81
Tiếng "lạch cạch" vang lên, đèn trong nhà sáng trưng.
Lê Xu theo phản xạ nheo mắt lại, đợi đôi mắt thích nghi với ánh sáng mới thì bất chợt bắt gặp ánh mắt đen láy, mỉm cười của anh.
Trần Tự Châu thong thả bước đến bên thành vịn, cúi người xuống, lòng bàn tay anh v**t v* má cô, nhẹ nhàng véo một cái, ra oai của kẻ chiến thắng:
“Tối mai qua đây lần nữa nhé, anh sẽ chơi cùng em thêm lần nữa.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Tâm trạng Lê Xu có chút phức tạp. Cô cứ như bị ăn vạ giữa đường, nơm nớp lo sợ đối phương sẽ làm tiền mình, ai dè lại được bảo là chỉ cần nói lời xin lỗi là xong.
Hơi khó tin, mà cũng có chút hụt hẫng vì cái mong đợi nhỏ xíu trong lòng bị dập tắt.
Trần Tự Châu ngồi thẳng dậy: “Nếu em muốn thơm một miếng trên người anh thì cũng được.”
“Mơ đi!”
Lê Xu lườm anh một cái, gạt tay anh ra khỏi mặt mình, thấy thời gian không còn sớm nữa thì đứng dậy cáo từ.
Vừa đi đến cửa, cô quay đầu lại, nhìn gương mặt đẹp trai tuyệt mỹ của anh, trong lòng khẽ động rồi vòng lại bảo anh cúi người xuống.
Trần Tự Châu cẩn thận nhướng mày, đứng yên không nhúc nhích.
“...”
Lê Xu đợi hai giây, rồi trực tiếp vươn tay túm lấy cà vạt anh, kéo xuống để kéo anh đến gần rồi hôn chụt một cái lên mặt anh, “Thôi được rồi, thấy anh tối nay ngoan ngoãn không trêu em, tặng anh phần thưởng nè.”
Hôn xong thì buông ra, cô vỗ vỗ tay rồi nhanh chóng chuồn đi, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn cánh cửa đang rung rinh cho thấy từng có người rời đi.
Trần Tự Châu giơ tay xoa nhẹ chỗ vừa bị hôn, không nhịn được bật cười.
Đúng là bá đạo
Không cho anh châm lửa quyến rũ, ai dè cô lại tự mình đốt lửa trước.
Sáng hôm sau, Lê Xu nhận được điện thoại từ ban quản lý khu chung cư.
Họ muốn sắp xếp người đến kiểm tra vấn đề chuông cửa, hỏi cô thời gian nào thì tiện.
Lê Xu hẹn họ vào giữa trưa.
Ăn trưa xong, cô chuẩn bị đi tàu điện ngầm về thì tin nhắn của Trần Tự Châu vừa vặn hiện lên.
Anh cũng nhận được điện thoại từ ban quản lý, đoán cô phải về nên giờ đang lái xe đến đón cô.
【Khoảng năm phút nữa anh đến.】
Lê Xu thu lại chiếc dù mới mở, lùi vào chỗ râm mát, nhắn tin trả lời anh: 【Anh cứ đi từ từ thôi nhé.】
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Nam Thành lại tăng thêm một bậc, đài khí tượng liên tục phát cảnh báo nắng nóng cực độ.
Mặt trời hun nóng mặt đất, hơi nóng bốc lên từ lòng bàn chân, Lê Xu nhàm chán nghe Phương Hinh Nhiễm kể chuyện phiếm về một bạn học cấp 3
Một nam sinh lớp bên cạnh, tháng trước mới cưới cô giáo chủ nhiệm hồi cấp 3 của họ.
Mải mê buôn chuyện quá mức nên cô không để ý xe Trần Tự Châu đã đến, vẫn là anh nhắn tin mới thấy.
Lê Xu dừng cuộc trò chuyện, nhanh chân đi tới lên xe.
Luồng khí lạnh từ điều hòa ập vào mặt, xua đi cái nóng trên người cô, Lê Xu thỏa mãn thở dài, đúng là điều hòa là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.
Cảm giác như sống lại được rồi.
Trần Tự Châu nhếch môi, nhắc cô thắt dây an toàn, rồi lấy một chai nước từ hộc đựng đồ đưa cho cô, sau đó khởi động xe và hỏi cô vừa rồi đang xem gì.
Lê Xu vặn nắp chai uống hai ngụm, hào hứng kể cho anh nghe chuyện của bạn học cấp 3.
Buổi chiều, lượng xe trên đường không nhiều, ngoài những lúc đôi khi gặp đèn xanh đèn đỏ thì mọi thứ đều suôn sẻ đến lạ.
Vì đã thông báo trước, nên khi lên đến tầng trên, nhân viên ban quản lý cùng hai thợ sửa chữa đã đợi ở cửa vài phút.
Người đến từ ban quản lý lại là người quen.
Chính là chàng trai đã xử lý mối quan hệ hàng xóm giữacô và Trần Tự Châu khi Lê Xu khiếu nại về việc hàng xóm làm ồn trước đó.
Anh ta kinh ngạc nhìn hai người từ thang máy đi ra, mối quan hệ rõ ràng mờ ám, lộ rõ vẻ bất ngờ.
Thừa lúc Lê Xu dẫn thợ sửa chữa vào nhà, anh ta gọi Trần Tự Châu lại bắt chuyện.
“Huynh đệ, hai người là thành đôi rồi sao?”
Trần Tự Châu liếc nhìn anh chàng quen mặt này, lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa.”
"Nhìn tình hình này cũng nhanh thôi." Anh ta nhớ lại, “Lần trước hai người ầm ĩ dữ quá làm tôi khổ sở, ngày nào cũng nhận khiếu nại.”
Anh ta lén lút liếc vào trong phòng, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Mỹ nữ đó trông xinh thật nhưng tính tình hơi hung dữ. Chắc theo đuổi vất vả lắm nhỉ?”
Trần Tự Châu nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Cô ấy hung dữ hay không không cần anh đánh giá.”
Tiện tay gỡ luôn cái "thư tình" hôm nay vẫn còn dán ở cửa rồi đi vào.
“Cảm ơn, sáng nay ra ngoài vội quá, quên cất.”
Lê Xu nhận lấy tờ giấy note trên tay anh, nhìn những lời yêu đương trên đó, tưởng tượng đến việc những người vừa rồi có thể đã đọc qua liền cảm thấy nóng ran cả mặt.
Cô bình tĩnh viện cớ về phòng tự bế luôn.
Khi ra ngoài, mấy người vừa nãy còn ở phòng khách đã chuyển sang phòng bên cạnh.
Lê Xu không khỏi nhẹ nhõm thở phào. Vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm thấy nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới yên tâm.
Giống như nhà cô, hai thợ sửa chữa dùng tua vít siết chặt mấy cái máy, rồi bấm bấm nút là đi ngay.
Lê Xu cứ tưởng đã sửa xong rồi.
Thế nhưng, ngày hôm sau và ngày thứ ba, vẫn có sự nhầm lẫn mỗi ngày, cô có chút phiền toái không chịu nổi đành bất đắc dĩ tìm lại ban quản lý.
Ban quản lý phản hồi nói vẫn đang điều tra nguyên nhân. Theo lời anh ta, tòa nhà của họ có một nhà cách đây một thời gian đã sửa mạch điện, giờ cũng không rõ là nhà họ đấu nhầm dây của nhà khác hay là mạch điện bị lão hóa.
Tóm lại là phải đợi thêm vài ngày nữa.
Nhờ tình hình này mà thời gian gần đây cô và Trần Tự Châu ở bên nhau ngày càng nhiều, anh còn điền địa chỉ nhà cô cho dịch vụ giao đồ ăn, chuyển phát nhanh gì đó.
Nếu không phải vì thời gian quá ít rồi bị trừ điểm, anh đã sớm được lên chức rồi.
Chiều thứ Tư
Lê Xu đang trò chuyện với đồng nghiệp thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo.
Cô liếc nhìn ghi chú, rồi bắt máy.
“Alo, mẹ.”
"Niệm Niệm." Không biết có phải ảo giác hay không, Lê Xu nghe giọng bà có chút căng thẳng, “Ba con có gọi điện cho con không?”
“Không ạ, có chuyện gì vậy mẹ?”
"Không phải ba Lê của con." Mẹ Lê do dự rồi nói, “Mẹ nói Tô Hữu Chí.”
Nghe thấy cái tên đã lâu không được nhắc đến này, Lê Xu theo phản xạ rụt người lại.
Cô lập tức lạnh mặt: “Hắn lại liên lạc với mẹ sao?”
Mẹ Lê thở dài: “Không phải liên lạc trực tiếp với mẹ, mà là gọi cho bà ngoại con.”
“Nghe bà ngoại con kể, là tìm bà ngoại để hỏi số điện thoại của con, hình như là có chuyện gì cần con giúp.”
Lê Xu nhíu mày: “Chuyện khi nào vậy ạ?”
"Mới hai ngày trước thôi." Mẹ Lê lo lắng nói, “Niệm Niệm à, lòng mẹ cứ bất an mãi.”
“Nếu con gặp hắn thì cứ tránh đi nếu có thể, đừng có mâu thuẫn gì, dù sao hắn cũng là...”
"Mẹ." Lê Xu cắt ngang lời khuyên của bà, cố gắng giữ bình tĩnh, “Con đã lớn rồi.”
“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không hành động bốc đồng đâu.”
Mẹ Lê nghe được lời bảo đảm của cô mới thở phào nhẹ nhõm, muốn nói rồi lại thôi nhiều lần, ngàn lời vạn ngữ hóa thành một câu: “Có mẹ ở đây.”
Lê Xu đau xót, khẽ "ừ" một tiếng đáp lại.
Cuộc điện thoại của mẹ Lê đã phá hỏng tâm trạng tốt đẹp mà Lê Xu đã duy trì suốt buổi sáng.
Cô mặt mày ủ rũ, cả người rõ ràng đang khó chịu.
Hứa Lâm tưởng là do công việc cường độ cao gần đây làm cô mệt mỏi, đằng nào buổi chiều cũng không có gì, nên đề nghị ra ngoài mua trà sữa.
Lê Xu đang có chuyện trong lòng, không có tâm trạng mấy, nhưng mà chưa kịp từ chối thì đã bị kéo đi rồi.
Đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Đêm qua nửa đêm có một trận mưa lớn, thời tiết không còn oi bức nữa mà đặc biệt trong xanh, bầu trời xanh thẳm, những tầng mây trắng phau chồng chất ở chân trời.
Không khí có chút khô nóng.
Quán trà sữa có vẻ đông khách, mấy người ngồi ở ghế nghỉ cạnh bên đợi tiện thể buôn chuyện phiếm.
Rất nhanh, trà sữa đã được làm xong.
Mọi người cầm đồ uống của mình đi ra ngoài, khi đi ngang qua cổng số 3 của trung tâm thương mại. Từ bên trong đi ra vài người, đi phía trước.
Lê Xu tùy ý ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Nhìn thấy khuôn mặt và bóng lưng quen thuộc phía trước, cô chỉ cảm thấy năm nay số mình thật xui xẻo.
Ban ngày mà còn gặp ma.
Hứa Lâm thấy cô đang đơ ra, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
"Không có gì." Lê Xu không hề che giấu sự ghét bỏ trong lòng, “Thấy một người đáng ghét. Ghê tởm.”
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, lại đột nhiên đụng phải đối tượng vừa mới nói chuyện qua điện thoại.
Cảm xúc của Lê Xu tệ đến mức muốn tìm người đánh nhau một trận.
Về đến nhà đã một tiếng rồi, từ khi vào cửa cô đã nằm dài trên sofa thẫn thờ.
Ánh mắt cô dừng lại trên trần nhà, nối liền với góc tủ giày.
Ở đó có một mạng nhện rất nhỏ, màu xám xám, nhìn mức độ hư hại thì đã nhiều ngày rồi, không biết là nó được dệt sau khi cô đến hay vốn dĩ đã có sẵn.
Đột nhiên lọt vào tầm mắt, khiến người ta phiền muộn.
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm thất thần, không biết bao lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại gọi đến vang lên bên tai.
Lê Xu chậm rãi ngồi dậy, lấy điện thoại từ trong túi ra, xem hiển thị, là một số lạ ở địa phương.
Do dự vài giây, cô vẫn bắt máy.
Không có tiếng động.
Đầu dây bên kia đã vội vàng mở miệng, giọng nói khiến cô cảm thấy ghê tởm theo bản năng.
Lê Xu không nói gì mà cúp máy, tiện tay kéo vào danh sách chặn.
Xung quanh một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Hoàng hôn đã bị bóng đêm nuốt chửng, bầu trời xanh sẫm treo một vầng trăng sáng.
Dưới lầu không biết là nhà ai có đứa trẻ đang đá bóng chơi đùa, tiếng cười nói hò reo vang vọng.
Đinh ——
Lòng bàn tay cô lại rung lên.
Lê Xu rũ mắt liếc nhìn.
Trần Tự Châu: 【Hình ảnh】
Bấm mở ra, là ảnh chụp một quán ăn vặt gần lối ra tàu điện ngầm khu chung cư. Đèn đường và người đi lại nằm giữa trung tâm pháo hoa.
Bức ảnh được chụp xóa phông, làm nổi bật chiếc xe bán hàng rong.
Lê Xu im lặng, nhìn thấy một tin nhắn thoại ba giây bật ra.
Cô khẽ động lòng, không bấm nghe nội dung là gì, mà gọi lại bằng cuộc gọi thoại.
Chuông reo hai tiếng, rất nhanh được bắt máy.
“Trần Tự Châu.”
Lê Xu không đợi anh mở miệng, dẫn đầu lên tiếng chặn lời, ngữ khí bình thản, “Chúng ta ở bên nhau đi.”
Trần Tự Châu vừa xuống xe, nghe vậy thì khựng lại, ngay sau đó nhướng mày cười hỏi: “Chúng ta chẳng phải đã ở bên nhau rồi sao?”
Lê Xu nghĩ nghĩ, hình như đúng là những gì mà một cặp đôi nên làm thì cũng đã làm gần hết rồi.
Cô với lấy cái gối ôm bên cạnh kê lên gáy, suy tư một chút rồi nói: “Trước đây anh chỉ là đang trong thời gian theo đuổi thôi mà, đúng không?”