39
“Sao thế?” Trần Tự Châu rất có hứng thú, “Cô định dùng chiêu cũ để đối phó tôi à?”
“Mơ đi mà đòi!” Lê Xu lườm anh, nói gay gắt, “Tôi sẽ đổi hết thuốc của anh thành đồ uống để anh không có thuốc mà uống, khó chịu mấy ngày mấy đêm luôn!”
Trần Tự Châu nhướng mày đầy vẻ dịu dàng, “Ồ, có chút mong chờ đấy.”
“???”
Lê Xu há hốc mồm, vội vàng đứng dậy tránh xa anh ra, “Anh bị b**n th** à!” Cái này mà cũng thấy hưng phấn được.
“Có lẽ vậy.” Anh khẽ cười ừ hử, nhẹ nhàng tung ra một cú boomerang khác, “Dù sao cũng được ai đó xác nhận là yandere mà.”
Lê nào đó: “…”
Trình độ miệng lưỡi của người này khiến loại tạp nham như cô không thể đối phó.
Cô chịu thua.
May mà tình huống đáng xấu hổ này không kéo dài bao lâu, Phương Hinh Nhiễm đã gọi điện hỏi cô đang ở đâu, nói là tìm được một chỗ chụp ảnh cực đẹp rủ cô qua đó.
Lê Xu hỏi địa chỉ xong thì im lặng.
“Phương Hinh Nhiễm, chỗ này toàn bụi hoa thôi? Cậu không thể tìm một cái mốc dễ nhìn hơn được sao?” Nhìn Phương Hinh Nhiễm trên màn hình đang đứng giữa bụi đỗ quyên, cô thật sự cạn lời.
Hai cô bạn thân giằng co nửa ngày, cuộc tranh cãi cuối cùng kết thúc bằng câu nói của Trần Tự Châu: “Tôi biết chỗ đó, tôi đưa cô đi.”
Lê Xu đi theo anh xuống con đường. Khi đi qua đoạn dốc nhỏ hơi nghiêng một chút, anh sẽ dừng lại và quay người kéo tay cô.
Chủ yếu là vì không ngờ lại bị bắt cóc giữa đường, ngoài quần áo thì giày cũng chưa đổi, vẫn là đôi giày Mary Jane đi làm. Đế giày không được làm chống trượt, ở đoạn dốc đầy bùn đất như vậy cực kỳ dễ trượt chân.
Thấy bàn tay đưa ra trước mắt, Lê Xu cũng không ngại ngùng, đặt tay mình lên.
Trần Tự Châu thuận thế nắm lấy, dắt cô cẩn thận và chầm chậm xuống dốc, nhảy qua bụi cây lùn bị dây leo quấn quanh, cho đến khi đến đoạn đường bằng phẳng mới buông tay.
Hai người mới đi được một đoạn không lâu thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng gọi “khoan đã mỹ nữ”
Không thể cưỡng lại cái xưng hô này, Lê Xu rất tự luyến quay đầu lại tò mò một phen, liền thấy một người đàn ông đeo ba lô, trên cổ treo máy ảnh đang vẫy tay về phía họ và hô “từ từ đã”.
Lê Xu giữ chặt Trần Tự Châu, không chắc chắn nói: “Hình như người kia đang gọi chúng ta.”
Trần Tự Châu theo hướng cô chỉ liếc nhìn, quả nhiên người đàn ông kia thấy hai người họ dừng lại thì càng kích động, đi cũng nhanh hơn.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp hai người rồi.” Người đàn ông thở hổn hển đi đến trước mặt hai người.
Lê Xu lễ phép hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, nhìn gần Lê Xu vẫn ngẩn người.
Ánh mắt Trần Tự Châu không vui, trầm giọng thiếu kiên nhẫn nói: “Có việc gì không?”
“Ồ, xin chào, tôi đến để đưa ảnh.” Người đàn ông hoàn hồn, cảm nhận được sự khó chịu từ bạn trai người ta, thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm, bày tỏ ý đồ đến đồng thời không nhịn được khen một câu, “Cô xinh đẹp quá.”
Lê Xu khựng lại, ngập ngừng nói cảm ơn, rồi hỏi ảnh gì.
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã được in và đưa qua: “Tôi là một blogger quay chụp. Vừa nãy ở bên kia chụp ảnh, vô tình thấy hai người đặc biệt đẹp nên tiện tay chụp rồi in ra, hy vọng hai người thích.”
Để chứng minh, anh ta còn mở tài khoản mạng xã hội của mình ra.
Lê Xu cúi người liếc nhìn, giật mình, không ngờ lại là một blogger có hơn 50 vạn fan.
Cô kinh ngạc véo nhẹ Trần Tự Châu một cái, đưa mắt ra hiệu cho anh: Anh xem lợi hại chưa.
Trần Tự Châu nhướng mày, khinh thường liếc mắt về phía trước.
Lê Xu: “…”
Tsk!
Blogger nhìn thấy những hành động nhỏ bí mật của hai người, trong lòng cảm thán trai tài gái sắc, cố gắng thu hồi tầm mắt, nói: “Tôi còn chụp được một ít tư liệu nữa, không biết hai người có đồng ý lên hình không, nếu không ngại tôi muốn cắt video của hai người cho kỳ tới.”
“Ngại quá.” Lê Xu trả điện thoại lại, khéo léo từ chối, “Lên hình thì không tiện lắm.”
Mặc dù Lê Xu cũng có tài khoản mạng xã hội riêng, bình thường cũng hay đăng status, nhưng trên mạng đủ loại người phức tạp nên cô không thích đăng ảnh lên mạng.
Blogger tuy tiếc nuối nhưng cũng bày tỏ sự thông cảm, đưa xong ảnh thì đi.
Lê Xu nhìn tấm ảnh trên tay, không thể không nói kỹ thuật chụp ảnh thật sự rất tốt, từ bố cục đến bắt sáng đều hoàn hảo, cảm giác không khí rất tuyệt, trách không được có hơn 50 vạn fan.
Chụp chính là cảnh Trần Tự Châu đỡ cô xuống dốc, anh đi phía trước, nắng chiều gay gắt, trời xanh mây trắng lững lờ phía sau, giữa rừng đỗ quyên bạt ngàn, họ nắm tay bước về phía trước, ánh sáng tươi đẹp, mơ hồ có cảm giác như đang bỏ trốn.
“Chụp cũng khá đấy chứ.” Anh ghé người lại gần, nhìn hai người trong ảnh bình luận.
“Tôi cũng thấy vậy.” Lê Xu vừa nói vừa nhéo góc ảnh, lắc lắc, “Mà này, anh chắc không cần đâu nhỉ, vậy tấm ảnh này để tôi mang về cất giữ nhé.”
Trần Tự Châu dựa vào lúc cô không phòng bị mà rút lấy, kẹp giữa ngón tay: “Sao tôi lại không cần?”
Lê Xu nhất thời không phòng bị, bị giật mất ảnh, cũng không vội cướp lại. Cô phân tích lý lẽ, “Tôi đây cũng là vì tốt cho anh đấy.” Cô khuyên bảo hết lời, “Trong ảnh dù sao cũng là hai chúng ta, tư thế nhìn cũng rất thân mật, lỡ sau này anh có bạn gái thì người ta không làm ầm lên với anh à.”
Cô dứt lời đưa tay định giật lại tấm ảnh trên tay anh, anh vốn dĩ đã cao hơn cô, Lê Xu đành phải nhón chân lên với tới. Khi đầu ngón tay sắp chạm được, anh bỗng nhiên nghịch ngợm giơ cánh tay lên cao.
Lê Xu hăng hái, để lấy được tấm ảnh, một tay khác bám chặt lấy cánh tay anh, không ngờ lại dùng lực không đều khiến cả người cô bị kéo theo xuống như kéo cà vạt vậy.
Môi mềm mại chạm khẽ vào trán anh.
Hai người đều dừng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh nắng buổi chiều gay gắt, mặt trời từ trong tầng mây chao đảo lách ra, ánh sáng chói chang dữ dội lại một lần nữa bao phủ, ánh sáng nhảy nhót trên lá cây, trên hoa đỗ quyên, trên sợi tóc, tạo nên vẻ rực rỡ lấp lánh.
Lê Xu chậm rãi chớp mắt, bị nhiệt độ từ từ tăng cao làm bừng tỉnh, má nóng bừng, máu cuồn cuộn sôi trào trong mạch máu.
Nhất thời không rõ là do mặt trời chiếu hay vì lý do khác.
Ánh mắt cô khẽ lay động, nhân lúc anh ngây người mà rút lại tấm ảnh. Tiếp xúc với đôi mắt đen bình tĩnh của anh, suy nghĩ tạm thời đình công, lý do thoái thác chuẩn bị sẵn quên sạch bách, chỉ đành cố làm ra vẻ bình thản lặp lại: “Vẫn là đưa cho tôi đi.”
Trần Tự Châu nhướng mày, tầm mắt chuyển sang bàn tay trống không, khẽ khinh bỉ không tiếng động.
Sắc đẹp làm lầm người.
Anh vốn dĩ cũng không muốn tranh giành với cô mà chỉ muốn trêu một chút, giờ tấm ảnh đã trở lại tay cô, anh thong dong thu tay đút túi, không đồng tình với lý do của cô, nghi hoặc hỏi lại: “Tôi với bạn gái tương lai không được, sao cô lại chắc chắn bạn trai tương lai của cô nhất định không ngại?”
Anh giả định: “Lỡ anh ta có tính chiếm hữu cao, rất hẹp hòi thì sao?”
“Anh nói đúng.”
Chiến lợi phẩm đã về tay, Lê Xu xoa xoa vành tai nóng bừng, lảng tránh ánh mắt anh đang nhìn tới, đồng tình gật đầu, “Nhưng mà tạm thời không có gì thì chúng ta đừng lo xa.”
Trần Tự Châu khẽ “ồ” một tiếng, nhướng mày liếc cô.
Giống như đang hỏi lại
“Cái này gọi là binh bất yếm trá.” Lê Xu lý lẽ đầy mình trả lời, “Hơn nữa tấm ảnh này rõ ràng là tôi đẹp hơn, nên tôi giữ cũng là điều đương nhiên.”
Do dự một lát, lại quay lại chủ đề trước đó, “Nói đi nói lại, tuy tôi đưa ra giả thuyết nhưng tình huống này trong thực tế vẫn rất phổ biến. Đến lúc đó nhà anh treo tấm ảnh chung của hai chúng ta, ai phản ứng đầu tiên cũng sẽ nghĩ là bạn gái cũ trước đây của anh.”
“Không đâu.” Trần Tự Châu nhìn chằm chằm lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má cô, có ý thâm sâu lặp lại, “Không phải là trước đây.”
Lê Xu: “…”
Nụ cười của Lê Xu cứng đờ, tim như bị ai đó siết mạnh một cái, không thoải mái chút nào.
Lê Xu hít hít mũi, lẩm bẩm vài câu đầy chua chát, “Ồ, biết là không phải trước đây rồi, chỉ là nói ví dụ thôi, đừng có kích động thế.”
Đến nỗi phải lặp lại hai lần sao?
Cô trợn trắng mắt, nhấc chân lập tức đi xuống phía dưới.
Khi tìm thấy Phương Hinh Nhiễm và nhóm bạn. Cô ấy cùng Lê Nguyệt và hai người khác khác đang tay trong tay học theo các tư thế chụp ảnh trên mạng giữa rừng hoa rực rỡ.
Số lượng nữ sinh không đủ, Quý Diễn cũng chen vào trong đó.
Tiền Dịch Chính và Trần Hạo mỗi người cầm một chiếc điện thoại ở phía trước làm nhiếp ảnh gia kiêm chỉ đạo động tác.
Cách đó khá xa đã nghe thấy tiếng Trần Hạo lớn giọng điểm danh ai đó giơ tay lên hoặc điều chỉnh góc độ, còn em gái thiếu nhà mình thì độc chiếm vị trí trung tâm, ngốc nghếch không chịu được.
Lê Xu cầm điện thoại chụp mấy tấm rồi gửi vào nhóm gia đình. Gửi xong mới nhớ ra, buổi sáng còn chưa lưu ảnh xuống và chuyển tiếp qua.
Ba Lê là người trả lời trước tiên, nói chụp đẹp, rồi gửi mấy biểu tượng ngón tay cái giơ lên.
Mẹ thì hai phút sau mới hồi âm, hỏi địa chỉ, nói lần tới cả nhà có thể tìm cơ hội đi chơi.
Lê Xu đang trò chuyện với họ thì vừa trả lời xong tin nhắn đã bị Lê Nguyệt đi xuống kéo đi gia nhập
Ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh ngắt không một hạt bụi.
Một nhóm người ở khu phong cảnh cãi nhau ầm ĩ, chơi đến khi mặt trời lặn về phía tây mới nghỉ ngơi ăn cơm, sau đó chuẩn bị về.
Về vẫn đi xe của Trần Tự Châu.
Trên xe người vẫn là năm người như lúc đến, điểm khác biệt duy nhất là tài xế đổi thành Tiền Dịch Chính, ghế phụ cũng đổi thành Phương Hinh Nhiễm, còn hàng ghế sau thì biến thành chủ nhân của chiếc xe.
Lê Nguyệt lúc đến ngồi giữa, giờ nói muốn ngắm cảnh nên đổi ra sát cửa sổ, Lê Xu thì ngồi giữa, bên kia là Trần Tự Châu.
Không rõ là do chơi cả ngày hay do buổi chiều uống một gói thuốc cảm pha nước, lên xe không bao lâu Lê Xu bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm đầy chân trời, gió ấm áp từ cửa sổ thổi vào, không chịu đựng được bao lâu cô liền tựa vào ngủ thiếp đi.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô có ý thức cảnh cáo mình không được dựa sát sang bên phải, kết quả khi tỉnh lại thì đầu đã vững vàng tựa vào vai Trần Tự Châu.
Cô mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên lọt vào mắt là yết hầu nhô lên và đường cằm hoàn hảo của anh.
Anh nhìn nghiêng ra bên ngoài, nghe Tiền Dịch Chính nói chuyện thì đôi môi mím chặt khẽ kéo sang hai bên, theo đó là một tiếng cười khẽ, yết hầu gợi cảm cũng di chuyển.
Giống như khẩu súng đã lên đạn, một phát trúng đích.
Lê Xu nhìn chằm chằm, không tự chủ nuốt nước bọt.
Cô thừa nhận thật sự quá quyến rũ, quá mê người, quá muốn hôn!