62
Cô còn đang đoán là ai thì Trần Tự Châu đã ra mở cửa.
“Niệm Niệm…”
Mẹ Lê xách theo món kho để quên trên xe bước vào. Thế nhưng, vừa nhìn thấy người đàn ông lạ mặt mở cửa, bà liền sững sờ, nhíu mày nghi hoặc ngó ra sau xem lại số nhà, tự hỏi có phải mình nhầm cửa rồi không.
Trong phòng khách, Lê Xu nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngạc nhiên: “Mẹ?”
Cô đứng dậy đi tới: “Mẹ không phải đã về rồi sao? Có làm rơi cái gì à?”
Nhìn thấy con gái, mẹ Lê chở phào: “Còn nói nữa, suýt nữa quên mang cánh gà kho cho con rồi. Mấy hôm trước chẳng phải con cứ làu nhàu muốn ăn còn gì?” Vừa nói, bà vừa đưa túi đồ, rồi lại nhìn sang chàng trai đang đứng bên cạnh.
“Vị này là ai thế?”
“Hàng xóm của con ạ,” Lê Xu trả lời tỉnh bơ, “Bóng đèn nhà con hỏng, nhờ anh ấy qua giúp thay cho.”
Mẹ Lê không mảy may nghi ngờ: “Đèn hỏng sao lúc nãy ba con ở đây con không nói?”
Lê Xu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ung dung đáp lời: “Con cũng vừa đưa ba mẹ về xong mới phát hiện ra ạ.”
“Con đó, nửa đêm làm phiền người khác nhiều phiền phức quá,” mẹ Lê nhíu mày trách móc, quay sang Trần Tự Châu, “Cảm ơn con nhé, chàng trai trẻ.”
Trần Tự Châu mỉm cười nói không có gì, ánh mắt lướt qua Lê Xu, từ tốn nói: “Hàng xóm láng giềng thì giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên ạ.”
Lê Xu: “…”
Mẹ Lê gật đầu nói phải, bỗng dưng ánh mắt bà lướt qua gói đồ ăn nhanh trên bàn trà, vầng trán đang giãn ra lại nhíu chặt lại.
Lê Xu nhận ra ánh mắt mẹ Lê đang dán vào mớ đồ ăn vặt trên bàn, nhớ lại lời đảm bảo mới mười mấy phút trước, lông mày cô giật giật, liền giơ tay nhanh thoăn thoắt không chút gánh nặng mà đổ vỏ cực nhanh: “Mấy cái đó là của anh ấy gọi, mua nhiều quá sợ phí nên đưa con ăn.”
Trần Tự Châu, người bị chỉ điểm: “?”
Anh từ từ quay đầu, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Lê Xu khẽ bĩu môi về phía anh, lặng lẽ cầu xin: Giúp tôi với.
Trần Tự Châu: “…”
Anh khẽ nhướn mày, đối diện với ánh mắt dò hỏi của mẹ Lê, mỉm cười gật nhẹ đầu trả lời: “Đúng là như vậy ạ.”
Có vết xe đổ của ba Lê trước đó, Lê Xu sợ lát nữa mẹ Lê lại tuôn ra những lời không nên nói, mắt đảo một vòng, liền tiện tay đẩy anh ra khỏi cửa, giục anh về nhà: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, hôm nào tôi mời anh ăn cơm.”
Bị cô đẩy ra, rồi lại bị đẩy đến cửa nhà và giục mở cửa, Trần Tự Châu: “…”
Lê Xu vẫn chưa phát hiện ra vấn đề, còn làm mặt quỷ: “Mở cửa đi ạ.”
Trần Tự Châu cụp mắt, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không có chìa khóa.”
“?”
Anh khẽ cúi người, ghé sát tai cô thì thầm: “Chìa khóa ở trong áo khoác.”
Mà áo khoác thì đang ở trên sofa nhà cô.
Câu sau anh không nói rõ, nhưng Lê Xu đã hiểu.
Động tác của cô hơi cứng lại, đôi mắt hoa đào một lần nữa tròn xoe. Nghe tiếng anh cười khẽ, mặt cô nóng bừng. Đang do dự có nên quay vào lấy chìa khóa không thì mẹ Lê đã đi tới.
Bà không để ý đến những hành động nhỏ giữa hai người, đơn thuần thấy Trần Tự Châu có khí chất và hình tượng đều tốt, liền nảy sinh ý định mai mối: “Chàng trai trẻ làm công việc gì thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã có đối tượng chưa?”
“Mẹ!”
Mỗi câu hỏi của mẹ Lê lại khiến da đầu Lê Xu tê dại một lần, cô vội vàng đánh lạc hướng: “Ba con đâu rồi ạ?”
Mẹ Lê sực nhớ ra, “Ối” một tiếng vỗ tay: “Suýt nữa thì mẹ quên ba con vẫn đang đợi mẹ. Mẹ đi trước nhé, hai ngày nữa mẹ lại đến thăm con.”
Nói đoạn, dặn dò vài câu cô nên chia sẻ đồ ăn cho hàng xóm, rồi cứ thế vội vàng rời đi như lúc đến.
Nghe thấy tiếng thang máy đi xuống, Lê Xu mới quay trở lại phòng.
Trần Tự Châu cũng theo sau bước vào.
Cô liếc xéo nhìn anh, nhíu mày: “Anh theo tôi làm gì?”
Trần Tự Châu không ngờ cô lại quên nhanh đến thế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Không lấy quần áo thì đêm nay tôi ngủ ngoài hành lang à?”
“Quên mất…” Lê Xu vỗ nhẹ trán.
Liên tiếp những chuyện xảy ra dồn dập khiến CPU của cô chậm chạp hẳn đi.
Cô vội vàng mấy bước vào phòng trong lấy áo khoác giúp anh.
Trần Tự Châu không nhận, anh lười biếng tựa cửa, đôi mắt phượng đen như mực lặng lẽ nhìn chằm chằm ánh mắt rõ ràng đang lẩn tránh của cô, nhiệt tình nhắc nhở cô một vấn đề khác đã bị lãng quên.
Ngoài cổng khu chung cư, mẹ Lê vừa ngồi vào xe.
Ba Lê thấy bà đi hơi lâu nên quan tâm hỏi thăm.
Mẹ Lê kể lại chuyện bà phát hiện ra con gái ăn đồ ăn vặt với chút bất lực: “Con bé còn lừa em là của hàng xóm gọi, tưởng em không nhìn ra ấy. Em cũng là thấy có người ngoài ở đó nên không tiện nói chuyện với con bé.”
“chàng trai trẻ đó trông cũng đẹp trai và sáng sủa, rất hợp với Niệm Niệm, không biết có đối tượng chưa.”
“Không được, em phải hỏi mới được.”
Mẹ Lê nói rồi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn dò hỏi Lê Xu.
Bên cạnh, ba Lê nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Hàng xóm gì cơ?”
Thế là mẹ Lê lại mô tả lại lần nữa.
Ba Lê càng nghe càng thấy lạ, hỏi vài câu về diện mạo, rồi trầm ngâm hỏi mấy đặc điểm đặc biệt, sau đó nói: “Công tố viên Trần à?”
“Công tố viên gì cơ?”
Ba Lê đổi cách hỏi: “Hàng xóm đó họ Trần à?”
“Vừa gặp mặt thôi, chưa kịp hỏi gì cả,” mẹ Lê nói, “Không để ý lắm, làm sao thế?”
Ba Lê cười cười nói không có gì, rồi khuyên nhủ: “Em đừng hỏi nữa, cho con bé một chút không gian đi, ép chặt quá sẽ phản tác dụng đấy.”
Mẹ Lê nghe vậy, suy nghĩ kỹ càng rồi cuối cùng cũng thôi.
Sau đó mấy ngày, Trần Tự Châu thường xuyên ghé cửa, hơn nữa lý do lại vô cùng chính đáng.
Vì cô từng là hàng xóm của cặp đôi họ Chu, xem như người quen, cô với tư cách công dân hợp pháp có nghĩa vụ hợp tác với anh, người phụ trách chính vụ án, để cung cấp thông tin liên quan. Cứ thế thường xuyên qua lại, mối quan hệ của hai người cũng lặng lẽ thay đổi.
Rất nhanh, đến ngày xét xử vụ án của Chu Nam.
Lê Xu không muốn đi lắm, nhưng anh hết lần này đến lần khác mời nên cô mềm lòng định xin nghỉ làm. Không ngờ lại trùng hợp, đúng ngày đó cô có tài liệu cần tự mình mang đến để xét duyệt và đóng dấu.
Cô làm xong việc ra ngoài thì nhận được tin nhắn WeChat của Trần Tự Châu.
Trần Tự Châu: 【Sắp xử án rồi, không nói tôi câu chúc may mắn à?】
Lúc đó cô đang tìm đường từ Cục Tài chính đến tòa án, thấy vậy liền trả lời: 【Câu chúc may mắn.】
Trần Tự Châu: 【…】
Lê Xu: Đùa thôi.】
Lê Xu thu lại nụ cười, trịnh trọng nói: 【Chúc anh thắng kiện!】
Chắc anh đã vào phòng xử án nên không trả lời lại. Lê Xu nhìn nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: 【Thắng thì tôi mời.】
Cô chuyển lại sang bản đồ nhìn một cái, khoảng cách giữa hai nơi vẫn khá xa, cô khẽ mím môi, phân vân một lúc rồi vẫn gọi taxi đến tòa án.
Lê Xu đến tòa khi phiên tòa xét xử đã kết thúc.
Người ở khu vực dành cho người dự thính không nhiều lắm, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đúng lúc đối diện với luật sư vừa kết thúc phần trình bày, đến lượt Trần Tự Châu biện hộ.
Anh ngồi trên ghế công tố, trang trọng và lạnh lùng, bộ vest đen được cắt may vừa vặn khiến anh toát lên vẻ cấm dục. Anh biện hộ rõ ràng và mạch lạc trước những lời buộc tội của luật sư đối phương, lời lẽ sắc bén, hoàn toàn khác với người đàn ông thường ngày cứ động một chút là trêu chọc cô.
Lê Xu trực tiếp cảm nhận được sự nhân nhượng của anh thường ngày.
Có thể nói là đang trêu mèo
Rất nhanh, tòa án tuyên án.
Trần Tự Châu thắng kiện.
Lê Xu nghĩ muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã ra khỏi phòng xét xử trước, đi đến khu vực bên ngoài tháo chế độ im lặng rồi gửi tin chúc mừng cho anh.
Vừa gửi tin nhắn xong, phía sau bỗng nghe thấy có người gọi tên cô.
“Tiểu Xu?”
Lê Xu theo tiếng gọi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai ôn hòa đang bước về phía mình, cô sững sờ.
“Anh họ?!”
Cô cất điện thoại, kinh ngạc nhìn người anh họ trước mặt, vô cùng hoang mang: “Anh không phải đang ở Bắc Thành sao? Về từ khi nào thế ạ?”
Anh ta không phải nên ở Bắc Thành học nghiên cứu sinh sao?
“Tốt nghiệp rồi.” Tô Tử Ngạn cười đi tới, trả lời câu hỏi trước của cô: “Một tuần trước rồi.”
“Lâu thế rồi ạ? Sao em không nghe mẹ em nhắc đến gì hết vậy?”
Mẹ Lê có hai người anh trai ở trên, và một người em gái ở dưới, đến đời Lê Xu thì anh chị em họ cũng không ít. Nhưng trong số rất nhiều anh chị em, cô chỉ thân nhất với người anh họ bên nhà cậu út này.
Có lẽ vì anh ta là người duy nhất cùng cô đứng ở mặt trận thống nhất để khuyên can mẹ cô ly hôn.
Tô Tử Ngạn: “Anh còn chưa về nhà nữa, người nhà cũng chưa biết.”
Rồi anh ta hỏi cô: “Còn em? Sao lại ở tòa án vậy?”
Mắt Lê Xu khẽ lay động, chớp chớp, ấp úng nói không có việc gì: “Đến giải quyết chút chuyện riêng.”
Cô chuyển đề tài sang anh ta: “Vậy lần này anh về định ở lại mấy ngày ạ?”
“Không đi nữa, anh về Nam Thành rồi,” Tô Tử Ngạn nói, “Hôm nay chính là đến đăng ký nhập công việc.”
“?”
Lê Xu ngớ người khẽ “à” một tiếng, phản ứng lại đôi mắt trợn tròn, ngón trỏ chỉ xuống đất: “Tòa án ạ?”
Nhưng bây giờ cũng không phải kỳ tuyển dụng công chức mà.
Tô Ngạn gật đầu, thấy cô nghi hoặc liền giải thích: “Do tuyển dụng nhân tài.”
Lê Xu “ồ” một tiếng, lập tức hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ: “Em cứ tưởng anh sẽ ở lại Bắc Thành làm việc chứ.”
Dù sao thì hồi Tết hai người nói chuyện phiếm, ý định lúc đó của anh ta là tiếp tục học lên cao, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ vào hệ thống chính trị pháp luật địa phương.
“Anh thì muốn lắm,” Tô Tử Ngạn bất lực nói, “Nhưng nếu anh không về, mẹ anh sẽ treo cổ mất.”
Lê Xu: “…”
Nhớ lại mỗi lần cuối tuần về đều có thể nghe mẹ anh ta và mẹ Lê gọi điện thoại than thở, Lê Xu nhất thời im lặng.
Hai chị em dâu một người lo con gái hai mươi mấy tuổi vẫn chưa có đối tượng, một người thì than con trai tâm tính bay bổng không chịu về Nam Thành. Lần nào cũng là nội dung y hệt nhau, dù ban đầu chủ đề là gì thì cuối cùng cũng sẽ không lay chuyển được mà chuyển sang tố cáo hai người họ.
Lê Xu đưa cho anh họ một ánh mắt đồng cảm.
Tô Tử Ngạn đã quen rồi, chẳng thèm để ý cười cười, sau đó hỏi: “Anh em mình lâu rồi không gặp, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Lê Xu nghĩ nghĩ cũng không có hẹn gì, “Ừm”: “Cũng được ạ, chỉ là hy vọng không phải tăng ca.”
Thế nên người ta vẫn cứ muốn tránh cái “sấm” là vậy.
Ngay giây tiếp theo sau khi Lê Xu nói xong câu đó, Hứa Lâm liền gọi điện thoại đến, nói trưởng phòng muốn họp và bảo cô nhanh chóng quay về.
Lê Xu gác máy, thông báo tình hình cho Tô Tử Ngạn rồi vội vã rời đi. Kết quả là Trần Tự Châu sau khi xử án xong ra ngoài nhìn thấy tin nhắn của cô, đoán ra cô cũng ở tòa án, nhưng tìm mãi không thấy người.