Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 61

61

Quý Diễn: “...”

Anh ta từ chối một cách bất lực, chỉ đành kiên nhẫn nhắc lại: “Cậu tin tớ đi, cậu thực sự không phải gu của cô ấy đâu.”

Đồng nghiệp: “Thế thì cậu đừng động vào là được chứ gì.”

Quý Diễn: “...”

Trần Tự Châu như thể vừa mới nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của hai người, anh nhướn mày hỏi, “Hai người đang nói về Lê Xu à?”

Quý Diễn ngơ ngác: “?”

Vừa nãy chẳng phải đã nói qua rồi sao?

Trần Tự Châu không màng đến vẻ ngạc nhiên của Quý Diễn, anh trầm ngâm, vẻ mặt suy tư nói: “Sao, cậu cũng đang theo đuổi cô ấy à?”

“Cũng?”

Hai người kia đồng loạt nhìn về phía Trần Tự Châu, một người ngạc nhiên, một người kinh ngạc.

Anh điềm nhiên gật đầu, ngước mắt lướt qua Lưu Xã, khí thế áp người, không nhanh không chậm nói: “Tớ cũng đang theo đuổi cô ấy.”

“Thế ra chúng ta lại là tình địch à?”

Lưu Xã: “?!”

Anh ta quay đầu nhìn Quý Diễn đang ngơ ngác không kém bên cạnh, cười gượng gạo, “Sao không nghe Quý Diễn nói gì cả.”

Quý Diễn lúc này cũng đã kịp phản ứng, hắng giọng một tiếng, nói: “Tớ đã nói với cậu là Lê Xu có rất nhiều người theo đuổi mà.”

“À vậy à.”

Anh ta cười gượng hai tiếng rồi viện cớ bỏ đi.

Người vừa đi xa, Quý Diễn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai Trần Tự Châu, gửi gắm ánh mắt cảm ơn: “Vẫn là cậu nhanh trí, vậy mà lại nghĩ ra cách giả vờ là người theo đuổi Lê Xu.”

Đúng vậy, có anh làm đối thủ, ai còn dám dễ dàng tấn tới nữa chứ.

Anh ta chỉ cho rằng Trần Tự Châu là đang giúp mình giải vây, cảm kích chắp tay.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”

Trần Tự Châu hơi cạn lời, đút tay vào túi, sợ bị cái loại đầu óc không tốt này lây nhiễm, sải bước dài nhanh chóng đi về phía căn tin.

Tan làm, Lê Xu vốn định đi tìm Phương Hinh Nhiễm uống rượu, nhưng lại nhận được điện thoại của mẹ Lê nói muốn đến thăm cô.

Lê Xu đành phải tan làm đúng giờ về nhà chờ.

Nửa tiếng sau, mẹ Lê và ba Lê cùng nhau đến căn phòng cô thuê.

Mang theo một đống đồ ăn, trái cây, thịt thà, đồ ăn nhanh, vừa nhét vào tủ lạnh vừa nhìn thấy bên trong gần như chỉ có nước suối và đủ thứ đồ ăn vặt. Mẹ Lê không khỏi lo lắng mà lẩm bẩm.

Ra ngoài nhìn thấy ly coca vẫn còn trên bàn trà lại bị mắng thêm một trận, nói đủ thứ chuyện như bị thương còn ăn mấy cái đồ ăn rác rưởi này, mắng đến nỗi Lê Xu im thin thít như gà con, không dám cử động dù chỉ một chút. Cô thầm may mắn là lúc mẹ Lê vào đã kịp cất mấy cái hamburger và khoai tây chiên

Mẹ Lê đi một vòng quanh phòng, thật sự không thể nói thêm gì nữa, mới ngồi lại sofa kéo Lê Xu lại vuốt tóc cô, hốc mắt đều đỏ hoe.

Lê Xu vừa nhìn thấy, da đầu đã tê dại.

Cô xoay người ôm lấy mẹ Lê an ủi: “Mẹ, con thật sự không sao mà, mẹ hỏi ba xem.”

"Lần này thì không sao, nhưng lần sau thì sao?" Tô Cầm lau nước mắt, “Niệm Niệm à, coi như là vì mẹ, con sau này đừng có đi xen vào chuyện tranh chấp của người khác nữa nhé.”

“Ý mẹ không phải là muốn con làm người lạnh nhạt, nhưng con chỉ là một cô gái, thân cô thế cô, không thể so với mấy người đàn ông đó được. Hứa với mẹ đi, lần sau có chuyện tương tự thì trốn kỹ một chút nhé?”

“...”

Cô nhìn người mẹ đang không ngừng rơi lệ trước mặt, rồi quay đầu nhìn ba Lê đang gật đầu ra hiệu cô đáp lời, ngoan ngoãn đồng ý.

Sau đó, mẹ Lê và ba Lê ở lại thêm khoảng nửa tiếng rồi mới rời đi.

Lê Xu tiễn ba mẹ ra cửa, ở thang máy gặp Trần Tự Châu vừa tan làm về.

Cô bước vào thang máy, rất tự nhiên mà gật đầu: “Chào công tố viên Trần.”

Trần Tự Châu: “?”

Anh nhướn mày, thong dong nhìn cô, giọng nói mỉm cười: “Tôi nên gọi cô là gì đây? Cô Lê hay là hàng xóm?”

Lê Xu không để ý đến lời trêu chọc của anh, mà hỏi: “Sao giờ này mới về?”

Trần Tự Châu nói: “Sắp mở phiên tòa rồi, xem hồ sơ một lát.”

Thang máy "đinh" một tiếng đến tầng, Lê Xu "ồ" một tiếng, bước ra khỏi thang máy đến cửa nhà, nhớ ra điều gì đó quay người lại, ánh mắt dừng lại trên gương mặt hơi mệt mỏi của anh, do dự hỏi: “Anh có muốn vào nhà tôi ăn chút gì không?”

Thật không ngờ cô lại chủ động mời anh vào nhà, Trần Tự Châu sững sờ nửa giây, rồi nhếch môi nói: “Được thôi.”

Lê Xu mở cửa, ý bảo anh vào.

Lúc ra cửa tiễn ba mẹ, nghĩ dù sao cũng gần nên cô không tắt đèn.

Cô lấy đôi dép lê ba Lê vừa đi lúc nãy cho anh, rồi sau đó kéo một cái ghế lại gần cửa phòng, khoanh tay ra hiệu anh đi qua, chỉ vào nửa chiếc túi giấy lòi ra trên đỉnh tủ quần áo nói, “Anh cao, lấy giúp tôi một chút.”

Trần Tự Châu: “?”

Lê Xu thúc giục anh đứng lên ghế, dặn dò: “Anh cẩn thận nhé, bên trong còn có một ly coca, đừng để đổ đấy.”

“...”

Xương lông mày Trần Tự Châu giật giật, phức tạp rũ mắt nhìn cô một cái, bất đắc dĩ vén tay áo lên, phóng tầm mắt đi tìm hộp KFC mà cô để, vươn tay lấy xuống cho cô.

Sau khi xuống, anh mang ghế lại ngồi cùng cô ở phòng khách.

Trên đỉnh tủ quần áo có bụi, vạt áo không để ý bị dính một chút.

Trần Tự Châu rửa tay sạch sẽ đi ra, nhìn cô cẩn thận lấy từng món đồ ăn ra, thấy hơi buồn cười, xoa tay kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi trêu chọc nói: “Sao tôi lại không biết hamburger từ khi nào lại trở thành hàng cấm vận thế?”

Lê Xu đưa ly coca cỡ vừa qua, giải thích: "Mẹ tôi buổi tối đến, bị bà ấy nhìn thấy tôi gọi mấy món này ăn thì lại la cho." Cô hỏi anh, “Anh muốn bò viên hay gà rán?”

"Chú dì đã đến à?" Nghe vậy, Trần Tự Châu hiểu ra, gương mặt thanh tú hiện lên vài phần ý cười, trả lời cô, “Cái nào cũng được, món nào cô không thích thì cho tôi.”

Lê Xu chia bò viên cho anh rồi đổ khoai tây chiên và các loại đồ ăn vặt khác ra, ra hiệu anh muốn ăn gì thì tự lấy sau, rồi cô mở gói gà rán ra ăn.

Trần Tự Châu đặt hamburger xuống, chỉ ăn vài khoai tây chiên rồi không ăn nữa.

Anh uống coca, lặng lẽ nhìn cô, thấy cô vì anh nhìn chằm chằm mà nghi hoặc nhìn lại, anh kéo khóe môi, nói: “Vụ án Chu Nam sẽ mở phiên tòa vào tuần sau, cô có muốn đến nghe xét xử không?”

Lê Xu khó hiểu: “Tôi đi làm gì?”

"Cô không phải rất quan tâm sao?" Trần Tự Châu xoay ly coca trong tay, hàng mi dài nâng lên, đen láy như mực, “Tiện thể đến cổ vũ tôi luôn.”

“?”

Lê Xu càng cảm thấy quá đáng, “Anh đừng có lừa tôi là chưa xem TV nhé, tôi mà ở tòa án cổ vũ cho anh, chắc giây sau đã bị mời ra ngoài rồi.”

“Hơn nữa, anh còn cần tôi cổ vũ sao?”

"Đương nhiên." Anh ta gật đầu, “Tôi cũng chỉ là một công tố viên bình thường thôi, đương nhiên cũng cần sự cổ vũ.”

Lê Xu: “...”

Tại sao mỗi chữ anh nói cô đều hiểu, nhưng lại chẳng hiểu được ý nghĩa là gì?

Trần Tự Châu nhìn vẻ mặt muốn biện bạch mà không nói nên lời của cô, khóe miệng cong lên, liếc thấy vệt sốt cà chua bên mép cô, rút một tờ khăn giấy cúi người qua, tự nhiên lau cho cô, lòng bàn tay còn v**t v* nhẹ nhàng.

Một cảm giác ngứa ran nhỏ xíu từ đầu ngón tay anh lan tỏa ra khắp nơi như sóng lăn tăn, Lê Xu cứng đờ lưng.

Lông mi cô khẽ run, ngước mắt lên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đen kịt và sâu hun hút.

Ánh mắt cô không biết đặt vào đâu, như con thỏ bị kinh động, không có chỗ nào để nhìn ngoài đôi mắt anh đang vội vã lướt qua.

Anh không biết từ lúc nào đã đến gần, cong eo, tầm mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi cô, nâng cằm cô lên, cúi người ép sát xuống.

Bóng đổ từ đỉnh đầu phủ xuống, lan rộng ra xung quanh.

Theo khí thế anh áp tới, hô hấp của Lê Xu thắt lại, trái tim đang dùng tần suất cực cao gửi cảnh báo đến trung tâm não bộ.

Cô theo bản năng nhắm mắt lại.

Cảm nhận anh đến gần hơn, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt, mang theo vị ngọt của coca và một chút vội vàng?

Lê Xu đang còn tìm hiểu, một bàn tay lớn hơi lạnh đặt lên mu bàn tay cô.

Cô căng thẳng vô thức rụt lại, mu bàn tay đẩy anh ra, ngay lập tức có chất lỏng lạnh băng đổ lên tay hai người. Từ kẽ ngón tay anh chảy xuống từng giọt vào lòng bàn tay.

Lê Xu mở mắt, liếc nhìn sang bên.

Ly coca mà cô đã mở nắp vì chủ quán quên cho ống hút đang nằm ngang trên bàn trà, chất lỏng tràn ra đầy bàn. Một phần thậm chí còn nhỏ giọt xuống sàn nhà theo mép bàn.

“...”

Lê Xu ngạc nhiên, hoàn hồn lần nữa ngước mắt lên lại thấy ánh mắt anh vẫn không rời khỏi mặt cô.

Lê Xu giật mình.

Trần Tự Châu nhìn hàng lông mi thường xuyên động đậy của cô, nhếch khóe môi, bờ môi dán nhẹ vào hàng lông mi run rẩy của cô, rồi rút lui, lấy khăn giấy bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường.

Lê Xu hoàn hồn, đập vào mắt là đôi tay đẹp của anh

Ngón tay anh cân đối thon dài, so với tay của cô gái như cô còn làm người ta mê mẩn hơn. Dài và mảnh, xương ngón tay nhô lên, khiến Lê Xu không khỏi nhớ đến tấm ảnh tối qua tóc cô quấn quanh ngón tay anh

Một vòng rồi lại một vòng, quấn chặt lấy nhau, ánh sáng không hiểu lý lẽ, sự tương phản cực đại giữa đen và trắng tạo nên một không khí gợi cảm, còn hơn cả những đoạn video bị cắt ghép trước đây. Ngón tay dài như vậy chắc chắn có thể chạm tới Doraemon.

Trong đầu Lê Xu không tự chủ hiện lên những đoạn văn miêu tả cảnh nhạy cảm mà Phương Hinh Nhiễm từng gửi cho cô xem.

Cũng không biết đã nhìn thấy ở đâu nói rằng yêu một người chính là bắt đầu từ khi nảy sinh tà niệm với người đó.

Mặt cô nóng bừng, nhắm mắt mặc niệm mấy lần "tội lỗi tội lỗi" rồi mới lần nữa mở mắt, gọi anh

“Trần Tự Châu.”

Anh ngước mắt, không tiếng động hỏi dò.

Lê Xu nhìn chằm chằm đôi môi mỏng ửng đỏ của anh, ánh mắt lóe lên, tầm mắt dao động đến gương mặt anh, không chắc chắn mà do dự hỏi: “Vừa nãy anh có phải là muốn hôn tôi không?”

Trần Tự Châu như không có chuyện gì tiếp tục dọn dẹp mặt bàn, thản nhiên thừa nhận: “Không được à?”

Ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào cô, thong dong hỏi lại: “Không muốn à?”

“...”

À?

Hai câu hỏi ngược này của anh trực tiếp làm Lê Xu cứng họng.

Phải trả lời thế nào đây?

Không được?

Hay là được.

Không muốn?

Tương tự, cũng vẫn là muốn.

Nhưng trả lời khẳng định không thể trả lời như vậy được, cô phải giữ ý tứ chứ.

Khóe miệng Lê Xu hơi giật, vô thức mím môi, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô ngừng suy nghĩ, hơi ngạc nhiên không biết giờ này là ai, nghi hoặc hỏi Trần Tự Châu: “Anh gọi đồ ăn à?”

Nói xong lại tự phủ nhận. Khu chung cư này có bảo vệ ở tầng trệt, thông thường shipper giao đồ ăn sẽ gọi điện thông báo chủ nhà giúp mở cửa, như thế này mà đi thẳng lên thì gần như không thể.

Bình Luận (0)
Comment