52
Lúc này, Lê Xu chẳng cần bận tâm gì ngoài việc ôm hoa. Anh c* li đã lo hết mọi thứ rồi.
Bó hoa dành dành mà Trần Tự Châu tặng cô to lắm, có lẽ trên xe không có bó nào to sẵn như vậy, chắc là anh gom từ mấy bó nhỏ, mỗi bó ba bốn cành hợp lại thành.
Hoa dành dành và hoa nhài đều là loại cần rất nhiều nước. Nếu cành hoa bị cắt mà không được ngâm nước thường xuyên thì chỉ một lúc là héo úa, vàng vọt ngay.
Lê Xu nghĩ dù sao hoa cũng chẳng giữ được đến hết ngày, chi bằng chia cho hội bạn thân còn kiếm được nụ cười, thế là lúc trên xe cô đã bàn với Trần Tự Châu rồi.
Trần Tự Châu bảo hoa là của cô, cô toàn quyền quyết định. Anh chỉ dặn dò một câu, bảo cô giữ riêng một cành cho anh, giấu vào trong tấm che nắng phía trên ghế phụ.
Làm như thể giấu báu vật không bằng ấy.
Lê Xu thấy khó hiểu nhưng vẫn tôn trọng quyết định của anh.
Vừa xuống xe, cô mới buột miệng nhắc anh một câu cảnh báo nhẹ nhàng: “Hoa dành dành có nhiều con bọ đen nhỏ lắm, lát anh lấy nhớ cẩn thận kẻo bị cắn nha.”
Trần Tự Châu gật đầu lia lịa, chắc vừa nghĩ ra gì đó liền bổ sung thêm điều kiện: không được chia cho mấy con trai khác.
Lê Xu lần này thì hiểu rõ, liền đồng ý ngay.
Thế là khi Trần Hạo xách đủ thứ đồ uống đến, và cái miệng anh ta cứ luyên thuyên mãi không ngừng, Lê Xu nhẹ nhàng từ chối: “Hoa này là để tặng cho mỹ nữ, cậu không phải rồi.”
Trần Hạo liền nài nỉ: “Trai đẹp thì không xứng sao?”
Lê Xu “haha” mấy tiếng, rồi nói lấp lửng: “Đợi khi nào cậu giành được danh hiệu trai đẹp số một của phòng ban thì hãy tìm tớ nhé.”
Trần Hạo buồn bã, Trần Hạo đau khổ, Trần Hạo la oai oái chạy vào nhà mách tội.
Trong phòng chẳng ai thèm để ý anh ta, người duy nhất còn quan tâm đến anh ta chính là Quý Diễn – người luôn cãi nhau với anh ta.
Quý Diễn nhẹ bẫng nói: “Nhận rõ hiện thực đi, cậu chỉ đẹp hơn tóc tớ một tí thôi.”
Chẳng mấy chốc, cả tầng cao nhất tràn ngập tiếng cãi vã vô bổ của hai “kẻ ngốc” này.
Mọi người đã quen rồi, ai làm việc nấy.
Lê Xu đếm số chị em có mặt để chia hoa dành dành, lúc này mới để ý Diệp Tinh Trản cũng đến, liền chia cho cô ta một bó rồi chủ động chào hỏi.
Nghĩ lại lần trước mình mở lời có vẻ hơi… kịch tính, mọi chuyện lại toàn dựa vào phán đoán mà sinh ra hiểu lầm, dù cô ta không biết nhưng cũng thấy hơi ngại.
Diệp Tinh Trản nói: “Cảm ơn nhé.”
Lê Xu đáp lại bằng một nụ cười: “Không có gì đâu.”
Phương Hinh Nhiễm nhận lấy bó hoa của mình, không khỏi ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại mua hoa thế? Ngày thường tớ có thấy cậu lãng mạn thế này đâu, có chuyện gì tốt à?”
Lê Xu bông đùa, rồi ôm cô bạn lâu ngày không gặp: “Gặp A Y không phải là chuyện tốt sao?”
“Đừng lấy tớ ra làm cớ.” A Y nhìn thấu mọi chuyện, thản nhiên vạch trần, rồi nhìn chằm chằm Lê Xu đoán: “Là được thăng chức tăng lương hay trúng số vậy?” Cô ấy đưa tay sờ sờ mặt Lê Xu, “Chậc chậc, mặt tươi rói kìa.”
Lê Xu: “……”
Cô theo bản năng lướt điện thoại, thầm nghĩ, rõ ràng đến thế sao?
Lấy ra soi gương mới nhận ra mình đã trúng chiêu, đối diện với mấy khuôn mặt cười như không cười, lông mày cô giật giật, thầm nghĩ “ôi trời ơi”.
Vừa lúc liếc mắt thấy Trần Tự Châu bưng một đĩa khoai môn cắt sẵn đi tới, cô khẽ ho một tiếng, đôi mắt đẹp khẽ đảo, thẳng thắn: “Được rồi, thật ra là có người tặng tôws.”
A Y tò mò: “Ai thế?”
Dường như nghe thấy các cô đang nói chuyện gì đó, chỉ trong chớp mắt, Lê Xu đã chạm phải ánh mắt Trần Tự Châu đang nhìn về phía này.
Bất ngờ quá, cứ như rơi xuống biển sâu vậy, tim cô đập trật một nhịp.
Tai Lê Xu đột nhiên nóng bừng.
Cô vội vàng quay mặt đi, nhìn xuống chỗ mình đang ngồi, cô nghĩ chắc là chỗ này bị nắng chiếu, thế là bảo chồng A Y dịch ghế vào trong, cô cũng nhân tiện di chuyển đến chỗ râm mát, vừa xoa xoa tai vừa nói lấp lửng: “Một người tốt bụng đi ngang qua thôi.”
Dù sao chính anh cũng nói là tiện đường ghé qua, cô giới thiệu như vậy cũng đâu có vấn đề gì.
Lê Xu chột dạ tự an ủi mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo khi lời nói vừa dứt, cô nghe thấy sau lưng có tiếng cười nhẹ. Tiếp theo là Quý Diễn hỏi đang cười gì.
Lê Xu: “……”
Cô cảm thấy phía sau có ánh mắt như có như không liếc sang đây, cùng với câu trả lời thản nhiên đầy ý cười của anh : “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một cô nhóc láu cá, lấy một cành hoa làm thù lao mà cứ nằng nặc đòi tớ làm thầy của cô ấy.”
“Ồ, vậy thì cậu may mắn quá.”
“Ác, vậy thì cậu cũng thảm quá đấy.”
Quý Diễn và A Y đồng thanh nói trùng lắp vào nhau, nghe đến tai Lê Xu khiến cô càng nóng mặt.
Cô ậm ừ, phụ họa nói đúng, mắt lại ngượng ngùng liếc sang bên kia.
Trần Tự Châu nhìn cô lại thường xuyên đưa tay vuốt tóc, khuôn mặt tuấn tú càng hiện rõ ý cười, thản nhiên nói: “Tớ thấy đáng yêu lắm.”
Quý Diễn: “???”
Lê Xu: “…………”
Chuẩn bị gần xong thì bắt đầu nướng, chủ đề chính vẫn xoay quanh A Y và chồng cô ấy, dù sao những người khác đều ở Nam Thành, thường xuyên tụ tập. Còn hai người họ thì khác, một năm cũng chẳng gặp được hai lần.
Nghe tin A Y mang bầu, cả đám liền chúc mừng, Trần Hạo và Quý Diễn lại thấy phong bì là bắt đầu né tránh việc làm ba nuôi.
Ồn ào náo nhiệt, thời tiết vốn đã nóng nực, không khí của họ cũng chẳng tốt hơn là bao.
Lê Xu ăn được nửa chừng mới để ý thấy Diệp Tinh Trản và Quý Diễn hình như có gì đó hơi… vi diệu, không khỏi liếc nhìn qua lại thường xuyên hơn.
“Giờ thì tin chưa?” Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai.
Lê Xu quay đầu lại, nghe vậy thì trên đầu hiện dấu chấm hỏi.
Trần Tự Châu ghé nửa người sang, khẽ nâng cằm nhìn về phía Quý Diễn, thản nhiên nói: “Kia mới là đối tượng tin đồn của cô ta, không liên quan gì đến tôi.”
Khoảng cách giữa họ quá gần, gần đến mức hơi thở anh nói chuyện phả thẳng vào gáy cô, cứ như lửa chạm vào da thịt bỏng rát.
Lê Xu bình tĩnh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không hiểu sao anh lại nói lại lần nữa: “Tôi nói rồi mà.”
Trần Tự Châu ngả người ra sau, vẻ mặt hiển nhiên: “Cô không tin à?”
“?!”
Sao anh biết được?!
Lê Xu sững sờ, rất kinh ngạc.
Đúng thật.
Đêm hôm đó dù anh đã giải thích, Lê Xu vẫn không tin hoàn toàn. Mặc dù anh không có lý do gì để nói dối cô, một đối tượng không có hứng thú, nhưng lỡ đâu?
Trong lòng cô trước sau vẫn giữ thái độ quan sát.
Trần Tự Châu nhìn cô vì bất ngờ mà trừng lớn đôi mắt hồ ly, ngón tay anh chấm chấm vào khóe mắt cô: “Còn nhớ câu tôi nói với cô trên núi không? Lê Xu, cô cũng không hợp nói dối đâu.”
Dù là ánh mắt hay cơ thể đều không hợp.
Anh dừng lại một chút, rồi lại rất vui vẻ, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được để chuyển đề tài: “Nhưng thái độ này không tệ, cẩn thận một chút thì tốt hơn, không dễ bị lừa.”
Khóe mắt anh hướng về phía bên phải, trắng trợn kéo Quý Diễn ra làm ví dụ: “Đặc biệt là mấy loại nhân viên tư pháp mà cứ đi rêu rao tin đồn.”
Lê Xu theo hướng anh chỉ, nhìn về phía Quý Diễn đang ân cần gắp thịt, quạt gió, đưa nước lấy lòng Diệp Tinh Trản.
“……”
Khóe mắt Lê Xu giật giật, lại lần nữa đồng cảm với Quý Diễn bị lôi ra làm ví dụ phản diện. Cô bình tĩnh thu ánh mắt về rồi gật đầu, tùy tiện lái sang chuyện khác để bỏ qua chủ đề tin tưởng vừa rồi.
À này, “Vừa rồi cái giọng điệu của anh đúng là có vài phần ra dáng thầy giáo đấy.”
Anh phản ứng rất nhanh, ý tứ rõ ràng quét mắt nhìn bó hoa dành dành mà cô dùng chai nước khoáng để dưỡng, khóe môi cong lên, nghiêm trang nói: “Đương nhiên rồi.”
“Dù sao cũng đã thu học phí, không làm việc cẩn thận là bị khiếu nại đấy.”
“……”
Tôi báo lớp học ngôn ngữ chứ có phải lớp dạy lươn lẹo đâu!
Lê Xu thật sự bó tay với cái miệng của anh
Thôi thì cứ ăn gì đó đi.
Cô cam chịu trợn mắt, cầm lấy miếng dưa hấu trên bàn định ăn, thì thấy vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm miếng dưa hấu trong tay cô.
Lê Xu không hiểu nguyên do, nhíu mày: “Sao thế?”
Anh hơi hé miệng, muốn nói lại thôi rồi bảo: “Không có gì.”
“……”
Lê Xu tuy cảm thấy bất thường nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục gặm miếng dưa trong tay, ước chừng đến một nửa thì cuối cùng vẫn bị vẻ mặt kỳ lạ của anh làm cho trong lòng sởn da gà.
Không ăn nổi nữa, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Tự Châu vẫn giữ vẻ mặt cổ quái đó, hỏi cô: “Ngon không?”
Lê Xu không hề cảm thấy có gì khác thường, “Ừm, ngọt lắm, anh muốn ăn không?”
Cô định lấy cho anh một miếng khác, thì nghe anh từ chối: “Không cần đâu.”
Ánh mắt anh chuyển sang đối diện với cô, chậm rãi nói với ý cười thản nhiên: “Miếng cô đang cầm kia là của tôi đấy.”
“?”
“Tôi cũng thấy ngọt.”
Lê Xu ngậm một miếng dưa trong miệng, ăn cũng không được mà nhả cũng không xong, đôi mắt hoa đào long lanh kinh ngạc nhìn anh, sau đó nghiêng đầu nghi hoặc liếc nhìn mặt bàn.
Quả nhiên thấy cạnh ly nước uống tương ứng của cô còn có một miếng dưa hấu đã gặm mấy miếng, viền vỏ dưa còn có một chỗ lõm nhỏ bằng móng tay, khiến phần ruột dưa hồng nhạt nhô ra một đoạn.
Đó là dấu hiệu cô cố tình đánh để không bị lẫn với những người khác.
Không ngờ vẫn bị lẫn.
Trách cô, vừa rồi thuận tay đặt sang bên phải không nhớ ra.
Nghĩ đến việc hai người có thể đã ăn chung một miếng, Lê Xu vừa hối hận vừa tê dại cả da đầu.
Cô há miệng định giải thích, nhưng chưa kịp nói một chữ nào, nước dưa hấu trong khoang miệng đã chảy xuống khóe miệng.
Lê Xu tối sầm mặt, thật sự có cảm giác muốn chết. Vội vàng ngậm miệng lại, một tay che cằm, tay kia nhanh chóng đặt miếng dưa xuống đi tìm khăn giấy.
Lúng túng tay chân, trông rất chật vật.
Trần Tự Châu thấy vậy đứng dậy lấy hộp khăn giấy, rút vài tờ nhét vào lòng bàn tay cô, còn có tâm trạng đùa: “Không cần kích động, không bắt cô đền đâu.”
“……”
Lê Xu tức giận đến trợn trắng mắt, vội vàng trừng mắt nhìn anh một cái, gói khăn giấy vứt miếng dưa hấu trong miệng ra, rồi lau lau khóe miệng, khoát tay với mấy người bạn quan tâm: “Không sao đâu, không cẩn thận bị sặc thôi.”
Đợi các cô ấy dời ánh mắt đi, cô mới tính sổ, dưới gầm bàn đá anh, nghiến răng: “Sao vừa nãy anh không nhắc tôi?”
Trần Tự Châu rít lên một tiếng, mày khẽ nhíu lại, tiếp tục đưa giấy cho cô, vẻ mặt vô tội: “Định nhắc cô mà.”
“Không kịp nói cô đã cắn rồi, tôi cũng không tiện mở miệng nữa, sợ cô xấu hổ.”