54
Lê Xu hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Đúng vậy.”
Trần Tự Châu dường như không hiểu ẩn ý trong lời cô nói, bình tĩnh đáp lại: “Tôi khát nước.”
“Vậy anh có thể chọn vị khác mà?”
Cố tình chọn đúng cái khiến cô bị ám ảnh tâm lý là sao!
Anh hỏi nhân viên bao nhiêu tiền, rũ mắt, lý do vô cùng chính đáng: “Tôi thích vị dưa hấu.”
“…”
Lê Xu muốn bùng nổ.
Cô liếc nhìn nhân viên đang chuyên tâm đóng gói đồ, cố nhịn xuống, quay đầu hỏi lại: “Sao trước giờ không thấy anh thích?”
Trần Tự Châu nhận lấy túi, vẫn điềm nhiên như không, ừm: “Tôi cũng vừa mới phát hiện hôm nay.”
“Chiều nay ăn được miếng dưa ngọt.”
Ánh mắt anh khóa chặt vào cô, lý do cực kỳ chính đáng: “Đáng tiếc không ăn hết đã bị vứt đi, nên đành mua một chai nước để thưởng thức lại chút hương vị.”
Lê Xu: “…”
Lê Xu nói được làm được, chiều hôm sau tan làm về đến nhà, cô vừa mua đồ ăn vừa cố tình đặt mua một quả dưa hấu nặng sáu cân.
Cô nhắn tin úp mở cho Trần Tự Châu là tối sẽ mang đồ sang cho anh, bảo anh về nhà thì qua nhà cô một chuyến.
Vừa nhắn tin thì cô phát hiện anh đổi ảnh đại diện, còn có chút quen mắt.
Cô nhấn vào xem thì cạn lời luôn.
Đúng là cái ảnh mà hôm qua cô gửi cho anh với vài nét vẽ nguệch ngoạc, vì là một tấm hình không cắt nên khi làm ảnh đại diện sẽ bị thu nhỏ lại, không phóng to lên xem kỹ thì sẽ trông giống một bức tranh trừu tượng đầy màu sắc lộn xộn.
Lê Xu thật sự không biết nói gì, gào thét chất vấn: 【Anh Làm Gì Thế?!】
Không chỉ Lê Xu, Quý Diễn cũng phát hiện anh đổi ảnh đại diện. Nhắn tin WeChat nổ tung mà không thấy trả lời, anh ta bèn đi thẳng đến tầng 3 của Viện Kiểm sát.
Như quen đường quen nẻo, anh ta ngồi đối diện Trần Tự Châu, mở ảnh đại diện phóng to ra rồi đưa qua, ngón tay chọc chọc trêu chọc nói: “Ảnh đại diện trông thú vị ghê ha, sao, thua ai trò chơi thật hay thách à?”
Trần Tự Châu vừa từ phòng hồ sơ lấy thêm chứng cứ bổ sung cho vụ án đánh nhau ở siêu thị để chuẩn bị phúc thẩm. Anh liếc mắt một cái, đính chính: “Tự nguyện đổi.”
“Hả?” Quý Diễn tròn mắt ngạc nhiên, “Không phải chứ, xấu thế, còn là con heo nữa.”
Anh ta nghi ngờ nghiêm trọng: “Cậu không sao chứ, sốt uống nhầm thuốc à?”
Trần Tự Châu nghiêng đầu tránh bàn tay anh ta đưa tới, mũi bút chuyển hướng, chỉ ra cửa: “Nếu cậu rảnh rỗi không có việc gì làm thì tôi nói với Diệp Tinh Trản một tiếng, để cô ấy dẫn cậu đi tuyên truyền trên phố.”
“Ấy ấy ấy – làm gì đấy anh!” Quý Diễn nghe xong nóng nảy, vội vàng đứng lên: “Ai bảo tớ không có việc gì, trên tay một đống vụ án tranh chấp đây này. Thấy cậu tăng ca nên tốt bụng đến hỏi thăm, thế mà lại như vậy, buồn quá đi!”
Nói đùa chứ, ở Viện Kiểm sát ai mà chẳng có một chồng hồ sơ vụ án trên tay, hơn nữa lại là mùa này, ai mà rảnh rỗi chạy ra phố lớn ngõ nhỏ đi tuyên truyền.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, Trần Tự Châu một bên nhắc nhở Quý Diễn đóng cửa một bên cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Thông qua giao diện xem trước có thể thấy là ai gửi, vì xem trước chỉ hiện câu hỏi phía sau là anh đang làm gì, vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Tự Châu chợt dịu đi.
Mở khóa trả lời: 【Tăng ca】
Nhìn thấy tin nhắn trước đó bảo anh tan làm về nhà cô, không nghĩ nhiều, anh nhấn trích dẫn, cũng trả lời: 【Được】
Vừa trả lời xong thì cửa văn phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Quý Diễn thò nửa cái đầu vào: “Câu cuối cùng!”
“Bữa tối cùng đi ăn khuya không? Tớ mới phát hiện một quán nướng BBQ vỉa hè ngon lắm.”
“Không được.” Trần Tự Châu cất hồ sơ, “Tớ tan làm rồi.”
Quý Diễn kinh ngạc: “Hôm nay về sớm vậy? Có chuyện gì à?”
Trần Tự Châu cất hồ sơ vào tủ, thay bộ đồng phục, chỉnh sửa cổ tay áo, trong lời nói có vài phần đắc ý khó nhận ra, ý vị sâu xa nói: “Đi hẹn hò.”
Quý Diễn nghi hoặc: “?”
Dấu chấm hỏi tương tự cũng xuất hiện ở Lê Xu, nhưng cô lại dùng nó để bày tỏ sự cạn lời.
Cô nhìn câu trả lời của anh, im lặng hai giây, nhận ra đúng là sẽ xảy ra nghĩa khác, bèn gõ lại: 【Tôi hỏi là ảnh đại diện của anh sao vậy! Sao lại đổi cái ảnh này! Không hỏi anh bây giờ đang làm gì!】
【(Khinh bỉ), (Khinh bỉ)】
Trần Tự Châu đã rời khỏi khu làm việc và đi ra ngoài.
Vừa vào thang máy, tín hiệu sẽ bị gián đoạn một lát, hơn nữa lại gặp đồng nghiệp chào hỏi, nên ra ngoài anh mới thấy tin nhắn.
Anh đi về phía bãi đỗ xe, áo khoác vắt trên cánh tay, dáng người cao ráo kéo theo cái bóng dài trên mặt đất, đôi chân thon dài.
Từng đợt gió nhẹ thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán anh, khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm.
Trần Tự Châu mở cửa xe, để áo khoác lên ghế phụ, chỉ nhìn mấy cái dấu chấm than thôi cũng đủ biết cô sắp phát điên rồi. Nghĩ đến cảnh đó, ánh mắt anh không khỏi ánh lên vẻ dịu dàng: 【Cô không thấy đáng yêu à?】
Lại báo cáo: 【Tôi tan làm rồi, chắc sẽ đến nhanh thôi】
“…”
Lê Xu lại lần nữa nhấn vào cái ảnh đại diện kia, cô thật sự không thể hiểu nổi cái bức tranh heo mà ngay cả mấy bé mẫu giáo còn chê xấu mà anh lại có thể nghiêm túc nói ra hai chữ “đáng yêu” là sao.
Rốt cuộc là cô mù hay anhđiên rồi?
Với lại, ai mà thèm quan tâm anh về sớm hay về muộn chứ, những vấn đề cô không quan tâm thì không cần phải nói được không?
Lê Xu hóa thân thành cái máy lảm nhảm một tràng, không muốn bị anh lại lái sang chuyện khác, cô yêu cầu thẳng thừng: 【Đổi ngay!】
Trần Tự Châu không nói không được, 【Lý do?】
Cái này còn cần lý do gì nữa?
Lê Xu cạn lời mắng thầm, nhưng để tránh bị anh nói là độc tài, cô vắt óc suy nghĩ, nhớ đến những bình luận cố định của các họa sĩ hay xuất hiện trên các ứng dụng mạng xã hội, bèn mượn dùng ngay.
Cô nói rất hành chính: 【 Tác phẩm cá nhân, chưa được ủy quyền nên không được sử dụng, bao gồm việc đăng lại, dùng làm hình nền, ảnh đại diện, v.v. 】
【Vui lòng gỡ bỏ bản nháp ngay lập tức】
Trần Tự Châu nhướng mày, màn hình phản chiếu đôi mắt phượng mỉm cười của anh.
Những ngón tay thon dài gõ có quy luật, tắt chế độ thoại, không nhanh không chậm mà ghi âm: “Lê Xu, cô chắc chắn muốn nói chuyện pháp lý với tôi à?”
Lê Xu nghe xong: “…”
Cô bực bội ôm trán.
Sao cô lại quên mất anh là người sống bằng luật pháp chứ!
Lê Xu im lặng, không trả lời.
Theo sự hiểu biết của cô về Trần Tự Châu, muốn anh đổi ảnh đại diện thì phải chuẩn bị đầy đủ, vì thế cô tính toán trước hết nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ nghĩ ra biện pháp thích hợp rồi sẽ tiếp tục.
Đang suy nghĩ, khung chat lại lần nữa hiện lên một tin nhắn thoại.
Trần Tự Châu: “Thôi không nói nữa, tôi lái xe đây ”
Lê Xu: “…”
Nửa ngày sau cô mím môi, hừ một tiếng không để bụng, lẩm bẩm: “Anh lái thì anh cứ lái đi, có cần cố tình nói một tiếng, làm như ai thèm quan tâm ấy…”
Cô nhấn vào nghe lại một lần nữa, ánh mắt lấp lánh: “Tôi lại chẳng thèm quan tâm.”
…
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Tự Châu đến.
Vừa ra khỏi thang máy là anh đã đến thẳng đây, quần áo giày dép còn chưa thay.
Lê Xu nhìn anh một cái rồi không nói gì, trực tiếp bảo anh vào nhà.
“Anh ăn cơm chưa?”
Nhà cô không có dép lê thừa, anh trực tiếp đi giày vào phòng khách, nghe vậy liền thành thật đáp: “Ăn rồi.”
“Ăn lúc mấy giờ?”
Trần Tự Châu nhớ lại, thời gian đại khái: “6 giờ.”
Lê Xu gật đầu, hài lòng nói: “Vậy thì không vấn đề gì.”
Những lời mơ hồ của cô khiến Trần Tự Châu bỗng nhiên hoảng hốt, có một dự cảm không lành.
Anh nhướng mày, trực giác mách bảo anh nên đi, vì thế anh cẩn thận định quay người: “Tôi đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, tôi về trước một chuyến, lát nữa quay lại được không?”
“Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ!” Lê Xu trực tiếp đẩy anh vào phòng khách, rồi bảo anh ngồi xuống sofa.
“Yên tâm, tôi là công dân tốt, tuân thủ pháp luật.”
Trần Tự Châu trong lòng càng lo lắng, cười gượng: “Công dân tốt lúc nào cũng nghĩ cách ăn thịt người khác bằng pháp luật cơ đấy.”
Lời này Lê Xu không thích nghe, lườm anh một cái, có chút giận dỗi: “Miệng khẩu nghiệp cũng phạm pháp sao?”
Trần Tự Châu gật đầu: “Cái này chưa chắc đâu, còn tùy tình huống nữa.”
Lê Xu: “…”
Thật sự thừa lời khi đáp lại anh, Lê Xu cho anh uống thuốc an thần: “Yên tâm đi, không có chuyện xấu đâu, mời anh ăn trái cây thôi mà.”
Cô ném lại câu chờ, rồi đi đến bàn ăn ôm quả dưa hấu sáu cân đặt lên bàn trà vỗ vỗ, cười híp mắt, hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào say đắm lòng người.
“Không phải anh thích ăn sao, tôi cố tình bảo ông chủ chọn cho anh quả to nhất, ngọt nhất đấy.” Cô kéo một cái ghế nhỏ ngồi vào khoảng trống giữa anh và bàn trà, chống cằm: “Tất cả là của một mình anh đấy, vui không?”
“…”
“Không ăn hết không được về đâu nha.”
“…………”
Khóe mắt Trần Tự Châu giật giật, đối diện với đôi mắt đầy hứng thú của cô, cuối cùng anh cũng hiểu ra vì sao vừa nãy cô lại hỏi anh đã ăn chưa.
Đúng vậy, cô không ăn thịt anh. Nhưng cô muốn anh ăn no đến chết
Anh đã bảo mà, sao hôm nay cô lại chủ động mời anh, hóa ra là để trả thù.
Trần Tự Châu nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đưa tay lên tai: “Alo, cái gì? Tối nay phải tăng ca à? Được được được tôi về ngay đây…”
Anh đứng dậy, người còn chưa đứng thẳng đã bị Lê Xu nắm chặt kéo lại, cô cạn lời trợn trắng mắt: “Anh diễn thì cũng diễn cho giống một chút đi, điện thoại còn chưa có, lấy đâu ra điện thoại mà nghe?”
“Không cần phải chạy đâu.”
“…”
Trần Tự Châu bất lực, đành ngồi trở lại, nhìn quả dưa to đùng trên bàn mà có chút đau đầu: “Tôi sai rồi, hôm qua không nên trêu cô, xem như tôi thành tâm xin lỗi, cô có thể bỏ qua không?”
“Ăn hết quả này chắc mai tôi phải đi cấp cứu mất.”
Lê Xu ừ một tiếng, vô cùng thiện giải nhân ý: “Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng anh, còn mua cả thuốc tiêu hóa nữa, có thể dùng tạm được đấy.”
Thái độ của cô kiên quyết, chút nào không thấy nới lỏng, thậm chí thấy Trần Tự Châu nửa ngày không động đậy, cô còn chủ động cắt dưa thành hai nửa, một nửa đưa cho anh, còn chu đáo hỏi: “Anh có muốn cái muỗng không? Tôi lấy cho một cái.”
“…”
“Muốn cắt miếng cũng được.”
Trần Tự Châu tự biết không thể tránh khỏi, đành cam chịu nhận con dao từ tay cô: “Đưa tôi, đừng có không cẩn thận lại cắt vào tay rồi đổ lỗi cho tôi”
Lê Xu mặt lạnh: “Giờ tôi cho anh chạm vào một cái đấy?”
Nụ cười của Trần Tự Châu cứng đờ, khụ, anh tiếp tục bổ dưa, cắt cho cô một miếng nhỏ, sau đó dưới ánh mắt thúc giục của cô, anh bưng lấy một miếng ăn.
Mười phút sau đó, Trần Tự Châu hoàn toàn thay đổi hình tượng, xắn tay áo lên và liên tục gặm dưa hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi có cuộc điện thoại gọi đến.
Anh thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, do dự một chút rồi vẫn nghe máy.