Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 76

76

Cô nghiêng đầu ghé lại gần, “Sao nghe cái giọng này chua thế, anh ghen à?”

Trần Tự Châu không thay đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên vô lăng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Có lẽ cô không tự nhận ra, mỗi lần nhắc đến Tô Tử Ngạn là cô lại có sự dựa dẫm và tin tưởng bản năng. Điều này khiến anh vô cùng ghen tị.

Lê Xu không rõ suy nghĩ trong lòng anh, nghe vậy bèn “ồ ô ô” mấy tiếng trêu chọc rồi trấn an: “Không cần thiết đâu anh, chúng em là anh em mà, có chung dòng máu đấy.”

Cô vừa nói, vừa liếc qua thấy phía trước có một đôi tình nhân đang nắm tay qua đường. Cô gái ôm một bó hồng thật to, những bông hồng rực rỡ ấy đối lập hoàn toàn với bông dành dành trắng muốt của cô.

Lê Xu cụp mắt nhìn bông dành dành trong tay, “Em có một câu hỏi muốn hỏi anh.”

Đèn tín hiệu đang đếm ngược, Trần Tự Châu dù nhìn thẳng phía trước vẫn liếc mắt qua cô, “Gì thế?”

“Mọi người tán gái toàn tặng hoa hồng, sao anh lại tặng dành dành cho em?”

“Cả lần trước nữa.”

Mùa hè ở Nam Thành là vương quốc của hoa nhài và hoa dành dành. Lần trước tặng hoa, cô chỉ nghĩ là anh tùy tiện chọn, nhưng lần này nhìn cách gói ghém thì biết ngay là anh đã lựa chọn rất tỉ mỉ.

Suy nghĩ miên man về chuyện cũ, những đoạn ký ức vụn vặt bỗng hiện về, cô chợt nhớ ra lời nhắc nhở đầy ẩn ý của Phương Hinh Nhiễm. Lòng Lê Xu khẽ động, cô quay đầu nhìn anh, dò hỏi: “Có ý nghĩa gì đặc biệt không anh?”

Đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe phía trước từ từ lăn bánh, rẽ về những con đường khác nhau. Chỉ lát sau, khung cảnh trước mắt đã rộng mở thông thoáng.

Trần Tự Châu lái xe thẳng, qua khúc cua, giọng nói trong trẻo của anh mới vang lên lần nữa.

“Mỗi loài hoa đều có ý nghĩa riêng của nó.” Anh ném ngược câu hỏi lại cho cô, “Em có biết ý nghĩa của hoa dành dành là gì không?”

Lê Xu lắc đầu.

Trần Tự Châu khẽ cười, giọng nói trong trẻo mang theo sự hững hờ mà vẫn đầy lưu luyến dịu dàng.

“Chờ đợi tình yêu duy nhất.”

“Lê Xu,” anh nói, “Với em, anh đã sớm bày tỏ lòng mình rồi.”

Gió hè mang theo hơi nóng thổi tới tấp, hương thơm nồng nàn của hoa dành dành thoang thoảng trong xe.

Qua gương chiếu hậu, Lê Xu nhìn thấy khuôn mặt anh từ ngạc nhiên đến bật cười.

Cô đang ở quán ăn, lợi dụng lúc Trần Tự Châu đi vệ sinh, Lê Xu điên cuồng kh*ng b* cô bạn thân. Hàng loạt sticker được gửi đi, đúng như ý cô, Phương Hinh Nhiễm đã chịu lộ diện

【Là ai thế?】

Lê Xu cạn lời, sợ rằng cô bạn đi làm đến hỏng cả đầu rồi: 【Trừ Trần Tự Châu ra thì còn ai nữa chứ.】

Phương Hinh Nhiễm: 【À.】

Sau khi được Lê Xu giải thích về chủ đề hiện tại, cô ấy thản nhiên: 【Biết chứ, không thì tớ nhắc cậu làm gì?】

Rồi lại sực nhớ ra: 【Có chuyện gì à?】

Lê Xu mím môi, nói thẳng: 【Anh ấy đang tán tớ.】

Phương Hinh Nhiễm: 【?!?!?!】

【Cho cậu một phút, khai thật từ đầu đến cuối cho tớ nghe ngay!】

Lê Xu vừa định gửi tin nhắn thoại thì thấy Trần Tự Châu bước vào, cô nhanh chóng trả lời “Tối nói chuyện” rồi cất điện thoại.

Trần Tự Châu thấy vẻ luống cuống và chột dạ của cô, cười hỏi: “Lại nói xấu anh với bạn thân à?”

Lê Xu không phủ nhận, cô cười tủm tỉm nhìn anh, bắt đầu bịa chuyện: “Cậu ấy bảo anh lắm mưu mẹo, bảo em phải cẩn thận một chút.”

Trần Tự Châu nhướn mày: “Anh xem nào.”

Nói rồi anh thật sự đi tới. Lê Xu làm sao có thể để anh xem được, cô vẫy vẫy tay đẩy anh ra, nói vài câu đùa giỡn đánh lạc hướng.

May mắn là đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.

Sau khi ăn xong, hai người định đi xem phim. Khi Trần Tự Châu đi thanh toán, Lê Xu thấy có một chú mèo bằng bàn tay ở cửa quán ăn, cô nói với anh là ra ngoài v**t v* mèo.

Chờ anh đi ra, hai người cùng đi đến rạp chiếu phim.

Khi đi ngang qua một nhà hàng, mấy người đàn ông trung niên bụng phệ, tiếng cười nói oang oang vang vọng cả ba con phố đi tới.

Ánh mắt lơ đãng của Lê Xu dừng lại trên người đàn ông bên phải, nụ cười trên môi chợt tắt, tâm trạng tốt đẹp cũng tan biến ngay lập tức.

Cô dừng bước, quay người chui tọt vào lòng Trần Tự Châu.

Trần Tự Châu giật mình vì hành động đột ngột của cô, sau đó bàn tay anh đặt lên vai cô, “Sao thế em?”

“Đừng nhúc nhích!” Lê Xu hai tay túm chặt áo sơ mi của anh, không cho anh cử động.

“…”

Lê Xu cũng nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng để quan tâm đến điều gì khác.

Cô vừa kéo áo anh để giấu mình vào trong, vừa chú ý đến hướng đi của nhóm người phía sau.

Trần Tự Châu nhận ra sự bất thường của cô, anh nhìn theo ánh mắt cô, thấy toàn là một đám đàn ông trung niên, ai nấy đều mặc vest, bụng bia to đến nỗi quần áo cũng không che nổi. Mấy người vây quanh người đàn ông hói đầu ở giữa, cứ “Tổng xx” mà gọi, rồi cùng nhau bước vào nhà hàng.

Anh thu ánh mắt về, nhìn cô.

Lê Xu như thể không cảm nhận được ánh mắt dò xét của anh, cô vẫn tỉnh bơ nhưng lại cứng đờ kéo áo sơ mi nói: “Cúc áo của anh bị lỏng rồi, em giúp anh cài chặt lại nhé.”

“…”

Trần Tự Châu cụp mắt nhìn những chiếc cúc áo bị cô túm chặt và cài kín mít.

Lê Xu như không thấy vẻ nghi hoặc trong mắt anh, cô thản nhiên cởi hai chiếc cúc áo dưới cổ anh, rồi lại cẩn thận cài lại từng chiếc một, cuối cùng vỗ vỗ như thật nói: “Xong rồi, không cần cảm ơn đâu.”

Trần Tự Châu: “…………”

Anh nhìn chằm chằm vẻ hoảng loạn rõ ràng của cô, lông mày khẽ giật, vẻ mặt suy tư.

“Đi thôi, đi thôi, không phải còn muốn xem phim à?” Lê Xu không tự nhiên quay mặt đi, dẫn đầu bước về phía trước.

Bước chân cô vội vàng, như thể có thứ bẩn thỉu gì đó đang đuổi theo sau.

Trần Tự Châu nhíu mày, liếc nhìn về phía nhà hàng, rồi lập tức đuổi theo cô.

Chương trình tiếp theo vẫn là đi trung tâm thương mại xem phim.

Khác với lúc ăn cơm, sau đó Lê Xu rõ ràng mất tập trung.

Nhận ra sự mâu thuẫn trong cảm xúc của cô, Trần Tự Châu cũng thức thời không nhắc đến. Và việc cô lơ đễnh đối phó, đánh lừa anh cũng xác nhận điều này.

Xem phim xong, hai người tản bộ một lát rồi về nhà.

Đến cửa nhà, Trần Tự Châu định không làm phiền cô, để cô nghỉ ngơi sớm.

Kết quả, người còn chưa kịp xoay người đã bị cô kéo lại.

Lê Xu quay đầu vào trong nhà, mời: “Muốn uống chút gì không anh?”

Trần Tự Châu: “…”

Đôi mắt hồ ly quyến rũ của cô lặng lẽ nhìn anh trong bóng tối, trong đáy mắt ánh lên vẻ mong chờ nôn nóng.

Trần Tự Châu mím môi, cười, quay người lại, nói: “Lời này thường là đàn ông muốn chiếm tiện nghi dùng để mê hoặc mấy cô gái đấy.”

Lê Xu ngây người chớp mắt, miệng cười toe toét, lý sự: “Giữa trưa anh nói để em chiếm mà.”

“Hối hận à?” Cô chớp chớp mắt, “Nói lời không giữ lời à?”

Trần Tự Châu nhếch môi sâu hơn, nói đầy ẩn ý: “Cầu còn không được.”

Lê Xu: “…”

Cô mở cửa, để anh thay dép đi trong nhà của mình, rồi cô về phòng cất đồ. Bước ra, cô liếc nhìn anh rồi nói “Đợi một lát”.

Cô vào bếp lấy hai lon… coca.

Trần Tự Châu nhướng mí mắt, cười nói: “Không phải uống chút gì à?”

“Đây không phải à?” Lê Xu lắc lắc lon nước trong tay, cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cô chỉ nói uống một chút chứ chưa nói là rượu hay nước ngọt.

Trần Tự Châu: “… Trò chơi chữ à?”

Lê Xu lý sự “Ừ hứ”, dùng lon voca khẽ chạm vào cằm anh, hàng mi dài cong vút khẽ lay động, “Bảo bối à, cái này gọi là dùng trí thắng cuộc.”

Ánh mắt “bảo bối” dừng lại, cứ như vậy bị trêu chọc mà ngước nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như hố đen tựa nam châm thu hút.

Lê Xu phải rất vất vả mới giữ vững được tâm trạng.

Cô rụt tay lại, dời mắt đi, đứng dậy không biết tìm đâu ra một bộ bài Poker, “Đêm đen gió cao, chơi cái gì đó k*ch th*ch đi.”

Trần Tự Châu thất vọng thở dài, sau đó ngồi thẳng lên, hai tay chống đầu gối, nhận lấy bộ bài từ tay cô, “Chơi gì?”

“Rút bài.”

Anh dừng tay, “Chỉ vậy thôi à?”

“Cái này không phải rút bài bình thường đâu anh, tụi mình chơi bản nâng cấp cơ.”

Trần Tự Châu nhướng mày, không tin tưởng lắm.

Lê Xu cũng mặc kệ anh, mở lon coca và giải thích trò chơi: “Chơi rút tay đã chơi qua chưa? Tụi mình chơi cái này nè, từ bộ bài này rút ngẫu nhiên một lá, số nhỏ hơn là thua.”

“Thấy sao, đủ k*ch th*ch chưa?”

Trần Tự Châu lại nhíu mày, nhìn cô không nói gì.

Lê Xu tưởng anh chưa từng chơi, lặp lại: “Rút tay đó, hồi nhỏ anh chưa chơi bao giờ à? Cứ như vậy nè.”

Cô nắm lấy cổ tay anh, ngón trỏ và ngón giữa của tay kia cũng chụm lại, thổi một hơi vào khóe miệng rồi dùng sức đánh lên cổ tay anh.

“Bốp ——”

Tiếng đánh giòn tan vang lên trong đêm tĩnh mịch. Cảm giác đau lan ra từ cổ tay.

Trần Tự Châu nhìn vết đỏ trên cổ tay, bỏ bài xuống, lùi ra sau một chút.

“Không chơi.”

Lê Xu “à”: “Làm gì vậy? Anh không phải sợ thua đấy chứ?”

Trần Tự Châu “ừ”: “Sợ đau.”

“…”

Lê Xu ngạc nhiên chớp mắt, “Em đâu có dùng sức mạnh đến vậy đâu?”

Trần Tự Châu nhìn cô thật sâu, kiên quyết nói: “Anh dùng sức mạnh.”

“…”

Cái quái gì vậy, vừa nói sợ đau lại vừa nói mình dùng sức mạnh, hai cái này có liên quan gì đến nhau sao?

Lê Xu lộ ra vẻ khó hiểu, vừa định hỏi thì bắt gặp ánh mắt chuyên chú và sâu thẳm của anh.

Chỉ một cái đối diện, dù không nói gì Lê Xu cũng đã hiểu ý anh.

— Sợ cô thua.

— Bởi vì anh ra tay mạnh.

“…”

Nhận ra tầng ý nghĩa tiềm ẩn này, da đầu Lê Xu tê dại, tim khẽ chấn động, một dòng ấm áp chảy qua trái tim cô.

Không khí đột nhiên rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lon coca anh mở “phụt” một tiếng.

Lê Xu hoàn hồn, nhìn vẻ điềm nhiên của anh, bĩu môi: “Thôi được rồi, không chơi bài nữa, anh cho em chơi anh đi.”

“…”

Hành động uống nước của Trần Tự Châu dừng lại, tiếp đó anh uống thêm hai ngụm, nhướng mày, cười như không cười: “Em muốn chơi thế nào?”

Vẻ lười biếng của anh phối hợp đến không ngờ, ngược lại khiến Lê Xu thấy ngại ngùng.

Nhưng cô trước nay mặt vẫn dày, chỉ cần nửa giây là điều chỉnh lại được, ánh mắt cô lướt qua một vòng rồi dừng lại trên đôi môi nhạt màu của anh.

Bình Luận (0)
Comment