Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 83

83

Chỉ có Lê Xu là người duy nhất thoát được kiếp nạn do lén lút xem trộm mà không lên tiếng. Cô thấy cảnh tượng náo nhiệt, ầm ĩ khiến buổi tối vì nhận được điện thoại kia mà mấy phần bực dọc cũng tan biến.

Nhưng đôi khi, cô càng muốn tránh một chuyện lại càng không tránh khỏi.

Chiều thứ Bảy, Lê Xu cùng Trần Tự Châu sau khi đi dạo triển lãm sách cả ngày thì tìm chỗ ăn cơm.

Ăn xong đi ra, anh đi lái xe thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Xe của anh va quệt với một chiếc xe khác đang chuyển làn.

Lê Xu vốn đứng chờ anh ấy ở chỗ cũ, cho đến khi thấy tiếng cãi vã từ đằng xa cùng đám đông dần dần vây quanh. Cô nhíu mày, tim cũng đập thình thịch, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Vì lo lắng Trần Tự Châu gặp chuyện, cô đi tới, len vào đám đông.

Nhìn rõ người đàn ông trung niên đang cãi nhau với Trần Tự Châu, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.

Cô phớt lờ ánh mắt sáng rực của đối phương khi nhìn thấy mình, đi đến bên cạnh Trần Tự Châu, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Trần Tự Châu vừa định mở miệng, người đàn ông trung niên đột nhiên đi tới, giọng điệu bất mãn.

“Tô Niệm, mày làm sao thế? Không thấy ba mày cũng ở đây à?”

Nghe thấy cái tên này, Lê Xu sững người một chút, ngay sau đó làm ngơ, tiếp tục hỏi Trần Tự Châu nguyên nhân.

“Sao lại thế?”

Ánh mắt Trần Tự Châu cụp xuống nhìn bàn tay cô đang run rẩy, khóe mày anh khẽ nhíu lại không dễ nhận ra, thuận thế lại nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện, thầm đánh giá.

Trông khoảng hơn 50 tuổi, cũng như đa số đàn ông trung niên, ông ta không tránh khỏi số phận bụng phệ, phát tướng. Cả người toát ra vẻ hống hách, ra vẻ bề trên.

Ánh mắt Trần Tự Châu nhìn ông ta toát ra vài phần quen thuộc.

Anh khẽ nhướn mày, nhìn lại Lê Xu.

Nhìn thấy sự bất thường của cô lúc này, Trần Tự Châu đột nhiên nhớ lại một đoạn nhỏ khi cùng cô đi xem phim cách đây không lâu.

Lúc đó, cô ấy cũng đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy một nhóm người trung niên, như thể đụng phải thứ gì đó, rồi bất thường quay người ôm lấy anh.

Giờ đây, đối chiếu với khuôn mặt tương tự của hai người và cái tên vẫn còn trong ký ức của anh, Trần Tự Châu trong lòng nhanh chóng có kết luận, và từ lời nói của ông ta cũng đã có đáp án.

Trần Tự Châu nắm ngược lại tay cô, ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay cô để trấn an, vừa giả vờ không biết gì vừa kể vắn tắt nguyên nhân va chạm.

Hai phút trước, anh đang chuyển xe, xe còn chưa ra hết thì một chiếc xe bên cạnh đã chen vào muốn chiếm chỗ, hai đầu xe va vào nhau.

Anh còn chưa nói gì, đối phương đã đánh phủ đầu mắng anh lái xe kiểu gì. Giọng nói thô lỗ, càng nói càng lớn tiếng, vô cùng ngang ngược.

Nghe ông ta không nói một lời đã bắt đầu chửi rủa, Trần Tự Châu lập tức nhíu chặt mày.

Đối với loại người chỉ biết nói lớn tiếng, kiểu miệng hùm gan sứa này, anh ngày thường không ít lần nhìn thấy ở các buổi thẩm vấn và tòa án, biết rằng cách hiệu quả nhất để đối phó với loại người này là để người có liên quan xử lý.

Anh vừa lấy điện thoại ra định báo cảnh sát thì Lê Xu nghe tin đi tới.

Nghe anh kể xong sự việc, Lê Xu liếc nhìn đầu xe bị va quệt của anh, nhíu mày, rồi quay người nhìn về phía Tô Hữu Chí, thản nhiên đáp: “Thấy rồi. Cần tôi cùng ông chào hỏi, cúi đầu à?”

Tô Hữu Chí: “Thấy rồi mày không biết gọi người à?” Giọng Tô Hữu Chí càng thêm bất mãn, “Từ bao giờ mày trở nên vô giáo dưỡng như vậy, mẹ mày dạy mày thế à?”

“Còn nữa, hai ngày trước tao gọi điện thoại cho mày sao không nghe máy?”

“Không muốn nghe.” Lê Xu nói thẳng không kiêng nể, “Còn về việc gọi người, gọi là gì, ba à?”

“Ông xứng sao?” Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào ông ta, cũng chẳng quan tâm liệu trước mắt có thể khiến người khác chế giễu hay không, nói thẳng mỉa mai, “Ông sẽ không cho rằng trí nhớ của tôi kém đến mức đã quên chuyện ông đã làm với mẹ tôi trước đây đâu nhỉ.”

“Hiện tại tôi họ Lê, có ba rồi.”

“Nói năng kiểu gì thế, tao là ba đẻ mày. Dù có đổi họ thì trên người mày vẫn chảy dòng máu của tao.” Tô Hữu Chí bị lời nói của cô chọc tức đến trợn mắt, chỉ vào mũi Lê Xu mắng, “Con bạch nhãn lang, uổng công nuôi dưỡng mày, y như mẹ mày!”

“Mắng xong chưa? Mắng xong chúng tôi đi đây.”

Lê Xu mặc kệ ông ta nói gì, những lời này cô cũng không thiếu lần nghe trước kia, đã sớm miễn dịch. Cô xua đám người hiếu kỳ gần đó ra, chỉ huy Trần Tự Châu lên xe, “Anh đi lái xe ra đi.”

Nửa sau xe vẫn còn ở trong chỗ đậu.

Trần Tự Châu do dự nhìn cô một cái, không nhúc nhích.

“Đi đi.” Lê Xu cười cười, nắm lấy tay anh rồi siết lại, “Em nói vài câu nữa là xong.”

Trần Tự Châu hiểu cô không muốn anh nghe thấy, cố tình bảo anh đi chỗ khác.

Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cho cô không gian rồi quay về xe.

Những người qua đường xung quanh thấy hết náo nhiệt cũng dần tản đi, tại chỗ chỉ còn lại Tô Hữu Chí và Lê Xu.

Tô Hữu Chí mắng nửa ngày thấy cô mặt không đổi sắc, càng nói càng tức, đành phải chuyển mục tiêu, “Vừa nãy cái người kia là bạn trai mày à? Làm công việc gì, ba mẹ ở đâu?”

Lê Xu thu lại nụ cười: “Anh ấy làm gì thì liên quan gì đến ông.”

Giờ đây, mỗi khi nói thêm một chữ với ông ta, mọi bộ phận trên cơ thể cô đều phát ra tín hiệu chán ghét.

Cô nhíu mày, đưa tay ấn vào bụng đang khó chịu, ánh mắt rời khỏi chiếc xe vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, mỉm cười châm chọc, cũng không vòng vo với ông ta, “Nói thẳng đi, ông tìm tôi làm gì? Nói xong đừng có gọi điện thoại cho bà ngoại tôi nữa.”

“Đã ly hôn rồi đừng có rảnh rỗi lại gọi điện cho nhà ngoại mẹ tôi, ông bị ghét bỏ đến mức nào rồi, tự mình hiểu lấy một chút đi.”

“Hỗn xược.” Tô Hữu Chí: “Tao là ba ruột mày, hỏi han quan tâm cuộc sống của mày với bà ngoại thì có vấn đề gì?”

“À.”

Lê Xu đảo mắt, cười lạnh nói: “Nói mấy lời đường hoàng như thế ông không sợ ngày mưa bị sét đánh à?”

Mỗi lần nói một chữ, dạ dày cô lại quặn thắt từng cơn, đau đến mức cô nhíu mày lại.

Lê Xu liếc thấy xe Trần Tự Châu đã lái ra và đang chờ cô, cô hít một hơi thật sâu, ngón tay nhẹ nhàng xoa để giảm bớt khó chịu, hoàn toàn mất kiên nhẫn, qua loa nói theo lời ông ta: “Cảm ơn đã quan tâm nha, cuộc sống của tôi rất tốt, nếu không có việc gì tôi đi đây, bạn trai tôi còn đang đợi.”

“Mày khoan đã.”

Tô Hữu Chí thấy cô thực sự định đi, vội vàng giữ cô lại: “Tao nghe nói mày hiện giờ đang làm ở Cục Tài chính?”

Lê Xu rụt tay lại, vẫy vẫy, quay người: “Nói đi, chuyện gì?”

“Mày đối xử với bố mày thái độ này sao?”

Lê Xu quay đầu bước đi.

“Được được được.” Tô Hữu Chí thực sự hết cách với cô, đành nói ra mục đích tìm cô, “Bên Cục Tài chính của mày có quen ai không? Ba có chút chuyện gặp phải, mày nhờ mấy người bạn, đồng nghiệp của mày hỏi thăm một chút, xem làm thế nào để giúp đỡ dàn xếp giải quyết.”

Cô cười khẩy. Từ khi cô cùng mẹ rời khỏi cái nhà đó, người ba về mặt sinh học này chưa từng hỏi han lấy một câu, bây giờ con gái lớn đến chừng nào rồi mà đột nhiên quan tâm.

Hóa ra là đánh chủ ý này.

Lê Xu ra hiệu cho Trần Tự Châu đang ở trên xe chờ một lát, rồi quay đầu lại nói: “Ông tìm người khác đi, tôi không quen ai cả. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có thể giúp, chỉ cần liên quan đến ông thì tôi sẽ không giúp, đừng phí công sức.”

Vừa quay người định đi, chợt nhớ ra gì đó lại dừng lại: “Đúng rồi, đừng có làm phiền mẹ tôi nữa. Bằng không tôi không ngại để chuyện năm đó xảy ra lần nữa đâu. Ông hẳn phải biết, bây giờ tôi đã trưởng thành, tay sẽ không run nữa đâu.”

Nói một mạch xong, cô mặc kệ ông ta chửi bới thậm tệ đến đâu, Lê Xu vẫn như không có chuyện gì rời đi.

Lên xe, cô mới phát hiện trong xe đang bật nhạc, âm lượng không lớn, nhưng vừa đủ để che đi tiếng ồn bên ngoài.

Cô nhìn về phía Trần Tự Châu, anh ấy đang tắt máy chiếu, “Nói chuyện xong rồi à?”

“Xong rồi.” Lê Xu nhìn hành động của anh, có chút ấm lòng lại có chút buồn cười, ghé sát hôn nhẹ lên má anh, “Thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, có phải bí mật gì ghê gớm đâu, nghe được thì nghe, không có gì to tát cả, chỉ là em có thể sẽ hơi mất mặt thôi.”

Trần Tự Châu không cho là đúng, đôi mắt phượng của anh trịnh trọng: “Nếu đó là chuyện khiến em cảm thấy mất mặt, vậy so với việc nghe lén, anh càng muốn nghe chính em chủ động kể cho anh.”

Chờ em cảm thấy quá khứ đã qua đi, sẵn sàng mở lòng chia sẻ những chuyện xưa.

Mắt Lê Xu khẽ nâng lên, đối diện với anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, trong xe chìm vào im lặng.

Trần Tự Châu nói xong, khởi động xe hòa vào dòng xe cộ.

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ của Nam Thành chói lọi, đèn neon nhấp nháy sáng trưng, gió đêm khô nóng và ồn ào.

Sau khi qua không biết bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ, Lê Xu mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Trần Tự Châu, ngày thường anh có đọc tiểu thuyết không?”

Anh vừa lái xe vừa hỏi: “Em muốn nói loại nào?”

“Chính là tiểu thuyết ngôn tình ấy.” Lê Xu nói, “Kiểu chuyện yêu đương.”

“Cái đó thì không.” Trần Tự Châu nói, “Anh chỉ xem qua thể loại huyền huyễn thôi.”

Lê Xu nghe vậy, “Oa” một tiếng.

“Oa cái gì?” Trần Tự Châu không hiểu sao cô lại kinh ngạc như vậy, “Chuyện anh đọc tiểu thuyết kỳ lạ lắm sao?”

“Không phải, chỉ là quá bất ngờ.” Lê Xu nghiêng người, dựa vào cửa sổ xe quay mặt về phía anh, “Em cứ tưởng kiểu người đỉnh cao như anh là tay trái cầm một cuốn toán cao cấp, tay phải vật lý, đối với tiểu thuyết thì chỉ một câu rác rưởi”

“……”

Trần Tự Châu bị làm cho hết nói nổi, đính chính: “Cũng không hẳn là đỉnh cao lắm đâu.”

Lê Xu: “Đều treo trên bảng danh dự của Nam Trung mười mấy năm rồi mà còn không tính đỉnh à?” Kiểu học dốt như cô thì năm hai đã bị gỡ bảng rồi.

“Em muốn nói vậy thì cũng tạm chấp nhận đi.” Anh cười cười, “Nhưng anh cũng chỉ là một học sinh bình thường có thành tích tốt hơn một chút, chẳng khác gì đa số học sinh cấp 3, cũng chơi game, đọc tiểu thuyết. Anh cũng cần nghỉ ngơi chứ không phải vô dục vô cầu như em tưởng tượng đâu.”

Trần Tự Châu: “Nhớ có lần bạn cùng bàn anh mang một cuốn tiểu thuyết tu tiên đang hot nhất lúc bấy giờ. Anh mượn về xem, kết quả còn chưa xem xong đã bị thầy chủ nhiệm đi tuần thu mất, còn bị phạt quét dọn một vòng.”

“Thật á?” Lê Xu vẫn có chút không thể tin nổi, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi tấm tắc khen: “Không ngờ cấp 3 của anh cũng gần gũi như thế. Anh toàn đọc tiểu thuyết của ai?”

Trần Tự Châu hồi ức một chút, đọc ra mấy cái tên sách, rồi hỏi cô đã xem chưa.

“Chưa. Phương Hinh Nhiễm chắc xem rồi, cậu ấy đọc cả truyện nam lẫn nữ.” Lê Xu tiếc nuối khi chủ đề chung lại mất đi một cái, “Em xem cũng đều là cậu ấy cho em mượn truyện……”

Hai người tán gẫu lung tung nửa ngày, nói chuyện tận đến dưới lầu nhà, Lê Xu mới sực tỉnh thấy càng nói càng lạc đề.

Bình Luận (0)
Comment