51
Anh ta vỗ vai Trần Tự Châu: “Tốt lắm, vẫn là cậu nhắc nhở kịp thời.”
Trần Tự Châu chỉ mỉm cười đáp lại.
Sau đó, hai người bắt đầu bàn bạc xem cuối tuần đi BBQ nên mang quà gì.
Thoáng cái đã đến cuối tuần.
Chiều thứ Sáu, Lê Xu như thường lệ sẽ về nhà. Thế nên, Phương Hinh Nhiễm đã nhắn tin riêng cho cô vào tối hôm đó, dặn dò mai nhớ đến sớm. Cô ấy còn gọi video nói chuyện với A Y nữa.
Chiều hôm sau, biết Lê Xu sẽ đến nhà Phương Hinh Nhiễm, Mẹ Lê còn đặc biệt làm một lọ sa tế cho cô mang đi. Nghe thấy cô định mua thêm trái cây, vì sợ cô không biết chọn, bà đã tận tình đi theo ra tận tiệm trái cây ngoài cổng khu chung cư để tự tay chọn cho cô một túi quýt và nửa quả dưa hấu.
Lê Xu nhìn đống đồ lỉnh kỉnh trên tay mà thấy hơi bất lực, liền nhắn tin than thở với Phương Hinh Nhiễm.
Cô chưa nhận được tin nhắn hồi âm, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Trần Tự Châu – người mới bị cô cho ra danh sách đen một ngày trước.
Lê Xu không nghĩ nhiều, cứ thế nhấc máy.
“Đang ở đâu đấy?”
"Ở nhà chứ đâu." Lê Xu trả lời hiển nhiên.
“Tôi hỏi là hiện tại ấy.”
"À," Lê Xu ồ lên, sửa lại câu trả lời, “Đang ở tiệm trái cây gần khu chung cư.”
“...”
Anh có lẽ thấy nói chuyện không rõ ràng, liền cúp máy. Giây tiếp theo, anh gửi định vị cho cô.
Lê Xu lúc này mới nhận ra, hóa ra Trần Tự Châu đang ở cùng khu vực với cô.
Chưa kịp kinh ngạc, anh đã gửi một tin nhắn thoại.
Lê Xu nhấn mở, giọng nói trong trẻo, mát lạnh từ loa điện thoại vọng ra: “Tôi vừa xem chỉ dẫn từ chỗ anh qua đây mất mười phút, đợi tôi lát.”
Nắng chiều gay gắt, tiếng ve kêu inh ỏi.
Lê Xu nghe xong, trên trán từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi, bối rối không hiểu sao lại thành anh đến đón. Cô cụp mắt nhìn bản đồ nhỏ, chấm tròn mang hình đại diện của anh bắt đầu di chuyển, có lẽ vì đang lái xe nên tốc độ rất nhanh, khoảng cách rút ngắn trông thấy.
Đến khi cô hoàn hồn thì hai chấm tròn trên bản đồ đã gần như trùng khớp.
Xe anh đỗ ở phía bên kia đường.
Lê Xu: “...”
Anh rõ ràng đã nhìn thấy cô, cách cửa kính vẫy tay chào cô, rồi mở cửa bước xuống, băng qua đường đi tới.
Lê Xu kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Trần Tự Châu tự nhiên vươn tay nhận lấy túi trái cây trên tay cô: “Tôi vừa đi làm việc xong, nhớ ra hình như nhà mẹ cô cũng ở khu này, nên thử vận may xem sao.”
“Gặp đúng lúc, tiện thể cùng đi luôn.”
Lê Xu bừng tỉnh: “Cũng khéo thật!”
Ánh mắt Trần Tự Châu gần như không thể nhận ra đã thoáng dao động, anh phụ họa đầy ẩn ý: “Đúng là vậy.”
Ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ, không cần chờ đợi, hai người đi bộ sang phía đối diện.
Trần Tự Châu mở cửa đặt trái cây và những đồ khác vào ghế sau, rồi mở khóa xe, ý bảo cô lên xe trước.
Lê Xu không vội, đợi anh sắp xếp xong xuôi mới kéo cửa xe. Vừa định ngồi xuống, cô thấy người đàn ông đang vòng nửa đường đột nhiên dừng bước, rồi đổi hướng.
Trần Tự Châu ra hiệu cho cô: “Đợi tôi hai phút.”
Lê Xu: “?”
Anh đã đi được kha khá, chạy chậm về phía khúc cua cách mấy chục mét, rồi dừng lại ở trước chiếc xe đẩy bán hoa đang đi ngược chiều lại.
Lê Xu cũng thu chân lại, cánh tay tựa vào cửa xe tò mò nhìn sang.
Chắc là ông chủ đang nhiệt tình giới thiệu các loại hoa, rút mấy bó hoa ra rồi lại đặt vào.
Anh dường như không ưng lắm, tự mình vòng nửa vòng quanh xe đẩy, cuối cùng dừng lại, ngón tay chỉ vào một chỗ. Sau đó, Lê Xu liền thấy anh quét mã thanh toán, nhận bó hoa từ tay ông chủ, rồi lại chạy chậm về.
Đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây đen trông thật hút mắt, phản chiếu ánh nắng chói chang giữa mùa hè khi anh ấy chạy tới, vạt áo tung bay, mái tóc điểm ánh sáng.
Giống như nam chính trong phim Hàn vậy, khiến người ta xao xuyến.
Lê Xu không khỏi nín thở, hơi ngẩn ngơ, đến mức khi nhìn thấy bó hoa dành dành được đưa đến trước mắt thì có chút chậm chạp.
Cô chớp mắt, bất ngờ chỉ vào mình: “Cho tôi á?”
Anh chạy một đoạn đường dài mà không thấy một chút th* d*c nào, nhướng mày nói: “Ngoài cô ra, ở đây hình như không có người thứ hai tôi quen.”
Tim Lê Xu đập thình thịch, cô nhận lấy và cảm ơn: “Sao tự nhiên lại nhớ tặng hoa cho tôi vậy?”
“Không thích à?”
“Thích chứ, nhưng mà tò mò thôi.”
Ngón tay Lê Xu v**t v* những cánh hoa dành dành tròn đầy, hương hoa ngào ngạt lan tỏa vào hơi thở. Không hiểu sao, đầu óc cô bỗng nảy ra một ý, liền chơi cái trò "meme" mà cả mạng đều biết.
“Hoa này là chỉ tặng riêng cho tôi thôi, hay những người khác cũng có?”
Trần Tự Châu hơi giật mình, sửng sốt.
Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt vừa ngượng ngùng vừa mong đợi của cô, trái tim khẽ động, lông mày khẽ nhếch.
Anh cong môi, chậm rãi và rõ ràng nói:
“Chỉ dành riêng cho cô thôi.”
Tối hôm đó, sau khi cô nói thích hoa, anh về phòng liền nằm trên giường tra rất nhiều ý nghĩa của các loài hoa.
Vừa rồi đứng trước xe đẩy hoa, nhìn những bông dành dành nở rộ, trong đầu anh tự nhiên hiện ra ý nghĩa của nó.
— Vĩnh cửu, bảo vệ, tình yêu duy nhất.
Trần Tự Châu động lòng.
Đúng lúc đó cũng là lời trong lòng anh muốn nói.
Không ai là không thích nghe những lời hay ý đẹp, dù là thật lòng hay giả dối.
Lê Xu cũng vậy.
Hương hoa dành dành ngọt ngào, thuần khiết từ trong lòng bay tỏa vào không khí, Lê Xu không kìm được khóe miệng cong lên, kéo theo gò má cũng hây hây.
Cô cảm thán: “Ố ồ, thế thì tôi cũng vinh hạnh thật!”
Trần Tự Châu nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, cũng không kìm được nhướng mày theo: “Cô thích cũng là vinh hạnh của tôi”
Tâm trạng Lê Xu lại càng thăng hoa hơn nữa, cứ như lần đầu tiên cô biết anh vậy: “Tôi trước giờ chỉ thấy anh mồm mép lanh lợi, không ngờ khen người cũng giỏi thế. Chậc chậc chậc, đúng là người làm công việc văn hóa có khác, tôi mà có trình độ này thì lo gì không thăng chức.”
Trần Tự Châu: “Nghe không giống lời khen à?”
"Đấy thấy chưa thấy chưa." Lê Xu kêu oan: “Không có văn hóa như tôi, nói một câu thôi cũng có thể bị hiểu lầm. Vẫn là phải học hỏi cách nói chuyện từ thầy Trần nhiều hơn.”
Trần Tự Châu mặt không đổi sắc vòng qua đầu xe, nghe vậy làm như thật mà nói: “Học phí của thầy Trần đây không hề rẻ đâu nhé.”
“Cái gì? Còn phải trả học phí nữa à? Thế thì thôi!”
Lê Xu, một người "nghèo rớt mồng tơi", vừa nghe đòi tiền liền vội vàng xua tay bỏ ngay ý định.
Cô ngắm nghía bó hoa dành dành, nhưng chỉ hai giây sau lại có ý mới, lần nữa quay đầu lại: “Không có tiền thì lấy vật đổi vật được không?”
Trần Tự Châu cầm lái rẽ vào, trong cổ họng bật ra một âm tiết nghi vấn: “Hửm?”
“Vật gì?”
Lê Xu cúi đầu, từ trong lòng rút ra một bông dành dành nở rộ, nhéo cành lá khẽ lay động: “Một bông dành dành.”
Trần Tự Châu nhướng mày: “Nếu tôi không nhầm thì đây là bông tôi vừa tặng cô đúng không?”
"Đúng vậy." Lê Xu nói một cách hợp lý: “Anh cũng biết đã tặng cho tôi rồi, thì đó là vật sở hữu của tôi, tôi muốn xử lý thế nào cũng được.”
Nói xong, cô chuyển chủ đề quay trở lại vấn đề trước đó: “Sao nào? Thầy Trần suy nghĩ xem sao?”
Trần Tự Châu tay vẫn giữ vô lăng, không nói gì.
Nắng chiều gay gắt, ánh sáng rực rỡ, phía đối diện bên lề đường có một chiếc xe phun nước từ từ chạy tới. Giai điệu đặc trưng của xe phun nước vang lên trên con đường không nhiều xe cộ này, khiến buổi chiều thêm phần êm ả.
Anh ấn nút nâng cửa kính xe lên.
Chiếc xe phun nước lướt qua, để lại màn hơi nước như sương mù bám trên cửa kính xe đang đóng kín và kính chắn gió phía trước. Những tán cây long não sum suê ven đường phấn khích lay động những chiếc lá xanh mướt.
Trần Tự Châu đang suy tư, bên tai bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
"Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa," nụ hoa dành dành từ chỗ anh được chuyển về phía trước, “Có cầu vồng!”
Lê Xu nhìn thấy cầu vồng đôi khúc xạ trên mặt đường sau khi xe phun nước đi qua, hiếm khi cô lại phấn khích như vậy.
Cô buông cành hoa đang cầm, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, lia máy chụp liên tục vài tấm ảnh
Đèn tín hiệu đổi màu, Trần Tự Châu thu ánh mắt lại, lái xe qua chỗ gác chắn đường. Nghe tiếng màn trập "tách tách" không ngừng bên tai, anh thấy hơi lạ: “Cô thích cầu vồng à?”
Trong ấn tượng của anh, cô rất ít khi chủ động chụp ảnh để lưu lại khoảnh khắc. Giống như lần cắm trại dịp Tết Đoan Ngọ, không giống những cô gái khác mê mẩn chụp ảnh, cô dường như thích dùng mắt để ghi nhớ hơn.
Lê Xu chụp thêm vài tấm ảnh ngang, nghe vậy nói: “Không thể gọi là thích, chỉ là cảm thấy may mắn thôi.”
“Hồi nhỏ tôi nghe các ông bà hàng xóm nói rằng, nhìn thấy cầu vồng thì nửa đời sau của đứa trẻ đó sẽ hạnh phúc và suôn sẻ. Thế nên, mỗi lần trời mưa xong mà có nắng, tôi lại chạy ra ngoài ngóng trông xem có cầu vồng không.”
"Nói sao nhỉ, coi như là một loại cố chấp của tuổi trẻ chăng?" Cô chụp được mấy tấm ưng ý, bất chợt thay đổi góc máy, gọi anh: “Lại đây, làm dáng chụp nào.”
Trần Tự Châu nói: “Có camera giám sát ở giao lộ đấy.”
Tuy nói vậy, anh vẫn rất hợp tác đưa bàn tay đang đặt trên chắn xe lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, giơ hai ngón tay về phía màn hình của cô, tiện thể hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Lê Xu nhanh chóng chụp một tấm ảnh: “Sau đó không lâu tôi lên cấp 2, cái kính lọc màu hồng về cầu vồng của em vỡ tan tành ở môn Vật lý.”
Thì ra, những gì cô từng mong ước không biết bao nhiêu đêm trước khi ngủ, thậm chí không tiếc trái lương tâm ước trời mưa chỉ để được nhìn thấy dải màu rực rỡ ấy, thật ra chỉ cần trong một buổi trưa nắng tầm thường là có thể tạo ra được.
Nhưng những điều đẹp đẽ tình cờ gặp được như trước mắt vẫn sẽ k*ch th*ch sự vui sướng trong lòng cô.
“Lại còn là cầu vồng đôi nữa chứ, hiếm khi thấy lắm đấy.”
Lê Xu nói xong, liền chuyển chủ đề một cách mượt mà, lần nữa cầm lấy bông dành dành trên khay đựng đồ: “Cho nên thầy Trần, nể mặt cầu vồng, nhận lấy quà của cô học trò này đi.”
Trần Tự Châu: “...”
…
Dù sao thì đây cũng là buổi tụ họp dành cho A Y và chồng cô ấy, vì vậy phần lớn những người đến đều là bạn bè quen biết của A Y, chỉ có hai ba người là không phải.
Người không nhiều lắm, nhưng cũng có hơn mười người, may mắn là ở sân thượng ngoài trời nên không gian rất rộng.
Phương Hinh Nhiễm khi chọn nhà đã rất phân vân giữa tầng một và tầng cao nhất. Bởi vì cả hai tầng đều có sân vườn tiện trồng hoa trồng rau, mời bạn bè đến nhà cũng thoải mái. Nhưng vì tầng một có thể bị nước cống trào ngược, lại không đón được nắng, nên sau bao băn khoăn vẫn chọn tầng cao nhất
Tầng sáu, đi bộ lên cầu thang.
Khi hai người họ đến tìm, vừa vặn gặp Trần Hạo bị phái xuống dưới lầu khu chung cư mua nước.