Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 53

53

“?”

Giờ anh không thấy cô ngại à?

Lê Xu nghi ngờ anh cố ý trêu chọc mình: “Thế sao anh lại nói vậy?”

“Chẳng phải cô hỏi tôi có muốn nói không? Tôi chỉ trả lời đúng sự thật thôi.”

Trần Tự Châu vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút tủi thân hỏi lại.

“……”

Mẹ nó chứ! Anh cứ nhìn chằm chằm cô thế, cô không hỏi mới lạ à?!

Đồ trà xanh chết tiệt!

Lê Xu thầm mắng một câu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “À vậy à, thế thì tôi trách oan anh rồi.”

“Không sao đâu.” Anh cực kỳ hào phóng, nói mấy lời trà xanh nghe mượt như rót mật: “Quen rồi.”

“……”

Lê Xu nheo mắt: “Cái thói quen này của anh là đang mỉa mai ai đấy?”

Cô vừa hỏi xong liền quay đầu tìm xem có cái gì đó để gõ vào đầu anh không.

Trần Tự Châu nheo mắt, đứng dậy bỏ chạy: “Tôi đi lấy thêm giấy đây.”

Anh vừa đi khỏi, chiếc túi ni lông không có vật tựa lập tức lung lay rồi đổ lăn lóc trên ghế, không thể vứt xa được.

Anh ngoái đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Lê Xu vẫn còn giữ tư thế ném đồ, khóe miệng nhếch lên, cố tình xuyên tạc ý đồ của cô, nhặt túi lên: “Muốn vứt thì nói với tôi một tiếng, tôi tiện tay vứt luôn cho, không cần ném xa thế đâu.”

Lê Xu: “……”

Nhìn anh dùng tốc độ 0.5 lần, thong thả vứt đi vũ khí cô dùng để ném anh, Lê Xu xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Cô nghiến răng nghiến lợi ghi thêm cho anh một tội vào sổ đen, lầm bầm lầu bầu thu lại tầm mắt, mắt không thấy tâm không phiền mà gạt hai miếng dưa hấu trên bàn vào thùng rác.

Phương Hinh Nhiễm nhìn thấy cảnh đó, cô ấy thắc mắc: “Chưa ăn được mấy miếng mà sao vứt hết rồi?”

Lê Xu xoa xoa ngón tay, mặt không đổi sắc nói bừa: “Có con muỗi hư hỏng bay đến cắn một miếng, tớ sợ có độc.”

Mùa hè đúng là thế, dù ngày hay đêm cũng nhiều muỗi nhất, đặc biệt tầng thượng còn trồng không ít rau dưa, càng dễ thu hút côn trùng.

Phương Hinh Nhiễm vừa đi lấy thêm thịt heo về nên không hề biết màn kịch nhỏ giữa hai người, chẳng chút nghi ngờ: “Để tớ lấy cho cậu miếng khác nhé?”

“Đừng!”

Sắc mặt Lê Xu chợt biến, vội vàng từ chối: “Bây giờ tớ bị say dưa rồi!”

Phương Hinh Nhiễm: “?”

Cái gì loạn xạ vậy trời.

Sau vụ này, Lê Xu không dám ngồi cạnh Trần Tự Châu nữa, kiểu hành động hay đào hố trêu chọc cô của anh khiến cô chịu không nổi.

Cô tìm cớ bảo muỗi độc quá nhiều, sợ bị cắn nên đổi chỗ ngồi.

Những người khác không ai phản ứng gì, chỉ có Trần Tự Châu giấu nắm đấm trong lòng bàn tay, cười không tiếng động, đuôi mắt hân hoan nhếch lên, đôi đồng tử màu trà nhạt dưới ánh mặt trời đặc biệt sâu thẳm.

Lê Xu bị anh nhìn chằm chằm đến bực mình, tức giận cầm điện thoại lên, trẻ con đe dọa: 【Cười cái gì mà cười, tan học đừng có về!】

Trần Tự Châu từ lúc cô cầm điện thoại lên đã đoán được cô sẽ nhắn tin cho mình.

Thấy tin nhắn, anh bật cười thành tiếng, dựa vào ghế, thong thả gõ màn hình trả lời: 【Bạn học Lê, bạo lực học đường là không nên nhé】

【Đánh thầy giáo lại càng không khuyến khích】

【Tôn sư trọng đạo hiểu chút đi】

Lê Xu ồ một tiếng, ngón tay gõ nhanh như bay: 【Chú ý dùng từ đi, tôi đâu phải loại người bạo lực đó】

Cô bình thường không đánh người, mà toàn động tay giết người thôi!

Lê Xu: 【Tôi chỉ muốn hỏi xem làm sao để âm thầm đầu độc một người】

【Hoặc là làm cho câm cũng được】

Tin nhắn gửi đi, khung chat im lặng.

Lê Xu liếc nhìn xa xăm, khiêu khích làm động tác cắt cổ bằng tay, như thể đang nói: Tối nay anh chết chắc rồi!

Ánh mắt Trần Tự Châu bất đắc dĩ.

Thôi rồi, không cẩn thận nhéo tai hồ ly làm cô nổi giận rồi.

Để tối nay Nam Thành không có thêm một thi thể nam giới có tên tuổi, anh quyết định vẫn là chủ động nhận lỗi.

Lê Xu: 【Sai chỗ nào?】

Sai chỗ nào ư?

Nói anh không nên nhìn thấu cô vì xấu hổ mà muốn đổi chỗ ngồi? Hay nói anh cố ý làm cô ăn sai?

Dù là cái nào, chắc chắn đều không thể nói ra.

Trần Tự Châu tin chắc nếu anh dám nói ra một cái, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Để cho chắc, anh khiêm tốn hỏi xin lời khuyên từ Tiền Dịch Chính

Tiền Dịch Chính bất ngờ khi anh cũng gặp phải vấn đề nan giải thế này, ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện Quý Diễn đăng tin đồn trên nhóm chat nhỏ, lập tức sáng tỏ.

Anh ta gạt tàn thuốc, với tư cách người từng trải trao tặng bí kíp vạn năng: “Đừng bận tâm cái gì hết, cứ nhận là được rồi.”

Trần Tự Châu nghi ngờ một chút, nhưng vẫn làm theo lời và trả lời: 【Sai chỗ nào cũng được, cô cứ quyết đi】

???

Cái gì mà cô cứ quyết đi? Chẳng phải anh khiêu khích trước sao?!

Lê Xu cạn lời.

Cô nhớ đến từng xem một bộ phim tài liệu nổi tiếng, có một phạm nhân đã nói với kiểm sát trưởng câu y hệt. Giờ cô rất muốn mượn lời kiểm sát trưởng nói: “Sai tôi giúp anh nhận. Tù muốn ngồi không? Tôi giúp anh ngồi?”

Dù chưa đến mức ngồi tù nghiêm trọng như vậy, nhưng cô và người kia đều có chung tâm trạng cạn lời.

Lê Xu chau đôi mày thanh tú lại, lườm anh một cái, suy nghĩ làm sao để giành lại một ván từ tay tên trà xanh này.

Một lát sau, cô nảy ra ý.

Cô mở album ảnh trên điện thoại, tìm bức ảnh đã chụp cho anh vào buổi chiều, bắt đầu vẽ.

Đang vẽ thì nghe thấy bên tai có tiếng hỏi: “Yêu đương rồi à?”

Ngón tay Lê Xu khựng lại một chút, rồi tiếp tục.

“Gì mà nói thế?”

“Tớ thấy hết rồi.” A A khẽ chạm vào vai cô, thì thầm đầy vẻ mập mờ: “Sai chỗ nào cũng được, cô cứ quyết đi.”

“Giỏi ghê, dạy dỗ tốt thế cơ mà.”

“……”

“Cả cái ghi chú kia nữa,” cô ấy nhớ lại, rồi lại một tràng trêu chọc: “Chỉ, là, hàng, xóm ——”

“Người tốt bụng tặng hoa kia cũng là anh ấy nhỉ, ôi ôi ôi.”

“…………”

“Đừng có ôi ôi ôi.” Lê Xu không phủ nhận chuyện tặng hoa, mà chọn trả lời: “Chỉ là hàng xóm thôi.”

Cái ghi chú đó là cô gõ bừa sau khi bỏ Trần Tự Châu ra khỏi danh sách đen.

“Thế cậu chột dạ chớp mắt làm gì.” A Y vạch trần cái sự mạnh miệng của cô : “Hàng xóm thì hàng xóm, còn cố tình thêm cái ‘chỉ là’, tự lừa mình dối người xem ra cậu cũng học được rồi đấy.”

“Tỉnh táo lại đi, tớ đây là người từng trải rồi mà còn bày đặt nói dối.” Cô ấy nói: “Anh ấy còn dùng đến mẫu câu nhận lỗi của các cặp đôi, dám nói không liên quan à?”

Lê Xu chuyên tâm phác họa lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần trong bức ảnh.

Đầu tiên là một cái mũi heo thay thế cái mũi cao vểnh lên, rồi đến tai heo, miệng heo…

Trong vòng hai phút ngắn ngủi, Lê Xu đã dùng tài vẽ ngay cả giáo viên mầm non cũng chê của mình để “cải tạo” xong khuôn mặt đẹp trai ban đầu.

Nhìn bức ảnh đã hoàn toàn thay đổi không còn nhận ra được hình dáng ban đầu, cô hài lòng ngắm nghía một chút, rồi gửi đi.

【Đẹp không?】

Gửi xong, cô nghe thấy một câu hỏi, nghi ngờ đều nhíu lại: “Cái mẫu câu gì?”

“Nhận lỗi cũng có mẫu câu à?”

A Y vỗ vỗ mu bàn tay cô rồi vỗ vỗ ngực, khẩu hình nói “Xem tớ diễn đây.”

Sau đó quay đầu chọc chồng mình, mở miệng chính là một câu gây sự vô cớ: “Hôm nay em rất không hài lòng về anh.”

Đối phương sững sờ, ngay sau đó cực kỳ thuần thục dỗ dành: “Anh sai rồi” “Em nói anh sai chỗ nào anh sai chỗ đó”

Lê Xu xem mà vô cùng kinh ngạc.

A Y đuổi người công cụ của mình đi: “Còn chối nữa không? Có muốn gọi Phương Hinh Nhiễm làm mẫu thêm lần nữa không?”

Lê Xu: “……”

Cô khéo léo từ chối, đồng thời muộn màng nhận ra một vấn đề.

Dường như từ lần nói chuyện thẳng thắn đó, tần suất giao tiếp giữa cô và Trần Tự Châu quả thật đã tăng lên.

Thái độ giữa họ cũng ngày càng thân quen, vì thói quen bình thường nên không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng giờ bị người ngoài nhắc nhở mới phát hiện, họ dường như thật sự đã vượt qua ranh giới tình bạn.

Ý nghĩ này dâng lên, tâm trạng Lê Xu bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Cô không khỏi nín thở, có chút căng thẳng.

Vậy ra, “không có hứng thú” đang dần tan biến ư?

Trong khi hội bạn thân đang tranh luận về chủ đề "chỉ là hàng xóm", thì "chỉ là hàng xóm" đã nhận được bức ảnh.

Anh nhấp vào ảnh, dựa vào tư thế và khung cảnh của nhân vật thì nhận ra đây là bức ảnh cô chụp cho mình.

Lúc đó anh đang lái xe, chụp xong cũng không xem được ảnh, không ngờ lại nhận được một bức ảnh như vậy.

Trần Tự Châu nhìn cái đầu heo màu đỏ trên mặt mình, qua nét vẽ cũng có thể cảm nhận được người cầm bút khi vẽ đã tức muốn hộc máu.

Anh không hề cảm thấy bị xúc phạm, chỉ thấy đáng yêu.

Tiền Dịch Chính bên cạnh vì đã dốc hết tâm can truyền thụ bí kíp xin lỗi, anh ta tò mò về thành quả giảng dạy mà liếc mắt nhìn sang.

Đập vào mắt anh ta là một bức ảnh vẽ đầu heo bằng nét bút, đường nét lộn xộn và qua loa, đến mức không phân biệt được mặt người ban đầu là nam hay nữ.

Anh ta đồng cảm vỗ vai Trần Tự Châu: “Xem ra cậu đắc tội cô ấy không nhẹ đâu nhỉ.”

Vừa cảm thán xong, anh ta liền thấy Trần Tự Châu nhấn giữ để lưu ảnh.

Tiền Dịch Chính trợn mắt há hốc mồm: “Cái này thì không cần thiết phải lưu lại đâu nhỉ?”

Ai lại thích cái đầu mình bị vẽ thành đầu heo chứ, mà còn xấu như vậy.

Trần Tự Châu phóng to xem xét, nghe vậy liền nghiêm trang biện giải: “Tài nghệ thì kém một chút, nhưng cũng đã tốn không ít thời gian và tâm huyết rồi.”

“Quan trọng nhất một điểm là…”

Ngừng lại, anh nở nụ cười, với giọng điệu không cho phép xen vào: “Tớ thích.”

Tiền Dịch Chính: “……”

Ngày thường trông đĩnh đạc thế mà, sao cứ dính đến tình yêu là lại OOC thế này nhỉ?

Tiền Dịch Chính lắc đầu, than vãn không cứu vãn được.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn khuất giữa những tòa nhà cao tầng san sát, bữa tiệc mới tàn.

Đến khu chung cư cũng chỉ mới hơn 8 giờ tối.

Hơi nóng đêm tan đi, gió mang theo mùi hoa không tên luồn lách qua từng ngóc ngách.

Lê Xu nhớ trong nhà sắp hết nước giặt quần áo, định ghé siêu thị mua một túi, lúc xuống xe tiện miệng hỏi anh một câu.

Trần Tự Châu khóa cửa xe, tay đút túi quần, nói đi mua một chai nước.

Hai người cùng vào siêu thị, mỗi người đi lấy đồ riêng.

Đến quầy thanh toán, Lê Xu theo bản năng nhìn xem anh mua gì.

Thoáng nhìn qua, suýt nữa cô đã không nhịn được mà phát tác ngay tại chỗ.

Cô trợn mắt tức giận nhìn anh: “Sao anh lại mua cái này?”

“Cái nào?” Anh có vẻ không hiểu, ngay sau đó mới à lên: “Cô nói chai nước dưa hấu này à?”

Bình Luận (0)
Comment