra lại trái ngược hoàn toàn.

“Tôi cũng muốn tắm.”

Tô Tâm Đường có chút kinh ngạc.

Trong đầu vang lên một câu —-

Hôm nay Đồng Kinh Niên thật sự rất kỳ lạ, không bình thường chút nào.



Ở những lần làm tình trước đều do Tô Tâm Đường chủ động hoặc là cô sẽ trêu chọc, câu dẫn Đồng Kinh Niên. Từng có một lần anh đứng ở hành lang kéo dây áo ngực của cô, đây cũng xem như là hành động tương đối khác người của anh rồi.

Thế nhưng lần này anh lại mang theo một cỗ cường thế trực tiếp xông vào phòng tắm, trường hợp này chưa từng xảy ra.

Hơn nữa nhà tắm cũng là nơi mà hai người chưa từng trải nghiệm qua.

Tô Tâm Đường chăm chú nhìn Đồng Kinh Niên, cơ thể đột nhiên nóng lên, giữa hai chân còn hơi ngứa.



Đồng Kinh Niên bỗng vươn tay, nhưng không phải chạm vào Tô Tâm Đường mà là mở vòi hoa sen.

Dòng nước lạnh trút xuống vừa vặn ngăn cách giữa hai thân thể. Vòi hoa sen mở lớn nên những tia nước không ngừng bắn lên trên người, trên mặt, trên tóc của anh và cô.

Tô Tâm Đường nhìn bộ âu phục trên người Đồng Kinh Niên đã ướt, áo sơ mi bên trong cũng dần thấm nước. Phía sau làn nước chính là đôi con ngươi đen nhánh đang nhìn cô chằm chằm, sau đó người đàn ông bắt đầu cởi quần áo.

Áo khoác âu phục bị anh ném qua một bên, áo sơ mi dính chặt lên thân thể phác họa ra từng khối cơ bụng rắn chắc.

Bọt nước ngưng tụ trên mặt anh càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành những hạt trân châu chậm rãi lăn xuống. Theo chiếc cằm ưu nhã của người đàn ông chảy xuống cổ, xuống yết hầu, rồi lại theo sự chuyển động của yết hầu chảy vào trong cổ áo, hoàn toàn biến mất…

Tô Tâm Đường nuốt nước bọt. Mẹ nó thật sự quá… —-

Khoan!

Hai chân không tự chủ được mà cọ xát hai cái, Tô Tâm Đường cảm giác cô đã ướt.

Đây chính là bị nam sắc dụ hoặc mà.

Thật muốn chửi một câu thô tục.

Đồng Kinh Niên không những có tiên khí mà bây giờ anh còn gợi cảm muốn chết, nhưng Tô Tâm Đường lại không biết rằng chính cô cũng không kém gì.

Trên người cô là áo sơ mi của Đồng Kinh Niên, vẫn là loại áo màu trắng, mà áo trắng thì làm sao chịu được nước làm cho ướt nhẹp.

Áo sơ mi dán trên người cô giống như kính thấu thị, hai bên núi tuyết cùng với trái anh đào đỏ hồng bị nhìn không sót thứ gì.

Đầu nhũ hoa bị hơi lạnh kích thích nên đã sớm đứng thẳng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn ấn lên đó.

Tô Tâm Đường không mặc nội y.



Không biết là ai chủ động trước, hai người bọn họ giống như người mắc chứng bệnh khát vọng xác thịt ôm lấy nhau. Điên cuồng giúp đối phương từng chút, từng chút cởi bỏ những cản trở trên cơ thể.

Vải vóc ướt rơi đầy trên đất, có quần áo, có nội y, tầng tầng bao phủ…

Hai đôi chân trực tiếp dẫm đạp lên đống quần áo đó.

Vòi hoa sen vẫn như cũ không đóng lại, dòng nước từ trên đỉnh đầu trút xuống. Nhiệt độ của nước tăng lên khiến cho toàn bộ phòng tắm chìm trong sương khói lượn lờ.

Tô Tâm Đường vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, cơ thể cô áp sát vào bức tường lát gạch men sứ. Đồng Kinh Niên cúi đầu dùng môi mỏng không ngừng hôn lên cổ, xương quai xanh và cả trước ngực của cô…



Trên da thịt non nớt in lại những dấu hôn cuồng nhiệt.

“A —-“

Ngón tay của Tô Tâm Đường luồn vào mái tóc mềm mại của người đàn ông, cô híp mắt phát ra tiếng kêu thoải mái.

Tay của Đồng Kinh Niên cũng không nhàn rỗi men theo từng đường cong lả lướt của cô gái, sau khi chà đạp hai núi tuyết no đủ liền tiến một đường xuống phía dưới. Anh dùng hai ngón tay tách ra hai cánh môi âm hộ phì nộn, ngón giữa dài nhất cắm thẳng vào khe hở bên trong.

Dị vật xa lạ đột ngột xâm nhập nên tiểu huyệt của Tô Tâm Đường theo bản năng kẹp chặt. Đồng Kinh Niên nâng bàn tay nhàn rỗi không nặng không nhẹ vỗ lên cánh mông cong vểnh.

“Thả lỏng.”

Đôi môi anh vẫn đang mút lấy đầu nhũ hoa của cô, mặt lưỡi nham nhám quét vài vòng xung quanh quầng nhũ hoa. Giọng điệu của anh khi nói mang theo nét quyến rũ khó cưỡng.

Một ngón tay cắm vào bên trong tiểu huyệt, một ngón khác thì xoa nắn, vuốt ve âm đế nhô lên.

Chân của Tô Tâm Đường rất nhanh liền mềm ra, tiểu huyệt cũng theo đó mà thả lỏng, dâm thủy chậm rãi được phân bố để tiếp nhận dị vật đang tiến vào.

Đồng Kinh Niên dùng ngón tay không ngừng mở rộng đường đi, ở bên trong vừa móc vừa đẩy.

Sau khi xác định Tô Tâm Đường đã có thể tiếp nhận, anh mới rút ngón tay từ bên trong tiểu huyệt ra. Không cho cô thời gian chuẩn bị liền đem cự điểu đã sớm đứng xếp hàng cạnh mông của Tô Tâm Đường, trực tiếp cắm thẳng vào trong.

Côn thịt thô dài không ngừng nghỉ lao về phía trước, mở ra tầng tầng lớp lớp mị thịt, cảm thụ từng nếp uốn ở bên trong. Cuối cùng liền theo tiếng trống tinh thần vọt thẳng vào nơi sâu nhất.

Rất sâu, rất sâu. Thậm chí Tô Tâm Đường còn có ảo giác côn thịt của anh muốn trực tiếp chọc vào tận bên trong tử cung.

Mà Đồng Kinh Niên sau khi tiến vào cũng chỉ tạm dừng vài giây để cho Tô Tâm Đường kịp thích ứng. Gương mặt tuấn tú đang chôn trước ngực Tô Tâm Đường bỗng ngẩng lên, kế tiếp anh liền dùng tay bế cô gái, để hai chân cô quấn quanh vòng eo của mình. Lúc này anh mới chính thức bắt đầu vận động.

Bang —- bang —- bang —-

Nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng phun xuống hai thân thể đang dây dưa bên nhau. Bờ mông rắn chắc của người đàn ông liên lục lặp đi lặp lại một động tác, hòa lẫn trong tiếng nước là âm thanh kêu rên kiều mị của Tô Tâm Đường, vừa đau khổ lại vừa sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, nhiệt độ cũng tăng đến cực điểm.

Mái tóc ướt của Đồng Kinh Niên lòa xòa che đi mắt anh, đôi mắt chứa đựng thứ cảm xúc còn nặng nề hơn cả sương mù.

Nếu anh đã thừa nhận thích thân thể của cô vậy thì cứ hoàn toàn trầm luân đi, một hơi ăn sạch, ăn no, ăn chán thì thôi.

Giống như khi ta sở hữu được một món đồ tốt, một khi đã sử dụng nó quá nhiều lần thì sẽ dần sinh ra cảm giác chán ghét, thậm chí còn ghê tởm
Bình Luận (0)
Comment