Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 140

Ôn Hằng chắc chắn nói: "Ừm, nhìn thế này thì đúng là đã để mắt đến người ta rồi. Thuần Phong, chuyện này chúng ta không tiện can thiệp." Tả An sốt ruột: "Đừng vậy chứ! Các người là sư tổ và sư tôn của ta, nếu các người không giúp ta thì ai giúp ta?!"

 

Cát Thuần Phong lườm Tả An một cái: "Trong lòng ta, lò luyện đan và lò luyện khí là đáng yêu nhất, còn về đạo lữ, ta không hứng thú. Cũng không hứng thú giúp ngươi xử lý chuyện cá nhân của ngươi. Nếu ngươi thực sự có ý với người ta, thì đừng đánh đánh giết giết, hãy hạ thấp bản thân, ngoan ngoãn, dễ thương với người ta, không có gì thực tế hơn thế." Cát Thuần Phong không nói thì thôi, một khi nói là trúng ngay chỗ đau.

 

Ôn Hằng cười: "Không ngờ Thuần Phong lại có kinh nghiệm như vậy." Cát Thuần Phong đáp: "Chưa ăn thịt lợn nhưng đã thấy lợn chạy qua rồi." Ôn Hằng tỏ vẻ hài lòng: "Trẻ nhỏ dễ dạy, ngươi có giác ngộ thế này, sau này nhất định sẽ tìm được đạo lữ." Cát Thuần Phong nhìn Ôn Hằng một cách kỳ lạ: "Không, ta không định tìm đạo lữ."

 

Cát Thuần Phong không nói còn đỡ, nói ra khiến Ôn Hằng không khỏi bối rối, liền hỏi: "Thuần Phong, ngươi thực sự không muốn tìm một đạo lữ sao?" Cát Thuần Phong bình thản nhìn Ôn Hằng: "Sư tôn, sao người lại hỏi thế? Tìm đạo lữ có gì hay?"

 

Ôn Hằng gãi đầu: "Có đạo lữ rồi, ngươi có thể tâm sự với họ, gặp khó khăn họ sẽ cùng ngươi đối mặt." Cát Thuần Phong điềm nhiên nói: "Những chuyện này, sư tôn và các sư huynh đệ đều có thể làm, dù không có đạo lữ, ta cũng không có vấn đề gì."

 

Ôn Hằng nắm tay Liên Vô Thương: "Ngươi không có cảm giác gì đặc biệt khi thấy ta và sư mẫu ngươi nắm tay nhau sao?" Cuối cùng Cát Thuần Phong cũng bộc lộ suy nghĩ của mình: "Không có gì đặc biệt, chỉ thấy hai người quấn quýt như bánh dính đậu mà chúng ta ăn mấy ngày trước."

 

Ôn Hằng tức đến ngửa người: "Thuần Phong, suy nghĩ của ngươi là không đúng. Nếu sau này ta và các sư huynh đệ của ngươi đều không ở bên cạnh, ngươi không muốn có ai đó ở bên ngươi sao?" Cát Thuần Phong chớp mắt: "Sư tôn, thuật luyện chế khôi lỗi của ta đã thành công rồi." Ý ngầm là, hắn có thể luyện một khôi lỗi để làm bạn.

 

Ôn Hằng đau đầu đỡ trán, tệ thật, đệ tử của hắn luyện khí đến phát điên rồi. Nhìn lại, trong đám đệ tử của hắn, Thẩm Nhu không hứng thú với chuyện nam nữ, nhưng dù sao cũng là cô gái suýt nữa đã kết hôn, tâm tư tinh tế, hơn nữa còn có người theo đuổi, không lo chuyện kết hôn.

 

Cẩu Tử đôi khi còn kể về những nữ tu sĩ đẹp trong các môn phái khác, có vẻ chỉ là tạm thời chưa gặp người hợp ý. Báo Tử có "bạch nguyệt quang" trong lòng, không nhắc đến nữa. Thiên Tiếu đã có đạo lữ. Đạo Hòa thì khỏi cần nói, Ôn Hằng và những người khác quản lý nghiêm, hơn nữa hắn có quan hệ tốt với Trương Kinh Lôi, nếu không thì không biết hắn đã đưa bao nhiêu cô gái đến Huyền Thiên Tông rồi. Vân Thanh thì sớm đã chọn được đạo lữ, từ khi lông còn chưa mọc đã nghĩ đến chuyện song tu.

 

Trong số đó chỉ có Thuần Phong, Thuần Phong đã đắm chìm vào luyện khí đến mức điên cuồng. Ôn Hằng cho rằng mười phần thì chín phần Thuần Phong sẽ cô độc suốt đời. Hắn từng gián tiếp hỏi thăm, biết rằng Thuần Phong vẫn còn là đồng tử. Nhìn vẻ bình thản của Thuần Phong, Ôn Hằng cảm thấy mình có lỗi, tất cả là tại hắn khi Thuần Phong còn nhỏ đã hay đi đây đó, để hắn một mình ở tông môn chịu sự bắt nạt của các sư huynh đệ.

 

Nếu không phải vì đam mê luyện đan và luyện khí, có lẽ Thuần Phong đã bị đưa đến Phật tông tu hành rồi. Ôn Hằng khó khăn nói với Liên Vô Thương: "Vô Thương, khi ngươi lên thượng giới nhớ để ý một chút." Liên Vô Thương không hiểu hỏi: "Để ý gì?"

 

Ôn Hằng đau lòng: "Xem có vị tiên nhân nào là lò luyện đan hoặc lò luyện khí hóa hình không, nếu Linh Tê còn tìm được Mông Mông, thì biết đâu Thuần Phong của chúng ta cũng gặp may mà tìm được một người." Khóe môi Liên Vô Thương giật giật: "Ta nghĩ... ngươi nên từ bỏ hy vọng đi."

 

Cát Thuần Phong không hiểu hỏi: "Sư tôn sao cứ muốn ta tìm đạo lữ? Một mình ta có gì không tốt? Hơn nữa đạo lữ có gì hay? Người ta nói cửa ải tình duyên khó qua, người tu hành còn có cả những người chuyên tu Tuyệt Tình Đạo và Vô Tình Đạo, chính là để tránh cửa ải này. Ta cũng từng gặp những người bị tổn thương vì tình cảm, người nào không phải là đau khổ đến không muốn sống? Nếu đã biết nó không tốt, tại sao còn phải chạm vào? Luyện đan không vui sao, luyện khí không thú vị à? Nếu thực sự cảm thấy cô đơn, thì đi Phi Tiên Lâu ăn uống, ngắm cảnh không phải là được rồi sao? Nói chuyện với các sư huynh đệ không vui sao?

 

Sư tôn, ta hiểu ý người, người lo rằng ta không có bạn đời, sau này sẽ cô đơn. Nhưng chuyện sau này có quá nhiều biến số. Ta không có vận may như sư tôn để gặp được một người như sư mẫu. Ta không có khả năng lớn, không thể che chở cho ai, cũng không định để ai che chở cho mình. Ta thấy một mình ta là tốt rồi, ta không gây hại cho giới tu chân, ngày thường chủ yếu ở trong động phủ luyện đan, không gây xung đột với ai.

 

Nếu ai nghĩ rằng ta nhất định phải tìm một đạo lữ, thì ta thấy suy nghĩ đó có vấn đề. Ta sống tốt một mình, sao phải tìm ai đó để làm phiền cuộc sống của mình? Ta không phải không có tông môn, cũng không thiếu sư huynh đệ, ta không phải ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.

 

Khi hai người ngọt ngào thì tất nhiên là tốt, nhưng lúc cãi nhau thì trời đất đảo lộn. Vì vậy ta quyết định, sống độc thân vẫn là tốt nhất." Cát Thuần Phong đột nhiên đổi giọng, lấy Ôn Hằng ra làm ví dụ: "Người và sư mẫu bây giờ rất tốt, nhưng ta vẫn nhớ khi người thất tình, râu ria bù xù... ư!!"

 

Cát Thuần Phong chưa nói hết đã bị Ôn Hằng ấn vào xe loan: "Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, không tìm đạo lữ thì thôi, miễn ngươi vui vẻ là được." Tên tiểu tử này, đúng là không biết điều, nhắc trúng chỗ đau. Những năm hắn và Vô Thương chia tay là nỗi đau trong lòng hắn, vậy mà Thuần Phong dám đâm vào. May mà đây là đệ tử của mình, nếu là người khác thì sớm đã bị Ôn Hằng đ è xuống đất mà đánh rồi.

 

Cát Thuần Phong cố gắng giãy giụa: "Ưm ưm." Ôn Hằng lúc này mới buông tay, hắn quay đầu thì bắt gặp ánh mắt cười cười của Liên Vô Thương. Rõ ràng những lời vừa rồi của Cát Thuần Phong cũng đã chạm đến trái tim của Liên Vô Thương. Ôn Hằng ngồi lại bên cạnh Liên Vô Thương, tay nắm lấy tay của y, suy tư một chút.

 

Hiếm khi Cát Thuần Phong nói một đoạn dài như vậy, hắn không còn là một đứa trẻ nữa. Ôn Hằng hiểu rõ nguyên nhân khiến Thuần Phong không muốn tìm đạo lữ. Nguyên nhân nằm ở gia đình của Cát Thuần Phong.

 

Cát Thuần Phong là người thuộc nhánh phụ của nhà họ Cát trên núi Ngư Sơn, tài năng bẩm sinh xuất chúng, là thiên tài luyện khí được công nhận trong gia tộc. Nhưng cha mẹ của một thiên tài như vậy lại thường xuyên cãi nhau. Mẹ của Cát Thuần Phong và cha hắn vốn là bạn từ lâu đời. Cha hắn tính tình ôn hòa, tư chất bình thường, còn mẹ hắn tính cách mạnh mẽ. Từ khi Cát Thuần Phong còn nhỏ, hắn đã nghe mẹ mình nói rằng cha hắn bất tài, và yêu cầu Cát Thuần Phong không được giống như cha mình.

 

Từ nhỏ, hắn đã chứng kiến sự bất hạnh của cha mẹ mình. Cho đến khi được Linh Tê đưa đi làm đệ tử, hắn mới thoát khỏi ngôi nhà đó. Mãi đến khi cha qua đời, hắn mới hiểu ra rằng gia đình đã gây ra tổn thương lớn cho hắn như thế nào. Bây giờ muốn hắn tìm một đạo lữ, hắn không có lòng tin cũng chẳng có dũng khí. Hắn không muốn đi vào vết xe đổ của cha mẹ. Hắn sợ rồi, cũng mệt mỏi rồi. Không phải ai cũng may mắn như sư tôn và sư đệ, có thể ngay từ lần gặp *****ên đã nhận định một người, rồi một đời một kiếp bên nhau.

 

Ôn Hằng chân thành nói lời xin lỗi: "Thuần Phong, vừa rồi là ta không đúng, ta không nên nói những lời đó. Không tìm đạo lữ thì thôi, thiên hạ này có rất nhiều người sống độc hành theo đuổi đại đạo, chỉ cần ngươi vui vẻ, sư tôn sẽ hài lòng rồi." Chỉ cần hắn còn ở đây, hắn sẽ luôn bảo vệ các đệ tử trong tông môn. Như lời Cát Thuần Phong nói, có sư huynh đệ ở đây, khó khăn nào cũng sẽ được giải quyết.

 

Tả An co rúm lại trong góc không dám lên tiếng, rõ ràng vấn đề này là do hắn khơi mào, rõ ràng ban đầu mọi người bàn về cách giúp hắn giành lại thể diện, vậy mà sao cuối cùng lại chuyển thành chuyện sư tổ khuyên sư tôn tìm đạo lữ?

 

Tả An trong lúc im lặng suy nghĩ, liệu hắn thật sự cảm thấy vị Chấp Giới Tiên Tôn tầng 19 đối nghịch với hắn, hay chỉ đơn giản là muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của y? Nghĩ kỹ lại thì khả năng sau có vẻ lớn hơn.

 

Liên Vô Thương nói với Ôn Hằng: "Phàm nhân có câu nói rằng: 'Con cháu có phúc của con cháu', chúng ta chỉ cần lo cho bản thân, không cần ép buộc con trẻ làm những điều chúng không muốn. Chúng đã trưởng thành rồi, sẽ tự chịu trách nhiệm cho chính mình." Liên Vô Thương và Ôn Hằng ở bên nhau chắc chắn sẽ không có con, từ lâu y đã coi các đệ tử của Ôn Hằng như con ruột của mình.

 

Nghe Liên Vô Thương nói vậy, Cát Thuần Phong nở một nụ cười sảng khoái: "Cảm ơn sư mẫu." Nói thật, Cát Thuần Phong nghĩ nếu mình là Liên Vô Thương, có lẽ hắn cũng sẽ không ở bên sư tôn của mình. Dù sao, lúc ban đầu, một người là kẻ ăn xin, một người là Thanh Đế cao cao tại thượng. Đừng nói lúc đó, ngay cả bây giờ, sư tôn của hắn là Ôn Hằng vẫn còn rất tệ.

 

Cát Thuần Phong nghi ngờ nhìn từ mặt Liên Vô Thương đến Ôn Hằng vài vòng, cuối cùng từ bỏ việc suy nghĩ về vấn đề kỳ lạ này. Dù sao nghĩ thế nào cũng không thông.

 

Xe loan dừng lại, những con loan đẹp đẽ ngẩng đầu lên kêu vài tiếng. Ôn Hằng và mọi người bước xuống xe loan, không ngờ từ tầng hai mươi đến tầng mười chín lại nhanh như vậy. Nghe nói những con loan này có thể đi xuyên qua hầu hết các trận pháp truyền tống, có những con loan già thậm chí có thể trực tiếp bay qua Biển Hỗn Độn để đến các thế giới lân cận mà không cần qua truyền tống trận.

 

Ôn Hằng nhìn quanh, trước mắt là một biệt viện. Bên ngoài biệt viện có bức tường bao quanh, bên trong có thể thấy những ngôi nhà nhỏ bằng gạch xanh ngói đen, trông rất thanh nhã. Ở đây không có nhiều người, dường như không có ai ở. Theo lời Tả An, đây chính là phủ của Chấp Giới Tiên Tôn tầng mười chín. Phủ này cách xa phố xá ồn ào, tạo nên sự tương phản rõ rệt với thành phố náo nhiệt. Có vẻ như Chấp Giới Tiên Tôn của tầng mười chín là người thích sự yên tĩnh, không biết có dễ gần không.

 

Bên cạnh xe loan của Tả An còn có một chiếc xe loan khác, con linh thú kéo xe có bộ lông vàng óng, trông giống hổ. Thấy Ôn Hằng và mọi người, con linh thú cúi đầu to lớn xuống, nhe răng để lộ hai chiếc răng nanh trắng sáng.

 

Con loan kêu vài tiếng với con linh thú, nó vẫy đuôi rồi kiêu hãnh quay đầu, dùng đuôi quay lưng lại với mọi người. Tả An nói: "Không hổ là linh thú của hắn, y hệt như hắn vậy."

 

Ôn Hằng tưởng tượng ra hình ảnh một vị công tử kiêu ngạo và đài các. Hắn đang mong Chấp Giới Tiên Tôn của tầng mười chín sẽ giúp hắn kích hoạt Ấn Quỷ Thần của mình, hy vọng người này không quá khó chịu.

 

Lúc này, cánh cổng luôn đóng kín của biệt viện mở ra, từ cổng bước ra hai thị vệ giống hệt nhau. Chỉ nhìn thoáng qua là biết đây là hai con khôi lỗi. Thị vệ đứng trước cổng, dường như đang chờ người trong phủ ra ngoài.

 

Từ trong phủ xuất hiện một người với dáng vẻ thanh tú, tay ôm một cuộn sách. Người này mặc áo dài màu bạc, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc như đại dương, mái tóc bạc lỏng lẻo buộc sau đầu.

 

Tả An lập tức căng thẳng: "Là hắn, là hắn, chính là Chấp Giới Tiên Tôn tầng mười chín." Cả ba người Ôn Hằng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên xong, Ôn Hằng nheo mắt lại, ồ, gặp người quen rồi.

 

Người từ trong phủ bước ra chính là tu sĩ đã phi thăng cùng hắn. Hắn tên là Cát Hoài Cẩn, là gia chủ của gia tộc Cát trên núi Ngư Sơn. Nói ra thì còn là trưởng bối của Cát Thuần Phong nữa, Cát Thuần Phong là người nhánh phụ, còn Cát Hoài Cẩn là người nhánh chính. Trước khi phi thăng, hắn vẫn chưa thoái vị khỏi chức gia chủ.

 

Ngoài thân phận gia chủ của nhà họ Cát, Cát Hoài Cẩn còn là đạo lữ của đệ tử thứ tư của Ôn Hằng, Tham Thiên Tiếu. Chuyện của hai người họ, nếu kể lại thì phải viết thành ba cuốn truyện mới hết. Gia chủ nhà họ Cát không thích nói nhiều, nhưng lại có tài luyện đan và luyện khí cực kỳ cao. Trông hắn có vẻ khó gần, nhưng thật ra lại rất dễ nói chuyện.

 

Cát Hoài Cẩn vừa nhìn thấy nhóm Ôn Hằng đứng trước biệt viện của mình, đôi mắt hắn lập tức sáng lên, giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt biển, tạo ra những tia sáng lấp lánh. Cát Hoài Cẩn mỉm cười, vẫn giữ phong thái của một gia chủ, bước những bước dài về phía họ.

 

Tả An đỏ mặt: "Ôi? Hắn cười rồi, cười thật rồi! Sư tôn, hắn cười với ta phải không? Ta phải làm sao đây?" Tả An cảm thấy như mình đang chìm trong mật ngọt, ngọt ngào đến mức muốn bay lên. Hắn vẫy tay về phía Cát Hoài Cẩn: "Chào~~"

 

Rồi Tả An thấy sư tôn Cát Thuần Phong cung kính hành lễ: "Gia chủ." Cát Hoài Cẩn trao cuốn sách đang cầm cho Cát Thuần Phong: "Thuần Phong, lâu rồi không gặp." Cát Thuần Phong ngoan ngoãn đón lấy sách: "Lâu rồi không gặp."

 

Cát Hoài Cẩn quay sang Ôn Hằng và Liên Vô Thương, cúi chào một cách trang trọng: "Kính chào tán nhân, kính chào Liên tiên sinh." Ôn Hằng và Liên Vô Thương đáp lễ: "Gia chủ Cát, lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây."

 

Tả An đột nhiên hóa đá, chuyện gì đang xảy ra? Đây là sao? Chấp Giới Tiên Tôn tầng 19 lại là người nhà của sư tôn hắn?

 

Đôi mắt của Cát Hoài Cẩn lấp lánh ánh sáng, hắn mời Ôn Hằng và những người khác vào phủ. Hắn tự tay rót trà cho họ: "Phủ chỉ có một mình ta, ngày thường ít có người ghé thăm, thật không ngờ hôm nay lại có các tán nhân đến đây."

 

Ôn Hằng cười: "Hoài Cẩn thật tài giỏi, phi thăng không lâu đã trở thành Chấp Giới Tiên Tôn, thật là đáng nể." Cát Hoài Cẩn khiêm tốn: "Cũng là nhờ may mắn, sau khi phi thăng đến tầng 19, ta vừa gặp lúc Chấp Giới Tiên Tôn trước đó rơi vào trận chiến mà mất mạng, ta liền thay thế hắn."

 

Nói thì nhẹ nhàng, nhưng những hiểm nguy đằng sau không khó để hình dung. Cát Hoài Cẩn, một người không có gốc rễ gì ở tầng 19, đã phải trả giá như thế nào để trở thành Chấp Giới Tiên Tôn? Ở đây, mọi thế lực đều khó khăn, việc hắn có thể đứng đây nói chuyện chứng tỏ thực lực của hắn rất mạnh.

 

Cát Hoài Cẩn mỉm cười: "Nhờ làm gia chủ nhà họ Cát, ta phát hiện việc làm Chấp Giới Tiên Tôn và gia chủ chẳng khác nhau là mấy, vì thế ta mới có thể trụ lại nơi này. Ta từng nghĩ nếu không gặp người quen trong một thời gian nữa, ta sẽ đến thượng giới hoặc hạ giới tìm mọi người. Không ngờ hôm nay tán nhân các vị lại đến."

 

Nhìn Cát Hoài Cẩn nhẹ nhàng như thế, trong lòng Ôn Hằng lại không khỏi chua xót. Khi hắn quyết định phi thăng, các đạo hữu của hạ giới đều theo hắn mà phi thăng lên thượng giới, bất kể là quen biết hay không, họ đều chìa tay giúp đỡ. Nhưng khi đến thượng giới, mọi người đều bị thất lạc, đơn độc giữa một nơi xa lạ, không thân không thích, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.

 

Nghĩ đến đây, Ôn Hằng lấy ra một lá phù chú: "Đừng lo, ta đã tìm được khá nhiều người, để ta gọi một người đến." Nói rồi, lá phù cháy lên, từ đầu kia vang lên giọng của Tham Thiên Tiếu: "Sư tôn?" Thật hiếm khi thấy Ôn Hằng tìm hắn vào ban ngày, thường thì sư tôn chỉ nghĩ đến hắn vào lúc đêm khuya khi không ngủ được.

 

Ôn Hằng phấn khích: "Thiên Tiếu, vi sư đã tìm được Hoài Cẩn, mau lên đây! Ở phủ Chấp Giới Tiên Tôn tầng 19..." Ở đầu kia vang lên tiếng đồ vật rơi, rồi tiếng cửa bị mở mạnh. Mọi người: ... Hiếm khi thấy Tham Thiên Tiếu tao nhã lại mất phong độ như thế.

 

Phía bên kia phù chú ồn ào một lúc, rồi trở nên im lặng. Mọi người nghĩ đó chắc là âm thanh của Tham Thiên Tiếu đang chuẩn bị đến. Chỉ là nếu muốn đến tầng 19, hắn phải kích hoạt Ấn Quỷ Thần của tầng 21 và tầng 20 trước đã.

 

Lúc này, Tả An cuối cùng cũng tìm thấy việc mình có thể làm, hắn đứng dậy nói: "Ta sẽ đến trận truyền tống tầng 21 đón sư bá." Tả An có mối quan hệ tốt với Văn Nhân Kiệt, với sự giúp đỡ của hắn, không lo không đón được Tham Thiên Tiếu. Ôn Hằng lấy ra một viên lưu ảnh thạch, lật lật: "Nào, ghi nhớ hình dáng của sư bá ngươi, đừng nhận nhầm."

 

Tả An nhìn thoáng qua: "Sư bá có phong thái long phượng, không thể nhận nhầm được."

 

Tả An lái xe loan rời đi, chắc chắn sẽ quay lại sớm. Nhân lúc này, Ôn Hằng và mọi người trò chuyện, chủ đề chủ yếu xoay quanh cơ duyên của Cát Hoài Cẩn, tại sao hắn lại trở thành Chấp Giới Tiên Tôn của tầng 19? Đó là vì khi hắn phi thăng, gặp được đại sư Thân Đồ Tiệm. Lúc đó hắn không biết Thân Đồ Tiệm là đại sư luyện khí nổi danh khắp bốn giới.

 

Cát Hoài Cẩn nghĩ Thân Đồ Tiệm chỉ là một ông lão nghèo túng, nên đã giúp đỡ ông ta vài lần. Thân Đồ Tiệm rất cảm kích hắn. Sau đó, khi Chấp Giới Tiên Tôn tầng 19 vì đi tìm linh bảo ở vùng hoang dã mà bị yêu thú ăn thịt, Cát Hoài Cẩn nhờ vào sự may mắn và sự giúp đỡ của Thân Đồ Tiệm đã chiếm được vị trí này, đè bẹp các thế lực khác của tầng 19 để trở thành Chấp Giới Tiên Tôn.

 

Với uy tín của Thân Đồ Tiệm, Cát Hoài Cẩn không gặp phải quá nhiều khó khăn. Trong thời gian hắn đảm nhiệm chức vụ, hắn còn được các tu sĩ trong thành kính nể. Nhà họ Cát ở Ngư Sơn vốn là gia tộc chuyên luyện đan và luyện khí ở hạ giới, mà Cát Hoài Cẩn, với tư cách là gia chủ, cũng là một tu sĩ tài năng, đan dược và linh bảo hắn chế tạo ra rất được ưa chuộng.

 

Cát Hoài Cẩn nói chậm rãi: "Nơi này không giống hạ giới, ta không có gốc rễ gì ở đây, nên đã chọn phủ ở ngoại ô thành thứ hai. Một phần vì ta không giỏi giao tiếp, cần nơi thanh tịnh, một phần cũng muốn giấu bớt thực lực của mình."

 

Ôn Hằng khen ngợi: "Không hổ là Hoài Cẩn, suy nghĩ thật chu đáo." Nói đến đây, Ôn Hằng nhìn sang Cát Thuần Phong, thấy hắn đang thản nhiên uống trà, Ôn Hằng thở dài: "Cùng phi thăng lên tầng 19, một người trở thành Chấp Giới Tiên Tôn, một người bị bán vào lò đen làm công việc nặng nhọc. Haiz..."

 

Cát Thuần Phong với vẻ u oán nhìn chằm chằm Ôn Hằng: "Sư tôn, chẳng phải đã hứa không nhắc lại chuyện đó nữa sao?" Cát Hoài Cẩn ngạc nhiên: "Ồ? Thuần Phong cũng đã phi thăng đến tầng 19 rồi sao? Còn bị bán làm lao động đen? Chuyện gì thế?"

 

Sau khi Ôn Hằng kể lại mọi chuyện, Cát Hoài Cẩn trầm tư: "Là Tiểu Thịnh Lâu à? Ta biết chỗ đó, từng là một trong những cửa hàng bảo vật tốt nhất ở tầng 19 và cả tầng 18, đồ trong đó không tệ. Sau này, Tiểu Thịnh Lâu ở tầng 19 đóng cửa, nghe nói chỉ còn cửa hàng chính ở tầng 18 hoạt động. Trước đây, ta cũng nghe vài tin đồn về Tiểu Thịnh Lâu, nói rằng nơi này bị kẻ xấu lợi dụng, giam cầm nhiều thợ luyện khí và luyện đan để ép họ làm việc. Có người bảo đây là trò quỷ của kẻ nào đó từ thượng giới. Nhưng ta không để tâm lắm, không ngờ Thuần Phong lại bị cuốn vào."

 

Cát Thuần Phong thậm chí còn tự bán chính mình, rồi lại giúp kẻ khác đếm tiền. Ôn Hằng chỉ biết lắc đầu, cảm thấy hai người này thực sự là những đóa kỳ hoa khác biệt của nhà họ Cát. Có những đệ tử như thế, bảo sao sư tôn không tức chết.

 

Chẳng bao lâu sau, cấm chế bên ngoài cửa bị kích hoạt, Tả An và mọi người đã quay về. Cát Hoài Cẩn lập tức đứng dậy, ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách, bước chân của hắn như bị kéo về phía đó một cách vô thức.

 

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng vào, Ôn Hằng thấy vạt áo xanh trắng của Tham Thiên Tiếu thoáng qua.

 

Tham Thiên Tiếu vội vã xông vào trong, vừa vào đã thấy Cát Hoài Cẩn. Lúc này, chỉ còn một trượng ngăn cách giữa họ, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều dừng bước.

 

Đôi mắt Cát Hoài Cẩn hơi đỏ lên, nụ cười trên môi Tham Thiên Tiếu trở nên gượng gạo, cả hai cứ đứng đó lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói gì trước. Tả An đứng bên cạnh nhìn qua nhìn lại: "Gì thế này?" Một khoảnh khắc tái ngộ đẹp đẽ bị tên ngốc này phá vỡ, Ôn Hằng tức giận, đè thêm mấy lớp cấm ngôn thuật lên miệng Tả An. Tả An há miệng mà không nói được gì, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Ôn Hằng: ???

 

Bị Tả An quấy rầy, cuối cùng Tham Thiên Tiếu cũng lên tiếng, giọng anh run rẩy: "Hoài Cẩn. Đã để em chờ lâu rồi." Anh đã cố gắng mở rộng thế lực của mình, chỉ mong có thể gặp lại người mình yêu sớm hơn. Vào những ngày lễ tết, anh còn cầu nguyện đạo tổ phù hộ cho Hoài Cẩn bình an trên tiên giới. Không ngờ rằng Hoài Cẩn lại ở ngay tầng 19, gần ngay trong tầm tay!

 

Trong mắt Cát Hoài Cẩn chứa đựng bao nhiêu lời muốn nói, nhưng khi mở miệng, hắn chỉ nói một câu đầy dịu dàng: "Không sao, ta không phải đợi lâu." Vào một buổi sáng tươi đẹp, người mà hắn luôn mong nhớ đã chạy đến trước mặt hắn, vẫn dịu dàng như xưa, nhưng trong đôi mắt ấy giờ đã in hằn những dấu vết của năm tháng và mệt mỏi.

 

Ôn Hằng cuối cùng cũng không chịu được nữa, hắn dùng rễ cây cuộn lấy Tham Thiên Tiếu và Cát Hoài Cẩn, kéo hai người lại gần nhau: "Các ngươi thật khiến ta sốt ruột chết đi được." Lão tổ nhìn mà cũng phát điên rồi, sao không trao nhau một cái ôm nồng nhiệt? Thậm chí nếu họ có hôn nhau trước mặt hắn, hắn cũng chẳng ngại đâu. Là người từng trải, Ôn Hằng đã chuẩn bị cả xe kéo nhỏ để giúp họ rồi.

 

Cuối cùng, Cát Hoài Cẩn và Tham Thiên Tiếu cũng ôm chặt nhau. Họ ôm nhau thật chặt, như thể không ai có thể chen vào giữa họ.

 

Tả An đứng ngơ ngác, nhìn xung quanh rồi bối rối nhìn Cát Thuần Phong: "Sư tôn, chuyện này là sao?" Cát Thuần Phong đáp: "Đây là gia chủ của ta, cũng là đạo lữ của sư bá ngươi."

 

Tả An thì thầm: "Thứ bậc loạn cả rồi."

 

Trong giới tu chân, thứ bậc có quan trọng không? Không hề. Trong giới tu chân, sự tôn ti đều dựa trên thực lực. Nếu bàn về thứ bậc, thì chỉ khiến nảy sinh những xung đột và chuyện nực cười.

 

Ví dụ, Thiệu Ninh và Tạ Cẩn Ngôn có thể coi là bằng hữu, khi gặp nhau họ còn lịch sự chào hỏi, gọi nhau là kiếm tiên. Nhưng rồi Thiệu Ninh thu nhận cháu cố của Tạ Cẩn Ngôn là Tạ Linh Ngọc làm đệ tử. Tạ Linh Ngọc gọi Thiệu Ninh là sư tôn, cũng gọi Tạ Cẩn Ngôn là cao tổ. Vậy câu hỏi là, ai lớn hơn, sư tôn hay cao tổ?

 

Tóm lại, trong giới tu chân tốt nhất không nên quan tâm đ ến thứ bậc, thật khó mà giải quyết được. Dù sao, Ôn Hằng cũng nghĩ rằng cảm xúc của Đế Tuấn chắc sẽ rất phức tạp khi nghe Vân Thanh gọi Tạ Cẩn Ngôn là tổ gia gia.

 

Cát Hoài Cẩn và Tham Thiên Tiếu chắc hẳn có rất nhiều điều muốn nói với nhau. Rất chu đáo, Ôn Hằng đẩy cả hai lên xe kéo. Cùng lúc đó, hắn và Liên Vô Thương chậm rãi đi dạo quanh phủ của Cát Hoài Cẩn. Có thể thấy nơi này mới được xây dựng. Theo lời Cát Hoài Cẩn, đây là phủ mà các thế lực tầng 19 tặng cho hắn. Trong phủ ngoài Cát Hoài Cẩn ra, tất cả đều là khôi lỗi, điều này rất giống với tình trạng của Văn Nhân Kiệt ở tầng 21.

 

Hai người đi dạo trên hành lang, phía sau có hai khôi lỗi theo sau. Ôn Hằng nói: "Có vẻ hôm nay hai người họ không ra ngoài đâu." Liên Vô Thương, với giọng điệu của một người từng trải, nói: "Bình thường thôi, hôm nay chắc họ sẽ không ra đâu."

 

Ôn Hằng đề nghị: "Chúng ta đi dạo quanh thành phố bên cạnh một chút nhé?" Liên Vô Thương nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Cũng được." Dù sao, thành phố dưới sự cai quản của Niệm Cổ trông cũng không khác gì nhau, đều đầy những thợ luyện đan và luyện khí có thân hình vạm vỡ, hình dáng của thành phố cũng giống nhau. Nhưng nếu Ôn Hằng hứng thú, y cũng không muốn làm hắn mất hứng.

 

Tầng 19 có mười thành phố, tất cả đều rất lớn. Từ tầng 21 đến tầng 19, mỗi tầng đều được bao quanh bởi Biển Hỗn Độn. Thành thứ hai nơi Cát Hoài Cẩn cư ngụ nằm gần Biển Hỗn Độn, giống với thành thứ hai ở tầng 21. Gần thành có những ngọn núi, trên núi có xây tường thành, có lẽ để phòng thủ trước những thú lớn trong biển.

 

Ôn Hằng và Liên Vô Thương trước tiên đi thăm tường thành. Tường thành cao hơn ba mươi trượng, bên trong thành là tầng 19 yên bình, nhưng bên ngoài lại là những vách đá dựng đứng. Dưới chân họ, biển cả trông tĩnh lặng, tưởng chừng như đang chảy ngay dưới chân, khiến người sợ độ cao phải rùng mình khi nhìn xuống.

 

Ôn Hằng nhìn địa hình của tầng 19 và nhận xét: "Địa hình này giống như một cái bồn, xung quanh cao và bên trong thấp." Quả thật, mỗi tầng ở thượng giới đều có địa hình khác nhau. Liên Vô Thương dựa vào bức tường xám trắng của thành, ngắm nhìn Biển Hỗn Độn và nói: "Địa hình này chắc chắn là được mọi người ở tiên giới ưa chuộng." Những ngọn núi cao xung quanh tạo thành bức tường phòng thủ tự nhiên. Muốn xâm nhập vào nội địa, các hải thú trong Biển Hỗn Độn phải vượt qua các dãy núi hiểm trở trước tiên.

 

Ôn Hằng bước đến bên cạnh Liên Vô Thương, tựa người vào tường thành và khẽ vỗ tay lên những viên đá: "Tường này được xây bằng đá núi sao?" Trên tường có nhiều dấu vết sửa chữa, nhìn những vết tích này có thể đoán được sức mạnh khủng khiếp của các hải thú khi chúng xâm nhập.

 

Nhắc đến hải thú, Ôn Hằng lấy ra Ngọc Song Ngư. Trên bề mặt ngọc, hai con cá nhỏ yên tĩnh nằm dưới ánh nắng mặt trời. Khi thấy Ôn Hằng, chúng khẽ động đậy vây như chào hỏi. Ôn Hằng thở dài: "Nói đến vết thương các ngươi bị ở Cửu Khôn Giới, đến giờ ta vẫn chưa thể chữa lành, thật đáng xấu hổ. Nhưng yên tâm, chúng ta sắp gặp được Thân Đồ Tiệm rồi. Hiện tại ta đã có được Ngọc Lang Hoàn, chẳng mấy chốc sẽ sửa được các ngươi."

 

Ngọc Song Ngư đã hỏng từ lâu, khiến Ôn Hằng không thể mở được Vân Đỉnh Tiên Cung, đến mức hắn suýt quên mất mình còn có tòa tiên cung này. Hắn ôm lấy eo Liên Vô Thương và hỏi: "Vô Thương, ngươi nghĩ Thân Đồ Tiệm là người như thế nào?"

 

Ngay cả Cát Thuần Phong và Cát Hoài Cẩn cũng không thể sửa được Ngọc Song Ngư, vậy người chế tạo ra nó, Thân Đồ Tiệm, rốt cuộc là một nhân vật lợi hại ra sao? Quan hệ giữa Thân Đồ Tiệm và Huyền Viêm Hằng liệu là tốt hay xấu? Nếu là bạn bè thì không sao, nhưng lỡ mà họ có thù, chẳng phải Ôn Hằng tự đưa mình vào chỗ chết sao?

 

Liên Vô Thương khẽ thở dài: "Con người quả nhiên không thể rảnh rỗi." Ôn Hằng ngẩn người: "Gì cơ?" Tại sao Liên Vô Thương lại trả lời lạc đề thế này?

 

Liên Vô Thương đưa tay vuốt mặt Ôn Hằng, nhìn thẳng vào mắt hắn. Sau đó, y cúi đầu hôn nhẹ lên môi Ôn Hằng và nói: "Sao ngươi phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy? Dành thời gian và công sức mà không nhận được câu trả lời, sao ngươi không làm điều gì có ý nghĩa hơn?"

 

Mắt Ôn Hằng sáng lên, hắn dùng thần thức quét quanh một lượt rồi nói: "Ồ, không có ai cả." Hắn cười tươi, hôn nhẹ lên môi Liên Vô Thương: "Thiên Tiếu bọn họ đang làm những việc có ý nghĩa, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian, hãy bắt đầu thôi."

 

Mặt trời ngả về phía tây, hai người vẫn dựa vào tường thành, chỉ khác là giờ đây Liên Vô Thương đang tựa nửa người vào Ôn Hằng. Cả buổi chiều đã trôi qua, hai người định đi thăm thành phố thứ hai vẫn còn ngồi trên tường thành ngắm hoàng hôn.

 

Ôn Hằng nghiêng đầu hôn lên trán Liên Vô Thương và hỏi: "Còn mệt không?" Liên Vô Thương khẽ đáp: "Già rồi, không còn chịu nổi nữa." Ôn Hằng ghé vào tai Liên Vô Thương thì thầm: "Trong lòng ta, ngươi sẽ mãi không bao giờ già."

 

Trong khi đó, Tả An đang ngồi trong phòng khách của Cát Hoài Cẩn, cảm thấy toàn thân đau nhức. Trước đó, hắn vừa luyện một lò đan trong sân của Cát Hoài Cẩn, làm cho cơ thể mệt mỏi. Hắn uể oải nhìn ra cửa: "Lão tổ họ đi đâu rồi, sao giờ vẫn chưa về? Cát Tiên Tôn và sư bá ta đang làm gì mà cũng chưa ra nữa?" Cát Thuần Phong đang nhắm mắt ngồi thiền, nghe vậy liền nói: "Ngươi không có việc gì làm à?"

 

Tả An lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Ta bận lắm, rất bận." Nếu hắn nói mình rảnh rỗi, Cát Thuần Phong sẽ ném cho hắn một phương thuốc rồi bắt hắn đi luyện đan. Từ khi phi thăng đến giờ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái cảm giác làm học trò, nhưng khi ở cạnh Cát Thuần Phong, hắn buộc phải đóng vai trò một người học trò ngoan ngoãn. Đúng là thảm thương.

 

Trời đã tối, cuối cùng Ôn Hằng và Liên Vô Thương cũng trở về. Nhưng sau khi trở về, họ chỉ chào hỏi Tả An rồi leo lên chiếc xe kéo nhỏ. Cát Thuần Phong cũng bước lên xe. Tả An đứng trong đại sảnh tối om, gãi đầu: "Ơ? Họ vào rồi? Thế ta phải làm sao đây?" Tiếng của Cát Thuần Phong từ trong xe kéo vọng ra: "Còn không lên xe? Định qua đêm ngoài này sao?" Tả An chán nản leo lên xe kéo: "Đúng là gì cũng có thể xảy ra."

 

Hắn tự hỏi tại sao mình lại rơi vào ổ trộm này? Không có địa vị cũng thôi, ai cũng chẳng bận tâm đ ến việc hắn có phải tiên tôn hay không, hắn cảm thấy mình còn thảm hơn cả một học trò.

 

Tả An chán nản ngủ lại trong phòng khách trên xe kéo. Sáng hôm sau, cả năm người mới bước ra khỏi xe kéo.

 

Lúc này, Cát Hoài Cẩn mới nhớ ra chuyện hắn định làm hôm qua, hắn ngượng ngùng nói: "Hôm qua ta đã hẹn gặp đại sư Thân Đồ Tiệm để đưa cho ông ta phương thuốc đã được sắp xếp lại, nhưng không ngờ bị trì hoãn. Hôm nay dù thế nào cũng phải đi giao cho ông ta."

 

Tả An nói: "Nói đến Thân Đồ Tiệm, sư tôn ta cũng muốn gặp ông ấy, vậy chúng ta đi cùng nhau nhé!" Lời vừa dứt, hắn thấy sư bá Tham Thiên Tiếu mỉm cười nhìn mình: "Sư điệt, nghe nói Thuần Phong đã lập một ít sản nghiệp ở chỗ ngươi? Chúng ta trò chuyện một chút nhé?"

 

Tả An ngay lập tức cảm nhận được sư bá này không dễ đối phó, hắn vô tội hỏi: "Sản nghiệp gì cơ?" Tham Thiên Tiếu dịu dàng nói: "Sư tôn của ngươi không nói với ngươi sao? Chúng ta, Huyền Thiên Tông, cũng có sản nghiệp đấy. Nào, chúng ta cùng bàn bạc xem. Nghe nói Thuần Phong còn nhận một đệ tử?"

 

Cát Thuần Phong tiếp lời: "Đúng vậy, đệ tử đó tên là Đan Thanh Tử, là chưởng môn của Huyền Vũ Môn. Sư huynh có thể giúp tiếp quản Huyền Vũ Môn, hiện tại Thiên Cơ Các đang thiếu người, huynh xem có dùng được người nào không."

 

Tham Thiên Tiếu cười đáp: "Nếu được, hôm nay ta muốn sư điệt đi cùng ta để thăm hỏi Chấp Giới Tiên Tôn của tầng 21, Văn Nhân Kiệt đại nhân." Sư tôn họ đi nhanh quá, mới vài ngày mà từ tầng 21 đến tầng 19 đã có quen biết hết. Mà có quen biết thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Hiện tại, đầu óc Tham Thiên Tiếu toàn là kế hoạch mở rộng nhanh chóng Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các.

 

Dưới sự thúc ép của Cát Thuần Phong, Tả An đành phải đồng ý: "Vậy... ta sẽ đi cùng sư bá, còn sư tôn và các người thì đến gặp đại sư Thân Đồ Tiệm?" Ôn Hằng truyền âm cho Cát Thuần Phong: "Ngươi không bán rẻ đệ tử của mình chứ? Ngươi không nói với sư huynh về tình cảm của hắn đối với Hoài Cẩn chứ?" Cát Thuần Phong bất lực trả lời: "Sư tôn, người nghĩ ta là loại người nào chứ? Sao ta có thể làm chuyện đó được?"

 

Ôn Hằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì nếu Tham Thiên Tiếu biết được tình cảm của Tả An dành cho Cát Hoài Cẩn, chắc chắn chuyến đi này của Tả An sẽ không dễ dàng gì.

 

Trước phủ của Cát Hoài Cẩn, hai người yêu vừa mới gặp lại nhau đã phải tạm biệt. Ôn Hằng không giấu được sự chua xót: "Hoài Cẩn à, ta thật có lỗi với ngươi. Vừa mới gặp Thiên Tiếu chưa được bao lâu, ta đã phải bắt ngươi dẫn chúng ta đi gặp Thân Đồ Tiệm ở tầng 18." Rồi hắn quay sang nói với Tham Thiên Tiếu: "Thiên Tiếu, người ta nói một ngày không gặp dài như ba thu, giờ Hoài Cẩn đi rồi, ngươi sẽ phải đợi ba thu nữa mới gặp lại đấy."

 

Cả Tham Thiên Tiếu và Cát Hoài Cẩn đều toát mồ hôi: "Sư tôn, Hoài Cẩn chỉ đi đưa tài liệu thôi, hôm nay sẽ trở về. Ta đi gặp Văn Nhân Kiệt tiên tôn cũng sẽ nhanh chóng trở về." Họ chỉ tạm thời đi làm việc, thế mà bị sư tôn thổi phồng như thể họ sắp phải chia lìa mãi mãi. Sư tôn quả thật đang trong giai đoạn quá rảnh rỗi và bắt đầu tìm kiếm sự chú ý.

 

Tả An ngập ngừng nói với Cát Thuần Phong: "Sư tôn, lão tổ của chúng ta có hơi ngốc không?" Cát Thuần Phong tức thì gõ vào đầu hắn một cái: "Dù lão tổ có ngốc, ngươi cũng không được nói ra."

 

Chẳng bao lâu, hai cỗ xe loan đều xuất phát. Tả An và Tham Thiên Tiếu lên đường đến phủ của Văn Nhân Kiệt ở tầng 21, còn Ôn Hằng và những người khác hướng đến phủ của Thân Đồ Tiệm.

 

Ôn Hằng mở rèm xe nhìn ra ngoài và thấy một con linh thú uy nghi, vạm vỡ, như thể đang cưỡi mây bay gió. Hắn tò mò hỏi Cát Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn, đó là linh thú gì thế?" Cát Hoài Cẩn trả lời: "Đó là một con rối mô phỏng theo con hồng báo, không phải linh thú thật. Nó là một tác phẩm của đại sư Thân Đồ Tiệm."

 

Mọi người kinh ngạc, đặc biệt là Cát Thuần Phong: "Đó là rối sao?" Hắn không thể nhận ra, còn tưởng rằng đó là một sinh vật sống. Ngay cả Liên Vô Thương cũng bất ngờ, sau khi dùng thần thức quét qua con rối, y gật đầu: "Đúng là rối, suýt nữa còn đánh lừa được cả ta."

 

Con rối này có luồng linh khí chảy qua toàn thân, rất đều đặn, khác hẳn với các con rối thông thường chỉ có vài mạch chính dẫn linh khí. Toàn bộ cơ thể của con báo này được bao phủ bởi những đường kinh mạch, bên trong còn có linh hạch, thậm chí nó có nhịp thở và nhịp tim. Nó phát ra sức sống mãnh liệt, khiến ngay cả Liên Vô Thương cũng bị đánh lừa.

 

Liên Vô Thương nói: "Đây có phải là sống lại từ xác chết không?" Cát Hoài Cẩn gật đầu: "Đúng vậy. Nghe nói con báo này là linh thú mà Thân Đồ đại sư yêu quý nhất khi nó còn sống. Sau khi chết, ông ấy đã biến nó thành rối, tái tạo nhịp tim và sức sống cho nó."

 

Ôn Hằng ngơ ngác: "Ý ngươi là gì?" Liên Vô Thương giải thích: "Nói đơn giản thì đó là tái sinh qua xác chết." Ôn Hằng trố mắt: "Tái sinh? Quả thật quá cao siêu!"

 

Khi cả bốn người đang trò chuyện, con báo rối kia quay đầu lại nhìn họ, từ mũi và miệng nó thậm chí còn phun ra lửa. Từng đường nét trên cơ thể nó uyển chuyển đến nỗi Ôn Hằng cảm thấy có một sự tương đồng kỳ lạ giữa hắn và con rối này.

 

Chẳng mấy chốc, con báo đã dẫn mọi người qua trận truyền tống và đến tầng 18. Cát Hoài Cẩn đã quá quen thuộc với đường đến phủ Thân Đồ Tiệm. Khi xe bay qua bầu trời, thần thức của mọi người chạm đến một thành phố đông đúc bên dưới, với người người chen chúc. Ôn Hằng không khỏi ngạc nhiên: "Nhiều người quá!"

 

Cát Hoài Cẩn giải thích: "Thân Đồ đại sư nổi danh khắp tiên giới, rất nhiều người đến tìm ông để nhờ chế tạo pháp khí hoặc xin linh đan. Trước phủ của đại sư mỗi ngày đều có hàng ngàn người xếp hàng, tín đồ của ông trải khắp tiên giới, ngày nào cũng có người đến dâng hương cầu nguyện."

 

Ôn Hằng thốt lên: "Danh tiếng 'Đan Khí Song Tuyệt' Thân Đồ Tiệm quả thật không phải chỉ là lời đồn. Với uy danh thế này, ông ấy đúng là bảo vật sống của tiên giới!" Trước đây Ôn Hằng từng nghe nói rằng ở tiên giới không nhiều tiên tôn được lập đền thờ khi còn sống, và Thân Đồ Tiệm là một trong số ít người đó.

 

Xe tiếp tục bay về phía trung tâm thành phố, và Ôn Hằng thấy các đường phố được bố trí theo hình vuông lồng ghép. Ở giữa hình vuông là tám con đường lớn đan xen, tỏa ra khắp các hướng.

 

Tại trung tâm là một cung điện lớn, giữa cung điện có một tòa tháp đen cao vút, xung quanh là những gian nhà nhỏ san sát nhau. Tòa tháp đen này được bao bọc bởi mây mù, nếu không biết trước, người ta sẽ nghĩ rằng đây là một cột chống trời.

 

Cả cung điện được xây theo hình vuông, kéo dài trên một khu vực rộng lớn. Trên bốn bức tường bao quanh, ở mỗi hướng đông, tây, nam, bắc đều có một cổng lớn, và mỗi cổng đều đối diện với một con đường rộng. Trên các con đường, người người chen lấn, tay cầm túi trữ vật hoặc hộp thức ăn, xếp thành hàng dài. Ôn Hằng nhìn qua một cái và kinh ngạc: "Trời ơi, có đến cả vạn người!"

 

Cát Hoài Cẩn nói: "Những người này đều không đến tay không, nhưng rất ít người có thể gặp được Thân Đồ đại sư." Ôn Hằng tò mò: "Nói mới nhớ, Hoài Cẩn, ngươi từng gặp Thân Đồ Tiệm rồi, ông ấy là người thế nào?"

 

Cát Hoài Cẩn cân nhắc từ ngữ: "Tự do, tùy ý, không gò bó... và thích ăn gà." Ôn Hằng ngẩn ra: "Thích ăn gà?"

 

Cát Hoài Cẩn gật đầu: "Đúng vậy, từ tháng trước, ông ấy bỗng nhiên bắt đầu thích ăn đùi gà, đặc biệt là đùi gà muối. Ngươi nhìn xem, rất nhiều người mang theo hộp thức ăn để xin gặp ông ấy."

 

Ôn Hằng và Liên Vô Thương nhìn nhau ngơ ngác: "Tự nhiên thích ăn đùi gà muối từ tháng trước? Có gì đó nghe hơi kỳ lạ thì phải?"

 

Tác giả có đôi lời:

 

Hình tượng của Thân Đồ Tiệm... giống một nhân vật trong bộ phim hoạt hình mà tôi từng xem, nhưng đã quên mất tên rồi. Bình thường thì lười biếng, không có vẻ gì nghiêm túc, nhưng chỉ cần đổi kiểu tóc, thay bộ quần áo là lập tức đẹp trai đến không ngờ.

 

Cát Thuần Phong: Ngươi nói điều này với ta làm gì?

 

Tác giả ngốc nghếch: Giới thiệu thôi mà, lỡ đâu có tình tiết mới thì sao?

 

Cát Thuần Phong: Sẽ không có tình tiết nào đâu.

 

Thân Đồ Tiệm: Đúng vậy, sẽ không có gì xảy ra, trừ khi ngươi đưa ra đùi gà muối.

 

Chắc sẽ có rất nhiều sâu bọ xuất hiện. Ta không muốn bắt nữa, mệt quá rồi. Dạo này không ra ngoài được, ta sắp không có thịt ăn nữa rồi, oaoaoa... Cuộc sống không có thịt thì thật vô vọng, nhàm chán và thiếu sức sống.

Bình Luận (0)
Comment