Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 82

82

Trần Tự Châu hỏi: “Vậy là anh được lên chức rồi à?”

“Đúng vậy, chúc mừng anh nhé!”

Lê Xu giả bộ nghiêm túc giải thích: “Qua quá trình khảo sát gần đây, em thấy anh cực kỳ phù hợp với vị trí bạn trai. Và đã được Chủ tịch đích thân gật đầu ưu tiên tuyển dụng đó.”

“Không biết bên anh còn vấn đề gì không nhỉ? Nếu không thì mình cứ thế mà nhậm chức thôi.”

Nghe cô dùng giọng điệu khách sáo, Trần Tự Châu bật cười nhẹ.

“Không được cười!” Lê Xu hăm dọa, “Cười nữa là em rút lại thông báo lên chức đó!”

Trần Tự Châu càng cười sảng khoái hơn, giọng nói trầm ấm mà trong trẻo của anh làm tan biến hết tâm trạng không vui của Lê Xu.

“Em thật sự rút lại đó!”

Đèn tín hiệu chuyển sang đỏ, Trần Tự Châu dừng xe bên lề đường, nghe vậy thì ngưng cười, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được cong lên, gương mặt tuấn tú cũng giãn ra.

Vốn dĩ thân hình cao ráo, điển trai của anh đã khiến người đi đường không khỏi liếc nhìn trộm, giờ anh cười lại càng khiến họ dừng chân ngoái đầu liên tục, đặc biệt là mấy cô gái cũng đang chờ đèn đỏ bên cạnh.

Họ lén liếc một cái, rồi lại một cái, rồi lại một cái nữa... cuối cùng là liếc thêm một cái.

Sau đó, họ vội cúi đầu cắm mặt vào điện thoại nhắn tin cho hội chị em trên WeChat, chia sẻ niềm vui khi nhìn thấy trai đẹp.

Còn anh chàng đẹp trai thì hoàn toàn không hay biết mình đang được tâng bốc đến tận trời xanh trong cuộc trò chuyện của người khác, anh vẫn đang tập trung đàm phán với nhà tư bản

“Đương nhiên, nếu anh không muốn chấp nhận, em cũng sẽ rất lấy làm tiếc.” Lê Xu nhập vai nhân sự đến cùng, “Xin việc vốn dĩ là chuyện hai chiều mà.”

“Anh có nói gì đâu.” Trần Tự Châu cười nói, bước chân đi về phía bên kia đường, vừa hỏi cô muốn mua gì vừa đặt câu hỏi, “Xin hỏi sếp tính lương thế nào ạ?”

“?”

Lê Xu ngây người một lúc, sau đó mới hiểu ý anh là gì, nghĩ ngợi rồi đáp: “Mỗi ngày một cái ôm yêu thương?”

Anh không hài lòng: “Thế khác gì lúc thực tập?”

“Có bảo đảm chứ.” Lê Xu nói, “Trước đây anh chỉ có khi thể hiện tốt, nhưng khi lên chức thì ngày nào cũng có. Kèm theo đó là phúc lợi ngẫu nhiên nữa.”

Còn phúc lợi này là gì thì tùy thuộc vào tâm trạng của cô.

Thấy nãy giờ toàn cô nói mà anh vẫn chưa có động thái gì, Lê Xu hỏi: “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Trần Tự Châu đứng trước quán đồ kho, nói với chủ quán loại và số lượng muốn mua, sau đó mới tiếp tục nghe điện thoại: “Bạn gái tốt.”

Đồng chí tốt bụng, yêu nghề đã lên chức rồi.

Quét mã nhận túi đồ, Trần Tự Châu vừa quay về vừa không quên quy trình nhập chức thông thường, báo cáo sếp rằng anh đang trên đường đi ký hợp đồng.

Lê Xu vẻ mặt mơ màng.

Cô hoang mang chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được “bạn trai mới nhậm chức” đến.

Bạn trai đẩy cửa bước vào, ở chỗ tiền sảnh ôm lấy eo cô cúi xuống hôn ba cái lên môi cô, lấy lý do là phải đóng dấu văn kiện chính thức mới có hiệu lực

“Đóng dấu chỉ cần một cái thôi, anh hôn ba cái là sao?” Lê Xu tỏ vẻ không đồng ý.

Trần Tự Châu đáp: “Thư mời có hai bản đóng hai con dấu, thêm một cái hôn thưởng nữa.”

Lê Xu: “……”

Chà, cô lại không nói được lời nào, còn hơi hoảng hốt, cảm giác như mình chưa từng lĩnh hội được sự lợi hại của môi anh.

Cô chăm chú nhìn Trần Tự Châu, nhón chân giả làm “bên A” cũng mổ ba cái vào miệng anh.

Thật sự là mổ y hệt chim gõ kiến, Trần Tự Châu thấy buồn cười, cũng hôn đáp lại. Cô một cái, anh một cái, hai người lớn mà còn trẻ con hơn cả học sinh mẫu giáo.

Cuối cùng, việc đóng dấu thuận lý thành chương biến thành những nụ hôn say đắm.

Hai người chính thức ở bên nhau.

Đây là phản ứng đầu tiên của Lê Xu.

“Hình như chẳng có gì khác biệt cả.”

Đây là phản ứng thứ hai của Lê Xu.

Những hành động ôm, hôn, thậm chí thân mật hơn giữa các cặp đôi, họ đã làm trước đó rồi, bây giờ hoàn toàn là thuận buồm xuôi gió

Sáng hôm đó, Lê Xu nhắn tin cho Trần Tự Châu về chuyện này.

Tin nhắn gửi đi đã lâu mà không thấy hồi âm, thế là Lê Xu chán nản viết thêm một câu phía sau: 【Cái gì dễ có được thì không quý trọng】

【Quả nhiên, đàn ông là cái “nghiệt căn”】

Trần Tự Châu nhìn thấy tin nhắn thì đã là buổi trưa rồi.

Hôm nay anh đi họp huấn luyện ở sở, là cuộc họp kín, giờ mới rời phòng họp, mở điện thoại ra thấy tin nhắn chưa đọc của cô, ngón tay từ từ gõ ra một dấu chấm hỏi.

Biết cô chỉ đùa, nhưng anh vẫn giải thích.

Đang trò chuyện thì nghe thấy có người gọi mình.

Ngẩng đầu nhìn theo tiếng, đó là ba anh, anh cất điện thoại đi rồi chào ba.

Bên cạnh ba Trần còn có các lãnh đạo khác, họ tiện thể khen anh một hồi, sau đó thấy hai ba con có chuyện muốn nói nên tinh ý tìm lý do đi trước.

Ba Trần nhìn đứa con trai lâu rồi không gặp: “Dạo này con bận gì mà không về nhà vậy? Mẹ con mấy hôm trước cứ lải nhải bên tai ba mãi, tối nay về nhà cùng ba đi.”

Điện thoại rung lên.

Trần Tự Châu liếc nhìn gói biểu tượng cảm xúc vừa gửi đến, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Ba Trần thấy bộ dạng này của anh, hiếm lạ muốn xem thử có chuyện gì, nhưng Trần Tự Châu đã nhanh tay cất đi.

“Hôm nay con không được, tối nay con có việc rồi.”

“Chuyện gì?”

“Dỗ bạn gái.”

Ba Trần ngạc nhiên: “Con có bạn gái khi nào vậy? Sao ba chưa nghe con nhắc đến bao giờ, có phải là cô bé lần trước chú con nhắc đến không?” Nghĩ đến bộ dạng anh vừa rồi, ông hiểu ra nói: “Vừa nãy là nhắn tin với bạn gái à?”

Trần Tự Châu “ừ” một tiếng thừa nhận, nói: “Mới quen thôi, nên phải dành thời gian ở bên cô ấy nhiều hơn.”

Ba Trần cũng là người từng trải, biết các cặp đôi đang yêu nhau rất cần được quấn quýt, ông hỏi: “Khi nào dẫn về nhà ăn bữa cơm?”

“Để xem đã.” Trần Tự Châu nói, “Xem cô ấy có muốn không đã.”

“Ba còn chuyện gì không? Nếu không có thì con đi gọi điện thoại đây.”

Ba Trần thấy anh lơ đãng có vẻ qua loa, xua xua tay dặn dò anh nhớ tranh thủ về nhà ăn cơm một bữa rồi để anh đi, còn ông thì quay đầu gọi điện cho vợ.

Cùng lúc đó, Trần Tự Châu rời phòng họp cũng đang gọi điện cho Lê Xu, muốn đến tìm cô.

Lê Xu giật mình: “Tìm em làm gì?”

Trần Tự Châu ngồi trên xe, đặt điện thoại lên giá và bật loa ngoài, anh thản nhiên nói: “Đi thăm bạn gái chứ làm gì.”

“Một buổi sáng không gặp, nhớ cô ấy quá.”

“……”

Khóe miệng Lê Xu không khỏi nhếch lên, nghe thấy tiếng ô tô khởi động bên kia, cô bĩu môi, nói ngược: “Chân anh dài thì thích đi đâu thì đi, mắc gì nói vậy.”

“Nói đi là đi, có xe đúng là oách thật.”

“Đương nhiên,” Trần Tự Châu biết điều tiếp lời, nói như thật, “Tiện để hẹn hò với bạn gái xinh đẹp của anh mà.”

Không nằm ngoài dự đoán, cô bạn gái xinh đẹp đã bị những lời đường mật của anh say mê

Vì anh muốn đến, Lê Xu không đi ăn ở căn tin. Hai người cùng đến trung tâm thương mại bên cạnh ăn bát canh đậu.

Cũng từ đó trở đi, hễ không bận gì là buổi trưa anh lại đến nắm tay, hôn môi cô, phần lớn đồng nghiệp trong đơn vị biết cô yêu đều rất ngạc nhiên.

Dù sao thì cô nổi tiếng là người “đánh thái cực quyền” giỏi, không nói đến các đồng nghiệp nam khác trong đơn vị, ngay cả sếp muốn giới thiệu đối tượng cho cô cũng bị cô ba câu hàm hồ cho qua chuyện.

Công thủ toàn diện, có thể nói là trái tim sắt đá

Giờ nghe nói cô đã thoát ế, ai cũng tò mò người như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của cô, đặc biệt là những người từng có tình cảm và theo đuổi cô, sau khi gặp Trần Tự Châu thì đều đồng loạt cảm thấy mình thua không oan uổng chút nào.

Khi nghe Lê Xu kể đoạn hậu trường này từ Hứa Lâm, cô vừa cùng Trần Tự Châu đi siêu thị mua đồ về, mới về đến nhà không lâu.

Nghe xong, cô theo bản năng quay đầu lại đánh giá Trần Tự Châu đang giúp cô sắp xếp tủ lạnh.

Anh đứng trước tủ lạnh mở rộng, một tay xách túi nilon, cho trái cây, nước và một số đồ ăn vào bên trong.

Cao ráo chân dài, chiếc quần tây đen ôm lấy đôi chân thẳng tắp, thắt lưng siết chặt tạo ra vòng eo gợi cảm, vòng ba cũng rất quyến rũ.

Nhìn lên trên nữa là khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến cánh đàn ông bình thường cũng phải xấu hổ. Góc nghiêng hoàn hảo, với sống mũi cao thẳng.

Không hổ là người cô nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thật sự là cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai!

Lê Xu nghĩ đến đây có chút mãn nguyện.

Nhận ra ánh mắt cô, Trần Tự Châu liếc mắt sang, hỏi: “Nhìn gì đó?”

Lê Xu lặp lại lời Hứa Lâm cho anh nghe, sau đó đi tới, luồn qua dưới cánh tay anh, áp sát vào người anh.

Anh tiếp tục sắp xếp đồ đạc gọn gàng, tay không đặt lên eo cô kéo người ra, đóng cửa tủ lạnh lại, “Sao vậy?”

Lê Xu ngẩng đầu, nói thẳng: “Hôn một cái đi.”

Trần Tự Châu ngạc nhiên: “Thưởng cho anh dọn dẹp tủ lạnh à?”

“Đó chẳng phải là việc anh nên làm sao?”

Lê Xu liếc anh một cái, hai tay ôm lấy cổ anh kéo xuống, cắn c*n m* anh, chỗ này một cái, chỗ kia một cái, “Đâu ra cái lý do vớ vẩn, tự nhiên em muốn thân mật thôi.”

Vừa hôn vừa nói.

Không gian nhà bếp chật hẹp, bên cạnh treo quần áo đã giặt, che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.

Cô bị ép giữa anh và tủ lạnh, khác với cái lạnh bên trong, tủ lạnh cũ đang tỏa ra hơi nóng, làm cả người Lê Xu nóng ran.

Không rõ là do tủ lạnh hay do cái gì khác, cô xuất thần thầm nghĩ.

Nhưng chỉ mất tập trung một giây, môi cô đã bị anh cắn một cái, sau đó hai người hôn nhau đến khi Lê Xu gần như thiếu oxy mới tách ra. Đôi môi cô đỏ mọng, còn lấp lánh nước.

Ánh mắt Trần Tự Châu lại tối sầm lại, anh lần nữa cúi đầu ngậm lấy, lưỡi thuận thế trượt vào.

Tiếng ve ngoài cửa sổ ồn ào, đêm cũng thật náo nhiệt.

Trong khi Lê Xu chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, Lê Nguyệt ngày đêm thức khuya dậy sớm, hai mắt thâm quầng ôn tập để thi cuối kỳ.

Hai ngày trước kỳ thi, buổi tối cô ấy nhắn WeChat cho Lê Xu xin một trăm tệ, nói là thi xong muốn dẫn Tô Thanh Hoan đi ăn một bữa ở ngoài trường.

Lê Xu nhớ đến thành tích đau đầu của em gái, cân nhắc chắc cũng chẳng được mấy ngày sung sướng, thế là thoải mái chuyển một phong bao lì xì.

Chuyển xong thì thấy cô ấy lại đang trong nhóm gia đình lừa ba Lê thêm một trăm tệ nữa.

Cô lập tức nhắn tin cho ba Lê.

Ba Lê cười ha ha nói ông biết rồi, sau đó cũng chuyển cho cô một cái.

Lê Xu không nhận: 【Con có thiếu tiền đâu 】

Ba Lê nói: 【Con có tiền với ba cho con tiền tiêu vặt là hai chuyện khác nhau】

【Tiền riêng của ba đó, đừng nói cho mẹ con biết nha】

Lê Xu nói được, sau đó quay đầu liền chụp màn hình lịch sử trò chuyện với ba Lê gửi vào nhóm gia đình.

Không ngoài dự đoán, ba Lê bị tịch thu số tiền riêng còn lại, còn Lê Nguyệt thì ha ha một màn hình, và cũng bị mắng cho một trận.

Bình Luận (0)
Comment