77
Anh vừa mới uống xong coca, trên môi còn đọng lại chút ẩm ướt lấp lánh. Khi anh nuốt xuống, yết hầu khẽ nhấp nhô theo dòng chất lỏng, cử động gợi cảm đến nỗi cô cảm thấy trái tim mình rung lên.
Lê Xu không kìm được mà nuốt nước bọt, “Cái kia... Coca của anh ngon không?”
“...”
Trần Tự Châu đáp: “Cũng được.”
Lê Xu "ờ" một tiếng, rồi ngồi xích lại gần, “Vậy em nếm thử của anh được không?”
Trần Tự Châu không hề đề phòng, đưa lon coca sang.
"Không phải cái này." Lê Xu quỳ trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, “Em nói là anh cơ.”
Cô nói thật mạnh vào chữ "anh", đôi mắt đào hoa như hồ ly nhìn thẳng vào môi anh, ý tứ không cần nói cũng rõ.
Trần Tự Châu lập tức hiểu ra.
Anh khẽ cười, lồng ngực phập phồng như có sự cộng hưởng. Tiếng cười trầm ấm lọt vào màng nhĩ, khiến mặt Lê Xu nóng bừng, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
Chưa kịp mở miệng trừ điểm anh, anh đã tấn công tới, mọi lời đe dọa còn lại đều bị nuốt chửng.
Hơi thở bị cướp đi trong khoảnh khắc, đôi môi bị ngậm lấy, rồi hôn mổ vài cái.
Một lát sau, anh buông cô ra, “Nếm được chưa?”
Lê Xu đảo mắt, nói chưa, "Em nếm lại nhé." Rồi cô chủ động hôn lên một lần nữa.
Bóng đêm tĩnh lặng, ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại những tiếng m*t nhẹ nhàng, quấn quýt.
Phương Hinh Nhiễm liên tục gửi hơn chục cái sticker "vỗ vỗ", rồi gọi lại đến lần thứ ba mới có người nhấc máy.
Cô rất ít khi không nghe điện thoại như vậy, Phương Hinh Nhiễm ngạc nhiên nói: “Đang làm gì đấy? Lâu thế mà không nghe máy.”
Lê Xu đặt điện thoại sang một bên sạc, đi lấy cốc nước, rồi thẳng thắn đáp: “Đang hôn môi.”
“Thế thì cũng đâu đến mức...”
Phương Hinh Nhiễm theo bản năng nói tiếp, rồi chợt khựng lại khi nhận ra, “Cậu vừa nói gì?”
Lê Xu: “Hôn môi mà.”
“Nếu không hiểu, giải thích đơn giản là: 'Đánh ba ba' với đàn ông.”
Phương Hinh Nhiễm: “...”
Cô ấy mất một lúc mới tiêu hóa được nội dung này: “Với ai cơ?”
Lê Xu nghe vậy thì bật cười, “Bảo bối của tớ đáng yêu ghê.”
“Trừ cái anh hàng xóm của tớ ra thì còn ai nữa?”
“...”
Phương Hinh Nhiễm lại hít một hơi thật sâu, cô ấy thật sự muốn phát điên rồi, “Không phải buổi trưa cậu còn bảo anh ấy đang theo đuổi cậu sao? Nhanh vậy à, mới có một buổi chiều mà cậu đã sa vào lưới tình rồi?”
Lê Xu ngạc nhiên: “Không có mà.”
“Vậy các cậu hôn môi là sao?”
"Tớ kiểm nghiệm thôi." Lê Xu nghiêm túc nói bừa, “Tớ tìm thấy hai lon voca trong nhà, dùng anh ấy để kiểm tra xem có hết hạn không thôi mà.”
“... Bà đây tin cậu chết liền!”
Phương Hinh Nhiễm cạn lời đảo mắt, cũng không xoáy sâu vào chuyện hai người họ hôn nhau như thế nào nữa. Cô ấy tập trung hỏi thăm về những tình tiết mà cô ấy đã bỏ qua mấy ngày nay.
"Rốt cuộc hai cậu là sao hả? Trước đây không phải còn là "có tôi thì không có anh," sao? Sao tự nhiên lại tiến triển nhanh đến mức anh ấy theo đuổi cậu rồi? Kể thật cho tớ nghe đi, không được giấu một chữ nào!"
Lê Xu: “...”
Thế là hai người cứ thế nói chuyện suốt 3 tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng Tiền Dịch Chính thật sự không chịu nổi nữa mới đau khổ cầu xin hai cô buông tha nhau.
Không hiểu sao, gần đây Lê Xu lại hay mơ mộng hơn.
Đêm nay, cô mơ thấy những hình ảnh chói tai hồi nhỏ, chập chờn, khiến cô mệt mỏi cả đêm vì bị bóng đè.
Ngày hôm sau, cô đánh hai lớp kem che khuyết điểm nhưng cũng không thể che đi quầng thâm mắt sụp xuống như muốn rớt ra.
Đúng lúc gặp phải hàng xóm Trần Tự Châu, cô liền không chút thương tiếc mà ra sức tra tấn anh.
Trần Tự Châu khổ sở vì bị cô làm phiền, nhưng lại chẳng làm gì được.
Tâm trạng tập trung làm việc ban ngày của anh cũng bị cô phá đám, anh đành phải chịu đựng cho đến khi tan làm và về nhà cùng Tô Tử Ngạn.
Những ngày sau đó, cả hai vẫn bận rộn công việc riêng. Cùng với tần suất hẹn hò với Trần Tự Châu ngày càng tăng, Lê Xu cũng thực sự cảm nhận được ý nghĩa câu nói "từ lúc bắt đầu" của anh.
Trước đây cô không hề nhận ra, nhưng đến giờ khi đã rõ ràng anh đang theo đuổi mình, cô mới giật mình tỉnh ngộ rằng anh đã chơi trò theo đuổi cô từ rất lâu rồi.
Phải nói sao nhỉ?
Đó giống như đàn gảy tai trâu vậy.
Buổi tối khi hai người đi dạo bên ngoài, Lê Xu kể cho anh nghe chuyện này mà có chút đồng cảm với anh.
Nhưng cô không cảm thấy đó là vấn đề của mình, “Phải trách thì trách anh không nói rõ ràng.”
Anh cứ ngượng ngùng lúng túng còn không bằng cô dứt khoát đâu, dù cô cũng kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng nếu không phải vì hiểu lầm kia thì cô đã "A" lên từ lâu rồi.
Trần Tự Châu liếc nhìn cô một cái, rồi trầm ngâm nói: “Bây giờ cũng không muộn.”
Lê Xu: “?”
Rất nhanh sau đó, cô đã hiểu ý câu nói này của anh.
Hôm sau, Lê Xu vẫn như thường lệ ra cửa đi làm, khi đóng cửa lại, cô phát hiện một chút bất ngờ nho nhỏ.
Trên cánh cửa sạch bong đến cả chữ "Phúc" cũng không dán, lại có thêm mấy tờ giấy note quen thuộc. Đó là phương tiện truyền thông anh dùng để nói chuyện với cô sau khi bị cô chặn số lần trước.
Cô gỡ tờ giấy note xuống, đọc những dòng chữ trên đó.
— Em có thể cân nhắc để anh làm bạn trai em được không?
Chữ ký là tên anh và ngày hôm qua.
Đúng lúc họ vừa nói chuyện xong.
Lê Xu không khỏi cười khẽ, lẩm bẩm "ấu trĩ".
Cô định trả lời, nhưng nhớ ra không có bút, đang chuẩn bị mở cửa vào phòng ngủ lấy thì chợt lóe lên một ý, nhớ ra lần trước hình như đã viết xong và để ở cửa sổ.
Cô bước về phía cửa sổ hành lang tìm, quả nhiên sờ thấy một cây bút bấm.
Gỡ xuống, bấm "lộc cộc" hai cái, rồi viết câu trả lời lên tờ giấy note: “Mơ đi!”
Sau đó, mỗi buổi sáng đi làm, Lê Xu đều sẽ thu hoạch được một tờ giấy note viết lời hay ý đẹp trên cánh cửa. Đương nhiên, dù trước đó có khen ngợi đẹp đến đâu, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại vấn đề chính: "Khi nào em có thể cân nhắc anh?" "Học sinh ưu tú không thể được cử đi học trước sao?" “Làm bạn gái anh đi.”
Lê Xu cũng sẽ trả lời anh: "Khi nào muốn cân nhắc thì cân nhắc, tùy tâm trạng thôi" "Xin lỗi, ở đây không có chuyện cử đi học" “Tiếp tục cố gắng lên!”
Rõ ràng có điện thoại, nhưng họ lại như hai người tâm thần, mỗi ngày cả hai đều tương tác qua lại trên giấy note.
Chỉ sau nửa tháng mà cánh cửa sắp bị dán đầy kín rồi.
Khi cô kể lại cho Phương Hinh Nhiễm nghe, cô ấy trực tiếp liếc mắt hai cái tràn màn hình, hận không thể chạy đến đập nát đầu cô.
Mẹ nó, ghét nhất cái mùi vị tình yêu nồng nặc này!
Cô ấy tuyệt đối không có ý ghen tị đâu nhé, đơn thuần chỉ là gần đây nhìn Tiền Dịch Chính không vừa mắt.
Thế nên sau khi hai cô nói chuyện xong, Tiền Dịch Chính không hiểu sao lại bị liếc mắt một trận, hơn nữa còn bị thiệt hại doanh thu một ngày để mua túi cho vợ.
Kim đồng hồ tháng Sáu quay nhanh, cùng với sự náo nhiệt hơn vào buổi sáng, bước chân của tháng Bảy đã lặng lẽ in dấu vào cuốn lịch.
Toàn bộ Cục Tài chính bận rộn túi bụi vì sự kiểm tra của cấp trên.
Lê Xu mỗi ngày đều vùi đầu vào một đống dữ liệu và bảng biểu, hai mắt mở trừng trừng mà làm việc, như cái xác không hồn, giống như năm học cấp 3 đối mặt với núi bài tập chất chồng, mỗi ngày tay không rời máy tính, sống dở chết dở.
Đừng nói là tan làm đúng giờ, có thể không đến rạng sáng mới tan làm là cô đã cảm ơn trời đất rồi.
Trong sự bận rộn như vậy, Lê Xu cũng không còn tinh lực để tán tỉnh, nói lời yêu với Trần Tự Châu.
Vì đã lâu không xuất hiện, hôm nay Quý Diễn tổ chức một buổi tụ tập nhỏ, gọi điện thoại mời cô đi uống rượu.
Lê Xu lúc đó đang đối chiếu một tờ dữ liệu bị lỗi vào buổi chiều, đặc biệt vừa rồi còn có đơn vị khác không xem thông báo, gọi điện thoại đến hỏi đi hỏi lại cùng một sự việc, khiến tâm trạng cô cực kỳ tệ.
Không rảnh để ý đến anh chàng luyên thuyên, cô nói thẳng một câu, "Không rảnh, tránh xa ra một chút." Rồi cúp điện thoại, tiếp tục lao vào công việc.
Ở một nơi khác, Quý Diễn nhìn điện thoại bị dập máy, không phải là bị mắng mà ngớ người ra, mà là kinh ngạc vì bí mật nhỏ bị phanh phui.
“Không thể nào, tớ cũng đâu có nhắc đến Tự Châu đâu, sao cậu ấy lại biết tớ còn gọi cả Tự Châu?”
"Chẳng lẽ có ai đó tiết lộ tin tức?" Anh ta với vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt hoài nghi nhìn quanh những người bạn đang ngồi, cuối cùng dừng lại trên người Phương Hinh Nhiễm.
Phương Hinh Nhiễm cạn lời, thanh minh: “Có thể nào đơn thuần là cậu ấy đang bận không? Hơn nữa, cậu ấy và Trần Tự Châu không hề như nước với lửa như cậu tưởng đâu.”
"Không thể nào!" Quý Diễn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Phương Hinh Nhiễm: “...”
Thôi, cô ấy lười phí lời nữa, lát nữa Trần Tự Châu đến rồi để tự anh giải thích đi.
Sự thật chứng minh, thành kiến trong lòng người thật sự là một ngọn núi lớn.
Ngay cả Trần Tự Châu, người trong cuộc giải thích, Quý Diễn cũng chỉ cho rằng anh đang cố gắng biện hộ để không mất mặt.
“...”
Trần Tự Châu cũng nói mệt rồi, đơn giản cũng học Phương Hinh Nhiễm mặc kệ anh ta.
Dù sao cũng đã giải thích với anh ta rồi, là tự anh ta không muốn tin, không trách ai được.
Lê Xu khi nghe chuyện từ miệng anh cũng chỉ biết im lặng đến cạn lời.
Cô xua tay: “Không tin thì thôi.”
Giờ đây tần suất họ xuất hiện cùng nhau cao hơn, Lê Xu nghĩ rằng câu nói "có tôi thì không có anh" sớm muộn gì cũng sẽ tự sụp đổ, không ngờ lại càng được củng cố.
Hôm đó Lê Xu vừa kết thúc đợt tăng ca khổ sở, cuối cùng cũng được nhẹ nhàng một chút nên đương nhiên vui vẻ đồng ý. Kết quả là vì khoảng thời gian đó Trần Tự Châu đi tham gia hội nghị huấn luyện cán bộ nên cứ thế trời xui đất khiến, vô cùng trùng hợp mà xác nhận tin đồn bất hòa của họ, hơn nữa còn phát triển đến mức gần như là kẻ thù "cầm đao đỏ mắt".
Lê Xu cũng là sau này khi gỡ bỏ hiểu lầm mới nghe Phương Hinh Nhiễm kể lại.
Cô cạn lời đến mức không biết nói gì.
Tuần đầu tháng Bảy, các trường tiểu học và trung học ở Nam Thành đã bắt đầu nghỉ hè.
Các trường trung học sẽ thi muộn hơn một tuần.
Hai ngày trước kỳ thi, cô còn thấy Lê Nguyệt cầu thần bái Phật "xin xăm điện tử" trên vòng bạn bè.
Lê Xu vốn định cười trêu vài câu, gõ xong thì thấy ba Lê bình luận an ủi, lại tự so sánh với chính mình, cô quyết đoán xóa đi và chỉ bấm nút thích
Tuần thứ hai của tháng Bảy, Nam Thành bắt đầu mưa, và cứ thế mưa vài ngày liền.
Mỗi ngày trời đều âm u, xám xịt khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay về đến nhà không lâu, cơn mưa mới tạnh được hai tiếng lại lất phất rơi xuống.
Thời tiết không lạnh, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy tâm trạng trùng xuống, Lê Xu dứt khoát gọi một ly trà sữa nóng.
Trong lúc chờ trà sữa, cô rảnh rỗi nên tìm Trần Tự Châu nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay anh đều ở nơi khác, ban ngày họp hành, buổi tối sẽ ra ngoài dạo chơi rồi chia sẻ đặc sản địa phương và cảnh đẹp cho cô.
Hôm nay thì lại yên tĩnh đến lạ thường.
Lê Xu gõ chữ: 【Đang làm gì vậy?】