75
Tiểu Dương lẩm bẩm phía sau lưng: “Chuyện gì mà gấp thế? Gần đến điểm hẹn thẩm vấn rồi mà.”
Lê Xu cũng có cùng thắc mắc với anh ta.
Khi cô thấy Trần Tự Châu xuất hiện ở cửa Cục Tài chính, vẻ mặt không thể tin được: “Anh không phải lát nữa phải đến trại tạm giam sao?”
Đã giờ này rồi sao anh còn ở đây?
Anh không nói gì, nhìn đồng hồ, nói một câu cụt lủn: “Thế nên, phải nhanh lên một chút.”
Lê Xu: “?”
Cô ngây người khó hiểu, rồi lại thấy anh dang hai tay ra nói: “Lại đây.”
“?”
Thấy cô không động đậy, Trần Tự Châu sải bước nhanh tới, đưa tay ôm cô vào lòng.
“Thời gian cấp bách, ôm một cái trước đã, tiện nghi để về rồi em tính sau.”
Lê Xu giật mình, phản ứng lại thì cả người khó tin ngẩng đầu lên.
“Anh đợi chút!”
Thoát khỏi vòng tay anh, đôi mắt hoa đào hơi tròn xoe vì kinh ngạc, “Anh vượt qua hai khu, từ Viện Kiểm sát đến đây không lẽ chỉ để ôm em một cái thôi sao?”
Trần Tự Châu rũ mắt, cười nhìn cô.
Lê Xu sởn da đầu, cô kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, không biết nói anh thế nào, “Anh có bệnh à, em cũng đâu có chạy, muốn ôm thì lúc nào chẳng được, sao cứ phải chạy tới giờ này?”
Khoảng cách từ Viện Kiểm sát đến Cục Tài chính không hề ngắn, đi đi về về ít nhất cũng mất tiếng rưỡi, lát nữa còn phải đến đồn công an, nói cách khác, trên đường anh hoàn toàn không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Mà tất cả những điều này chỉ vì một câu cô lỡ miệng nói.
Lê Xu không thể diễn tả được tâm trạng lúc này, vừa mừng thầm, vừa tức giận, lại còn xót xa vì anh đã lặn lội đường xa như vậy, trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Ấy vậy mà anh vẫn tỏ vẻ không bận tâm, khiến Lê Xu vô cớ nổi lên một cơn giận vô danh, “Còn cười!” Cô dùng ngón tay chọc vào ngực anh, “Em đang nói giúp anh đó!”
“Thiệt tình, chẳng hiểu vì cái gì nữa.”
Trần Tự Châu nắm chặt tay cô lại trong tay, vầng trán giãn ra, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh mặt trời ánh lên vài phần ý cười rõ ràng.
“Đương nhiên là vì em.” Anh nói thẳng thừng, “Muốn sớm lên chức thì không phải tranh thủ cơ hội kiếm thêm chút thiện cảm sao.”
“Vốn dĩ điểm đã không cao rồi, sáng còn bị trừ một điểm, em nói xem anh có sốt ruột không?”
Biết rõ anh đang đùa, Lê Xu thừa nhận vẫn có chút khó chịu.
Cô rụt tay về, đôi mắt dài lấp lánh nhìn anh nói: “Thì ra chỉ vì độ thiện cảm à.” Cô lại ngạc nhiên hỏi: “Sao anh chắc chắn anh đến rồi thì em nhất định sẽ cho anh thêm điểm, nhỡ đúng lúc em đang tâm trạng cực tệ thì sao? Không sợ đi chuyến này công cốc à?”
“Sẽ không?” Giọng anh chắc nịch.
“Cho em một lý do.”
Lê Xu rất hứng thú chờ câu trả lời của anh.
Trần Tự Châu chăm chú nhìn gương mặt cô, thấy trên hàng mi có một sợi lông trắng nhỏ, nếu không phải ánh mặt trời phản chiếu thì còn chẳng nhìn ra.
Anh đưa tay muốn gạt đi.
Lê Xu theo bản năng ngửa ra sau, cảnh giác động tác của anh: “Làm gì thế?”
“Mắt em có một sợi lông trắng.” Trần Tự Châu chỉ vào mắt mình.
Lê Xu nghe vậy "à" một tiếng, rụt người lại không né tránh nữa, mặc anh giúp gạt xuống.
Hôm nay cô không trang điểm, ngay cả kem chống nắng cũng chưa bôi, làn da trắng mịn màng, không nhìn thấy một chút lỗ chân lông nào. Mũi ngọc môi hồng, tinh xảo như một bức tượng được điêu khắc từng nét.
Lông mi vừa dài vừa cong vút, vì sợ hãi theo bản năng mà cứ run rẩy như hai chiếc quạt nhỏ trước mặt anh.
Trần Tự Châu thấy đáng yêu, trong lòng ngứa ngáy.
Anh nảy sinh ý nghĩ, đầu ngón tay dừng lại, để hàng mi dài của cô quét qua quét lại trên đầu ngón tay mình.
Thật đáng yêu.
Lê Xu nheo mắt một lúc, thấy anh có vẻ dừng lại, băn khoăn lên tiếng: “Vẫn chưa gạt xuống sao?”
“Nhanh thôi.” Trần Tự Châu hoàn hồn, giữ tay cô lại, “Đừng nhúc nhích, sắp được rồi.”
Đầu ngón tay véo lấy một đầu sợi lông trắng rồi rút ra.
“Được rồi.”
Lê Xu nghe vậy liền mở mắt, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay anh, là một sợi lông mèo rất nhỏ.
Trên đường đi ăn trưa về có gặp đồng nghiệp mang một con búp bê vải ở dưới nhà, lúc đó cô ngứa tay xoa thử, chắc là dính phải lúc ấy.
Cô dùng đầu móng tay kẹp lấy nhận lấy, đưa ra ánh sáng kiểm tra, cảm thấy mắt mình thoải mái hơn, bừng tỉnh: “Em cứ thắc mắc sao cả buổi trưa mắt cứ có bóng mờ, cứ tưởng bị sao rồi chứ.”
Lê Xu buông sợi lông mèo ra, mặc nó bay lơ lửng trong không khí, chú ý quay lại anh, ý bảo anh tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy.
Trần Tự Châu nhếch khóe môi, cười đầy ẩn ý: “Anh nói sẽ không…”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi, lười biếng mà thong thả nói hết câu: “Chỉ cần nhìn thấy em, thì không tính là đi một chuyến công cốc.”
Nắng chiều nóng bức, ve kêu ồn ào.
Lê Xu lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch không ngừng.
À à à à à à à!
Anh đúng là cao thủ!
Lê Xu về đến văn phòng vẫn chưa bình tĩnh lại được vì xúc động, cô chúi đầu xuống bàn.
Vừa lúc Hứa Lâm và mấy đồng nghiệp khác thấy cô nằm sấp trên bàn, lại còn vặn vẹo qua lại, quan tâm tiến tới hỏi.
“Sao thế?”
Thấy cô ngẩng đầu lên, lại giật mình: “Sao mặt cậu đỏ thế?”
“Hôm nay nắng đúng là gay gắt thật.” Cô gái bên cạnh cũng nói tiếp, “Có phải cậu không bôi kem chống nắng nên bị phơi nắng không?”
Đối diện với mấy ánh mắt đầy ẩn ý, Lê Xu không chớp mắt lấy một cái, nghiêm túc bịa chuyện không sao cả: “Chỉ là ăn một gói kẹo nổ thôi.”
Đồng nghiệp: “?”
“Ngọt quá, lượng đường vượt quá mức cơ thể cần, sung huyết biểu hiện ra ngoài mặt đó.”
Các đồng nghiệp: “????”
Cậu có muốn nghe lại xem cậu đang nói cái gì không?
Có vẻ như đã bị trúng độc sau khi nghe được câu “thuận tiện lấy lòng”.
Bên kia, trong trại tạm giam.
Trong phòng thẩm vấn, Trần Tự Châu đang tiến hành thẩm vấn.
Nghi phạm hôm nay là một kẻ tái phạm chuyên dựa vào xe đạp công trường để ăn vạ lừa đảo ở các ngã tư, đã dính líu đến hơn mười lăm vụ trên cả nước.
Trước đây cũng đã bị cơ quan cảnh sát giam giữ giáo dục mấy ngày rồi, nhưng sau khi ra ngoài vẫn chứng nào tật nấy.
Loại người nhìn thì có vẻ chất phác thật thà, nhưng thực chất lại nói dối không chớp mắt, diễn đủ trò mọi lúc mọi nơi như lão già cáo già, và luôn là người khó làm cho nhận tội nhất.
Nếu là trước đây, Trần Tự Châu lười lãng phí thời gian, sẽ trực tiếp đi theo đại cương hỏi han ra chứng cứ để hoàn thành công việc một cách hiệu quả, chứ không như bây giờ lại có tâm trạng rảnh rỗi nghe anh ta nói đủ thứ chuyện, từ chuyện sinh ra cho đến ước mơ.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, anh thu dọn đồ đạc ra khỏi trại tạm giam.
Tiểu Dương nhìn Trần Tự Châu từ giữa trưa ra ngoài một chuyến trở về liền không bình thường, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi dò: “Anh, thấy anh tâm trạng tốt thế, có chuyện gì vui à?”
Trần Tự Châu không nói gì, mà nghiêng mắt nhìn, “Rõ ràng đến vậy sao?”
Siêu rõ ràng luôn chứ sao?!
Tiểu Dương lẩm bẩm, trên mặt lại chỉ dám gật gật đầu, khắc hai chữ “Muốn biết” lên mặt.
Trần Tự Châu nhướng mày, lên xe, khẽ mỉm cười: “Không nói cho cậu đâu.”
Tiểu Dương: “……”
Bị trêu tức, Tiểu Dương giận mà không dám nói gì, ấm ức gửi chuyện này vào nhóm chat riêng của mấy thư ký, sau lưng thì than thở.
Rất nhanh liền có người nổi lên.
【Cậu không nói tớ cũng nhìn ra, buổi chiều tớ đi làm hồ sơ lấy tài liệu bổ sung, lúc về gặp công tố viên Trần trong thang máy, anh ấy lại cười.】
【Đến Viện Kiểm sát lâu như vậy rồi, tớ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cười, các cậu nói xem có khi nào là yêu đương không?】
【Thôi đi! Lại còn lần đầu tiên thấy anh ấy cười như thế. Cậu tưởng tiểu thuyết tổng tài à. Công tố viên Trần chỉ là tương đối lạnh lùng, không giống cậu cả ngày như gói biểu cảm bao nhiêu cảm xúc lộ hết ra ngoài, nhưng người ta đâu phải mặt liệt, ngày thường cũng cười mà? Lại còn dựng lên thoại kinh điển.】
Người này tiếp tục: 【Nhưng mà phân tích không quá đáng thì cũng có lý, lần trước tớ còn thấy anh ấy chụp ảnh bữa sáng, theo như trước đây thì có sao?】
【@ Tiểu Dương, hỏi thăm thử xem.】
Nhóm thư ký phần lớn đều là mới tốt nghiệp không lâu, đúng là tuổi trẻ thích nghe chuyện bát quái xem náo nhiệt, lại còn là chuyện liên quan đến công tố viên trưởng đẹp trai, ai nấy đều lén lút buôn chuyện đến khí thế ngất trời.
Tiểu Dương nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm, lại lén lút liếc nhìn Trần Tự Châu đang mỉm cười ở khóe miệng, sự tò mò cuối cùng vẫn chiếm ưu thế.
Anh ta quay ghế phụ về phía hàng ghế sau, “Anh Châu.”
Trần Tự Châu mí mắt cũng không nâng, “Ừm?”
Trong nhóm nổi lên ngày càng nhiều, Tiểu Dương cắn răng một cái, liều mạng, lắp bắp nói ra câu hỏi: “Anh có phải đang yêu đương không?”
Trần Tự Châu khẽ động lông mày, ngẩng mắt, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại đang rung không ngừng của anh ta, cười như không cười nhìn anh ta một cái rồi mới từ từ nói: “Không tiện tiết lộ.”
Không thừa nhận nhưng cũng không có ý phủ nhận.
Lại một lần đau tim, Tiểu Dương chuyển câu trả lời vào nhóm, mọi người cân nhắc.
【Kiểu này là có đối tượng rồi không chạy đi đâu được, dù bây giờ chưa thoát ế thì cũng sắp rồi.】
【Không biết là mỹ nữ nào có thể giữ chân được vị Đại Phật này đây.】
Trần Tự Châu đương nhiên không rõ mấy cô cậu thư ký đang bàn luận chuyện tình cảm của anh.
Về đến văn phòng thay quần áo xong liền tan làm đi đón Lê Xu, trước khi đi anh đậu xe bên đường ghé vào tiệm hoa mua một bó hoa dành dành.
Đúng lúc nhận được tin nhắn thì Lê Xu vừa đi tới cửa, nhìn thấy bó hoa trên tay anh, trong lòng cô như có một bó pháo hoa nhỏ đang nở rộ.
Cô mím môi cười, ngượng ngùng đi tới, nhận lấy bó hoa rồi lên xe.
Đúng là giờ cao điểm tan làm, trên đường phố xe cộ nườm nượp, từng chiếc xe nối đuôi nhau như đậu phụ, nhích từng chút một.
Chiều hè, hoàng hôn buông xuống muộn hơn, ánh tà dương cam hồng như lòng đỏ trứng tan chảy đổ khắp chân trời.
Dòng người trên đường vội vã.
Tranh thủ lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Trần Tự Châu quay đầu hỏi cô: “Mai em có muốn đi chơi không?”
Lê Xu từ chối: “Mai em phải về nhà.”
“Ngày kia về không được sao?”
“Tuần này thật sự không được.” Lê Xu đối diện với anh giải thích, “Mai anh trai em muốn về nhà ăn cơm.”
Trần Tự Châu khẽ nhướn mày, như tùy ý nói: “Em với Tô Tử Ngạn có vẻ thân thiết nhỉ.”
Lê Xu: “Anh em mà, quan hệ tốt là điều đương nhiên.”