40
Trong lòng cô bắt đầu rộn ràng, hơi thở cũng không kìm được mà trở nên gấp gáp.
Trần Tự Châu đang cười, cảm nhận được sự thay đổi của cô, anh cụp mắt, liếc nhìn cô một cái, sau đó lại như không có chuyện gì tiếp tục trò chuyện với Tiền Dịch Chính.
“...”
Sắc tâm vừa lóe ra của Lê Xu bị cái liếc mắt đánh tan, cô ngại ngùng rụt chân lại.
Cô nhích người, vịn ghế định ngồi dậy thì thấy vai bên kia nặng trĩu, cô phát hiện Tiểu Nguyệt không biết ngủ từ lúc nào, cả người ôm chặt lấy cô như con koala.
Lê Xu đau đầu, định gọi cô ấy dậy, vừa cất tiếng thì bị giọng nói từ trên đầu ngắt lời.
Trần Tự Châu: “Đừng gọi, cứ để em ấy ngủ đi.”
Lê Xu dừng tay đang đẩy em gái lại, nhưng chỉ nửa giây, rồi lại tiếp tục gỡ những ngón tay đang ôm chặt mình.
Cô nhẹ nhàng nâng đầu Lê Nguyệt tựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm rồi xoay cổ đang mỏi, bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại: “Không bỏ em ấy ra, tay tôi tê mất thôi.”
Dứt lời, nhớ ra mình cũng đã gối vai anh không ít thời gian, cô có chút chột dạ: “Vai anh vẫn ổn chứ?”
Trần Tự Châu nhấc cánh tay lên vặn vẹo, cảm thấy cử động trơn tru, nói: “Ổn cả.”
Nghĩ đến điều gì đó, trong mắt anh ánh lên ý cười trêu chọc, liếc nhìn cô đầy ẩn ý: “Tạm thời không cần bôi thuốc đâu.”
Lê Xu: “...”
Cô đúng là thừa lời mới hỏi câu đó, lại bị anh ném trả một cái boomerang.
Sau khi vào nội thành, đường sá trở nên ùn tắc, từ đường cao tốc đến đường vành đai, xe cứ dừng rồi chạy, một đoạn đường hai mươi phút mà phải mất cả tiếng đồng hồ.
Dưới màn đêm, thành phố rực rỡ, đâu đâu cũng thấy ánh đèn neon nhấp nháy không ngừng.
Sau khi xuống đường vành đai, Tiền Dịch Chính và Phương Hinh Nhiễm đã xuống xe ở ven đường vì muốn đi bộ về, tài xế liền đổi thành Trần Tự Châu.
Có cô gái lắm lời ở đó nên không bao giờ có chuyện buồn tẻ, từ cửa Bắc về đến khu chung cư, miệng cô ấy cứ nói không ngừng nghỉ, đến nơi cần xuống xe rồi mà vẫn còn luyến tiếc.
Lê Xu nhịn không được, trực tiếp đưa tay kéo người.
Về đến nhà, Lê Xu nhắn tin báo bình an cho mẹ Lê, rồi lấy quần áo đi tắm. Lúc ra khỏi phòng tắm vào phòng ngủ, cô thấy Lê Nguyệt mặc đồ ngủ nằm trên giường xem ảnh chụp ban ngày, bên khuỷu tay còn đè lên bức ảnh cô và Trần Tự Châu.
“Chị ơi, bức này hai người chụp khi nào vậy, chụp đẹp quá trời luôn.”
Lê Xu từ ngăn kéo lấy máy sấy tóc ra liếc nhìn, vừa cắm điện vừa nói: “Một nhiếp ảnh gia đi ngang qua chụp.”
Nghe cô từ chối yêu cầu xuất hiện trên mạng xã hội, Lê Nguyệt có chút tiếc nuối, bĩu môi tiếp tục chỉnh ảnh. Một lúc lâu sau, khi Lê Xu sấy tóc xong, tiếng máy sấy ngừng lại, cô gái mới lên tiếng: “Chị ơi.”
“Ừm?”
“Chị không có bạn trai hả?”
Lê Xu cất máy sấy tóc gọn gàng, ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy tinh dầu dưỡng tóc ấn hai lần vào lòng bàn tay xoa đều, rồi “Ừm” một tiếng.
“Vậy chị thấy học trưởng của em thế nào?” Cô xoay người ngồi thẳng dậy, quỳ đối diện Lê Xu, “Em thấy hai người cực kỳ hợp nhau, với lại em thấy anh ấy cũng có tình cảm với chị đó.”
Động tác xoa tinh dầu của Lê Xu dừng lại.
“Chị đừng có không tin nha,” Lê Nguyệt khoa tay múa chân dịch đến mép giường, trình bày quan điểm của mình, “Sáng nay em không phải đi ngắm biển mây thì gặp anh ấy sao? Chị cũng biết bây giờ giới trẻ hay cầu thần bái Phật lắm, cảnh đẹp như vậy thì em phải ước nguyện chứ.”
“Rồi em hỏi anh ấy là anh có muốn ước một điều không. Chị đoán xem?” Cô ấy ra vẻ bí mật.
“Học trưởng không từ chối đâu nha. Nhưng anh ấy không tự ước mà nhường suất đó cho em, bảo em ước hộ chị một điều đó.”
Lê Xu vén tóc ra phía trước để thoa tinh dầu, không hiểu nguyên nhân cô ấy nói: “Vậy nên sao?”
“Anh ấy chắc chắn có ý với chị rồi, nếu không thì chuyện quan trọng như ước nguyện sao lại nghĩ đến chị trước tiên chứ.” Lê Nguyệt xoay ngón trỏ, nói đầy vẻ bí ẩn, “Cho nên chị ơi, nếu chị cũng có chút ý định thì chi bằng theo đuổi học trưởng làm bạn trai đi.”
“So với mấy ông chú bà thím mà mẹ với mấy cô dì giới thiệu thì ít nhất học trưởng của em đẹp trai mà.”
“Với lại hai người đều xinh đẹp như vậy, sau này kết hôn sinh con ra thì cháu ngoại không biết sẽ đẹp đến mức nào nữa.” Càng nghĩ càng thấy đầy hy vọng, cô ấy dựa vào phán đoán mà vặn vẹo như con sâu trên giường, ngửa mặt lên trời kêu dài: “Aaaa~ Em chắc chắn là dì út hạnh phúc nhất!”
Lê Xu: “...”
Lê Xu lười phản bác, chỉ tao nhã liếc mắt, lau tóc xong đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống, hai tay nắm lấy mặt em gái: “Đừng có nghĩ linh tinh nữa, lo mà nghĩ xem bài tập nghỉ hè của em làm đến đâu rồi.”
Bị giáng một đòn cảnh cáo đúng lúc hạnh phúc, Lê Nguyệt: “... Chị phiền quá!”
Lê Xu không nói gì, vỗ vỗ lên giường.
Tắt đèn, nghe tiếng thở đều đều bên tai, đầu óc Lê Xu lại tỉnh táo lạ thường, nhớ lại lý do Lê Nguyệt xúi giục mình, Lê Xu cười tự giễu.
Đâu phải là chưa từng thử, mà là cô không lọt vào mắt anh thôi.
Sáng hôm sau, sau khi ăn trưa bên ngoài, Lê Xu đưa Lê Nguyệt về nhà, tiện thể về nhà lấy ít bánh chưng mẹ gói để đi trả nợ.
Vì có mang cho Phương Hinh Nhiễm và Tiền Dịch Chính, để tiện đường nên Lê Xu đã hẹn trực tiếp ở quán Sáng Nay Say. Kết quả, trên đường đi tàu điện ngầm đến Sáng Nay Say, cô nhận được tin Trần Tự Châu có việc đột xuất không đến được.
Lê Xu tự minh oan cho mình: 【Lần này tôi không có câu giờ đâu nha, là anh tự không đến được đó】
Anh chắc đang bận, vài phút sau mới trả lời.
Là hai tin nhắn thoại.
Mở ra.
“Dì xinh đẹp ơi~ Chú hai không thể đi cùng dì là vì mua đồ cho con đó, dì đừng giận nha~”
“Yên Yên xin lỗi dì, xin lỗi dì nhiều lắm~”
Giọng nói mềm mại, đáng yêu từ tai nghe lọt vào tai, khiến Lê Xu nghe mà lòng mềm nhũn.
Cô ổn định lại tâm trạng, gõ một dấu chấm hỏi gửi đi.
Bên kia trả lời rất nhanh, vẫn là tin nhắn thoại, nhưng đã đổi thành giọng của anh.
“Cháu gái của tôi.” Trần Tự Châu sợ cô không rõ, chu đáo giới thiệu, “Chính là bạn nhỏ cần dùng ly trà sữa để uống thuốc đó.”
Lê Xu: 【... Biết rồi, câu sau không cần thêm đâu.】
Trần Tự Châu nhếch môi, ấn nút tin nhắn thoại đưa đến miệng: “Vậy nên vì bạn nhỏ mà hôm nay thất hẹn, có thể tha thứ không?”
Lê Xu: 【...】
Lê Xu tức tối nhắn: 【Được thôi, vì bạn nhỏ nên tôi tha cho anh vụ hôm nay】
【Chỉ lần này thôi đó!】
Nhớ đến cách xưng hô “bạn nhỏ”, Lê Xu thắc mắc: 【Nhưng mà tại sao lại là dì xinh đẹp mà không phải chị gái?】
“Chú hai, tại sao lại gọi là dì mà không phải chị gái ạ?”
Cùng lúc đó, ở đầu dây bên kia, Trần Tự Châu cũng đang nhận câu hỏi của cô cháu gái nhỏ.
Trần Tự Châu xoa đầu cô bé, cố gắng giải thích rõ ràng: “Vì dì ấy là người chú hai thích.”
Cô bé vẫn còn mơ hồ: “Nhưng mẹ nói, tất cả các chị gái xinh đẹp hơn Yên Yên đều phải gọi là chị gái mà.”
“Cô ấy không giống.” Trần Tự Châu nói, “Con muốn gọi cô ấy là chị gái thì phải gọi chú hai là anh trai.”
“Nhưng chú hai là chú hai chứ đâu phải anh trai đâu ạ~”
“Cho nên chỉ có thể gọi là dì thôi.” Trần Tự Châu không ngán việc lừa dối cô bé, chấm vào mũi cô bé, “Con gọi chị gái là loạn vai vế đó.”
Cô bé đã sớm bị logic của chú hai làm cho choáng váng, chớp đôi mắt to ngây thơ, mơ mịt.
“Đừng nghe chú hai con, con thích gọi gì thì gọi đó.”
Trần Tự Uyên vừa đến đã nghe thấy em họ mình đang bắt nạt con gái.
Cô bé nghe thấy tiếng liền rời khỏi vòng tay chú, vui vẻ lao vào lòng ba
Trần Tự Uyên cúi người đón lấy con gái, khinh bỉ liếc nhìn em họ, chậc chậc, “Thảm hại thật.”
Trần Tự Châu chẳng hề bận tâm, gõ chữ trả lời Lê Xu, nói dối trắng trợn: 【Bạn nhỏ không phân biệt rõ, cứ lớn hơn bé là đồng loạt gọi là dì hết】
Cất điện thoại đi, ngước mắt lạnh nhạt phản công: “Không bằng anh theo đuổi chị dâu thảm hại đâu.”
Nhớ lại hồi đó Trần Tự Uyên và Tần Âm là đối thủ không đội trời chung, chịu ảnh hưởng từ mối quan hệ tồi tệ này mà khi anh ta theo đuổi Tần Âm đã phải vất vả lắm mới nhận được một cái liếc mắt ưu ái, không biết có gì mà đắc ý.
Lại một lần nữa bị bóc mẽ, Trần Tự Uyên cũng không giận, rung rung cô bé trong lòng, tư thái của người chiến thắng không cần nói cũng biết, khiến Trần Tự Châu ê răng.
Bánh chưng được mang đi vào chiều hôm sau, hai người cùng nhau ăn tối rồi đi xem phim. Đến đây, trừ cái bánh, Lê Xu đã trả hết những món nợ khác.
Kỳ nghỉ lễ ba ngày trôi qua nhanh như chớp, quay đầu lại đã phải bắt đầu đi làm.
Sáng thứ Ba, Lê Xu đến văn phòng vừa ăn sáng xong, hệ thống còn chưa kịp mở, thì trưởng phòng đã vào thông báo muốn cử người đi kiểm tra mức độ hoàn thiện cơ sở vật chất của trung tâm vận động người cao tuổi vào buổi chiều.
“À, Tiểu Lê à, chiều nay em đi cùng nhé, rồi sau đó nộp tài liệu lên.”
Trong lòng Lê Xu thì lầm bầm đủ thứ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vâng ạ.”
Chờ trưởng phòng vừa đi, cô mở máy tính liếc nhìn ánh nắng chói chang hừng hực bên ngoài, chỉ cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ.
Cái thời tiết nóng nực thế này mà phải đi làm bên ngoài đã đành, về còn phải viết tài liệu nữa... Chán nản quá đi mất.
Tâm trạng u buồn như vậy kéo dài cho đến buổi chiều đi cùng lãnh đạo thị sát mấy dự án ở khu Thanh Hà, kết thúc mới ấm lại một chút.
Trên chuyến tàu điện ngầm về, cô mở điện thoại xem lượt thích và bình luận trên bảng tin bạn bè.
Sáng nay sau khi trưởng phòng đi rồi, cô buồn bã không kìm được, đăng một dòng trạng thái với biểu cảm rưng rưng “Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, nhớ nó quá!”
Hiện tại dưới bài đăng này có hơn chục lượt thích và vài bình luận, đều là những nội dung đồng cảm, còn có cả bình luận của Lê Nguyệt “Em cũng vậy”.
Vừa nhìn đã biết lại đang lén lút chơi điện thoại.
Lê Xu trả lời em gái một câu “Cẩn thận bị cô giáo chủ nhiệm tịch thu điện thoại đó”, định thoát ra thì lại thấy thông báo cập nhật.
Tiện tay bấm vào –
Dưới tên Trần Tự Châu là một trái tim nhỏ màu đỏ.
Và một bình luận: “Như cách tam thu”
Một thành ngữ cụt lủn.
Lê Xu cảm thấy không hiểu, suy nghĩ rất lâu mới phản ứng lại rằng anh đại khái cũng có ý tương tự.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ…
Một ngày, một ngày, một ngày không gặp như cách ba thu.
Khi nhận ra ý nghĩa này, Lê Xu thốt lên “Ôi trời!”, thầm nghĩ không hổ là người đàn ông nhìn chó cũng thâm tình, đến cả tình cảm với kỳ nghỉ cũng nồng hậu đến vậy.
Lê Xu di chuyển ngón tay gõ bàn phím: “Có anh hoài niệm như vậy, cho rằng kì nghỉ đi được thanh thản”
“...”
Nhận được câu trả lời, Trần Tự Châu ngạc nhiên trong chớp mắt khi đọc nội dung, sau đó bật cười, bất đắc dĩ dùng ngón tay xoa xoa trán