Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 141

Xe ngựa hướng về phía cổng đông của hành cung Thân Đồ Kiệm mà đi, chẳng mấy chốc đã dừng lại ổn định. Ôn Hành và mọi người xuống xe, con báo kéo xe phun ra một luồng hơi dài về phía bọn họ. Khi Ôn Hành quay đầu lại, thấy con báo còn đưa móng vuốt ra cố gắng chạm vào vạt áo của mình. Một con vật linh hoạt như vậy, sao có thể là một con rối không có sự sống được chứ?

 

Liên Vô Thương nhìn quanh và nói: "Đây là cửa phụ sao?" Cát Hoài Cẩn giải thích: "Người muốn gặp Thân Đồ đại sư quá nhiều, bốn cổng đều đông nghịt. Tuy đây là cửa phụ, nhưng lại có thể tránh đám đông và nhanh chóng vào được hành cung của Thân Đồ đại sư."

 

Dù là cửa phụ, nhưng cũng có rất nhiều người muốn vào mà không thể. Hành cung của Thân Đồ Kiệm có bốn cửa phụ ở bốn hướng, trong đó, cửa phụ phía đông là lối vào của môn khách của Thân Đồ Kiệm, cửa tây dành cho nô bộc, cửa nam và bắc dành cho người mang vật liệu và các đệ tử tu hành trong hành cung.

 

Có thể vào được cửa phụ phía đông đã là ước mơ của rất nhiều người rồi. Dù là cửa phụ, vẫn có người canh gác. Người gác cửa là một con rối, khi nhìn thấy Cát Hoài Cẩn, con rối cúi chào: "Cát tiên tôn, ngài đến rồi." Cát Hoài Cẩn đáp lễ: "Lẽ ra hôm qua ta đã phải đến để giao đơn thuốc, nhưng có việc đột xuất nên bị chậm trễ."

 

Con rối nói: "Mời vào." Cát Hoài Cẩn liền bước nhanh vào cửa phụ, Ôn Hành và mọi người theo sát phía sau, nhưng không ngờ con rối lại chặn họ lại: "Xin lỗi, chỉ có Cát tiên tôn mới được vào."

 

Cát Hoài Cẩn vội đến giải thích, vị gia chủ không giỏi ăn nói này cân nhắc một hồi rồi nói: "Đây là mấy người bạn của ta, có việc quan trọng cần gặp Thân Đồ đại sư, trong đó còn có một người là quán quân của cuộc thi đấu thành phố cấp 20, liệu có thể linh động một chút không?" Con rối vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Xin lỗi, Cát tiên tôn ngài cũng biết tính khí của tiên tôn nhà chúng tôi. Gần đây người không vui, ngoài những người quen thuộc, người không muốn gặp ai khác. Nếu các vị muốn gặp Thân Đồ đại sư, chỉ có thể xếp hàng đợi bên ngoài."

 

Con rối giơ tay chỉ về hàng dài ngoài đường: "Xin đừng làm khó ta." Con rối thì không khó khăn, nhưng Cát Hoài Cẩn lại thấy khó xử. Nhìn vẻ mặt lúng túng của Cát Hoài Cẩn, gương mặt tuấn tú của anh ta đỏ bừng vì xấu hổ. Anh ta không ngờ Thân Đồ Kiệm lại vô tình như vậy. Cũng đúng thôi, trước giờ anh ta luôn đi một mình, chưa từng dẫn ai qua cửa phụ cả.

 

Ôn Hành mỉm cười: "Hoài Cẩn, không sao đâu, ngươi cứ vào làm việc của mình. Đừng bận tâm đ ến bọn ta, bọn ta sẽ ra xếp hàng, đừng lo lắng." Cát Hoài Cẩn ngập ngừng: "Như vậy sao được, ta sẽ cùng các ngươi chờ."

 

Nói xong, Cát Hoài Cẩn đưa đơn thuốc đã chuẩn bị từ hôm qua cho con rối: "Làm phiền ngươi chuyển đơn thuốc này cho Thân Đồ đại sư." Con rối nhận lấy rồi bước vào trong, cánh cửa phụ đen lại đóng kín chặt.

 

Ôn Hành cười nói: "Vậy chúng ta ra xếp hàng thôi, xem hôm nay có gặp được Thân Đồ đại sư không. Đến tối ngươi cứ quay về hội họp với Thiên Tiếu, đừng lo cho chúng ta, bọn ta đâu phải trẻ con." Cát Hoài Cẩn chậm rãi nói: "Ta đã hứa với Tả An sẽ đưa các ngươi gặp Thân Đồ đại sư, không thể bỏ mặc các ngươi ở ngoài mà tự mình vào trong được."

 

Cát Thuần Phong ngẩng đầu nhìn hành cung cao lớn, có vẻ suy nghĩ gì đó, còn Ôn Hành và mọi người quay lại thì thấy cậu vẫn đang suy tư. Ôn Hành vỗ vai cậu ta: "Nghĩ gì vậy? Đi thôi, đi xếp hàng nào." Cát Thuần Phong chậm rãi nói: "Ta đang nghĩ xem cần bao nhiêu bùa nổ để đánh sập hành cung cao như thế này."

 

Ôn Hành nghẹn lời: "Thuần Phong, ý nghĩ này là không được đâu, người ta có một cái tháp rất tốt, ngươi chỉ cần ngắm thôi cũng đủ rồi, sao lại nghĩ đến việc phá tháp? Thầy có dạy các ngươi như vậy bao giờ chưa?" Cát Thuần Phong khoanh tay theo đoàn người: "Ta chỉ không ưa cái thái độ cao ngạo của hắn thôi."

 

Ai mà chẳng là đại sư được người khác tôn sùng? Ở đây xếp hàng có rất nhiều người cũng là đại sư danh tiếng cả, Thân Đồ Kiệm có ba đầu sáu tay gì sao?

 

Bốn người đứng ở cuối hàng, phía sau họ thỉnh thoảng có người đến xếp hàng thêm. Ôn Hành bỗng nhớ đến những con rối xếp hàng do luyện khí sư của Huyền Thiên Tông chế tạo ở Thừa Huệ Giới. Khi đó, có vô số người đến để gặp Thiên Cơ Tán Nhân, hàng người kéo dài hàng chục dặm dọc theo con đường núi. Không ít người đã mua những con rối xếp hàng đặc biệt của Huyền Thiên Tông, vừa xấu xí lại vừa đắt đỏ. Đến giờ mỗi khi nghĩ về những con rối có hình thù kỳ dị đó, Ôn Hành đều phải bật cười.

 

Người xếp hàng bên Thân Đồ Kiệm này lại ít dùng rối, hầu hết đều thật sự đứng đợi. Ôn Hành nhìn đám đông và thắc mắc: "Nhiều người xếp hàng thế này, chẳng lẽ ai cũng có thể gặp được Thân Đồ Kiệm sao?"

 

Cát Hoài Cẩn nói: "Ta nghe nói nếu may mắn, Thân Đồ đại sư sẽ tự ra gặp người đó. Nếu không may, thì có thể đợi hàng trăm năm mà vẫn không gặp được ông ấy."

 

Ôn Hành gãi má: "Hê, hóa ra là ngẫu nhiên à." Anh còn tưởng phải xếp hàng đến hết đời cơ, nhưng nếu là chờ đợi ngẫu nhiên, thì không may có khi phải đợi đến hết đời thật.

 

"Những người này không có việc gì làm sao? Đứng đợi thế này chẳng phải là lãng phí thời gian sao?" Cũng không thể dựng hành cung ở đây, mỗi ngày đều phải ra cửa xếp hàng, cần có bao nhiêu kiên nhẫn mới làm được như vậy chứ. Dù sao, Ôn Hành cũng không thể kiên nhẫn như thế.

 

Ôn Hành nghĩ, nếu hôm nay không gặp được Thân Đồ Kiệm, tối nay anh sẽ trèo tường vào. Dù có hơi xấu tính, nhưng anh không có thời gian và sức lực để cầu xin Thân Đồ Kiệm sửa Ngọc Song Ngư. Nếu không được thì dùng biện pháp mạnh.

 

Nghĩ đến đây, Ôn Hành tiếc nuối thở dài: "Ta cũng sa ngã rồi." Không ngờ bản thân lại bắt đầu nghĩ đến việc bắt cóc Thân Đồ Kiệm, thật không ra gì!

 

Cát Hoài Cẩn u sầu nói: "Bởi vì có quá nhiều người đang chờ ở đây, nhiều luyện khí sư không chịu nổi sự chờ đợi, muốn phá bỏ cấm chế của Thân Đồ đại sư để lao vào gặp người. Kết quả là đều bị khiêng ra ngoài." Ôn Hành khựng lại, anh chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi, mà gia chủ nhà họ Cát đã nói chuyện thẳng thừng như vậy rồi.

 

Liên Vô Thương đứng bên cạnh cố nén cười, những suy nghĩ của Ôn Hành đã hiện hết lên mặt, vậy mà anh còn tưởng mình che giấu rất giỏi.

 

Cổng chính của cửa đông chưa mở, Ôn Hành nhìn dòng người xếp hàng dài bất tận, nghi ngờ hỏi: "Họ cứ đứng đợi như thế này à?" Cát Hoài Cẩn đáp: "Nếu họ may mắn, sẽ được thấy Thân Đồ đại sư ra gặp."

 

Ôn Hành nghĩ ngợi một chút, rồi lấy ra một chiếc xe nhỏ, nói: "Dù sao cũng phải đợi, đứng mãi cũng mệt, đến đây, ngồi xuống cho thoải mái." Cát Hoài Cẩn ngần ngại: "Như vậy... có phải là không tôn trọng Thân Đồ đại sư không?" Ôn Hành xòe tay: "Chẳng phải ngươi vừa nói là chưa chắc ông ta sẽ ra gặp sao?"

 

Cát Hoài Cẩn phân bua: "Ta nói Thân Đồ đại sư sẽ ra gặp những người có may mắn và thực lực."

 

Đúng lúc đó, từ phía cửa phụ, con rối nhanh chóng chạy đến, cúi chào Cát Hoài Cẩn: "Cát tiên tôn, đại sư mời ngài và vị tiên trưởng đã giành ngôi đầu bảng của cuộc thi luyện khí tầng 20 vào gặp người." Cát Hoài Cẩn và Cát Thuần Phong nhìn nhau, còn Ôn Hành thì cười vui vẻ: "Tốt quá, các ngươi mau đi đi. Thuần Phong, đừng quên nhờ ông ấy sửa Ngọc Song Ngư nhé." Nói rồi, anh lấy Ngọc Song Ngư đưa cho Cát Thuần Phong, và cậu ta nhận lấy.

 

Cát Thuần Phong vốn không muốn đi, nhưng nghe sư phụ nói vậy, cậu chỉ có thể đứng dậy: "Ta biết rồi." Ôn Hành vẫy tay chào theo bóng lưng của hai người: "Đi đi."

 

Một tu sĩ đứng phía trước quay đầu lại hỏi Ôn Hành: "Các ngươi cùng một nhóm à?" Ôn Hành gật đầu: "Đúng vậy." Tu sĩ kia nói: "Vậy chắc tiên tôn sẽ không gặp ngươi đâu, ngươi đừng chờ vô ích nữa, nếu người muốn gặp ngươi, đã đến từ lâu rồi."

 

Ôn Hành cười đáp: "Không sao." Tu sĩ nọ nhìn qua chiếc xe nhỏ của Ôn Hành rồi lẩm bẩm: "Pháp khí gì mà xấu thế này..." Ôn Hành và Liên Vô Thương ngồi trên xe, Ôn Hành giải thích: "Chúng ta không phải luyện khí sư, chỉ làm được pháp khí xấu như vậy thôi."

 

Tu sĩ kia gật gù: "Thì ra vậy." Nói rồi, hắn quay đầu đi không nói thêm gì nữa. Ôn Hành nhìn thấy hắn đang cầm một hộp đựng thức ăn, liền hỏi: "Đạo hữu, trong hộp đó có phải là chân gà muối không?"

 

Tu sĩ bên cạnh đáp: "Đúng vậy, giờ ai cũng biết Thân Đồ đại sư thích ăn chân gà muối, nên chúng ta đều mang theo làm quà tặng." Ôn Hành tò mò hỏi: "Vậy Thân Đồ đại sư đã nhận chân gà của các ngươi chưa?" Vừa dứt lời, các tu sĩ bên cạnh đều lắc đầu: "Ngay cả mặt đại sư còn chưa thấy, chân gà này ta còn phải nhờ bạn mua từ tửu lâu tốt nhất."

 

Ôi, thật là một câu chuyện buồn. Ôn Hành thản nhiên nhìn tòa tháp cao vút trước mặt, rồi thò tay vào túi trữ vật, suy nghĩ không biết Cát Thuần Phong và Cát Hoài Cẩn đang làm gì bên trong. Anh sờ thử và lấy ra một gói giấy dầu, bên trong là một con gà muối đã được cắt thành từng miếng lớn.

 

Ôn Hành vui vẻ nói: "Trùng hợp quá, vừa hay lại có gà. Vô Thương, hôm nay ăn gà nhé?" Liên Vô Thương đáp lại một cách thờ ơ: "Không vấn đề gì."

 

Ôn Hành lấy một miếng da gà đưa vào miệng Liên Vô Thương. Con gà này được Vân Thanh nuôi ở Tiểu Bạch Phong của Huyền Thiên Tông, từ lúc còn là gà con đã được hắn chăm sóc kỹ lưỡng. Những con gà này lớn lên trên Tiểu Bạch Phong, ăn linh mễ và uống linh tuyền. Quả linh trên núi rơi xuống đất cũng trở thành thức ăn cho chúng. Khi trưởng thành, chúng béo tốt, lông sáng bóng, mỗi sáng bầy gà trống thi nhau gáy vang.

 

Khi biết Ôn Hành và mọi người sắp phi thăng, Vân Thanh mắt đỏ hoe, giết hết số gà trưởng thành ở Tiểu Bạch Phong, nấu canh, kho, làm gà muối... mất mấy ngày trời. Khi Ôn Hành và mọi người phi thăng, số gà muối đó được làm sẵn và đóng gói trong lễ vật phi thăng của họ.

 

Phần ngon nhất của gà muối là da gà. Một con gà muối đạt chuẩn không cần quá nhiều gia vị, chỉ cần ướp muối vài ngày, rồi rửa sạch bằng nước suối và phơi dưới nắng đến khi gần khô. Khi ăn, chỉ cần ngâm trong nước sạch một giờ, dù luộc hay hấp đều rất ngon.

 

Da gà muối ngon có màu vàng óng, khi ăn nóng thì mềm dẻo, khi nguội lại giòn dai. Ngay cả Liên Vô Thương cũng rất thích ăn da gà, đặc biệt là khi nó đã nguội, hương vị béo ngậy nhưng không hề ngấy.

 

Ôn Hành bốc một miếng ức gà: "Thơm quá." Vừa khi anh chuẩn bị cắn, đột nhiên một bóng người xuất hiện bên cạnh xe nhỏ. Ôn Hành miệng vẫn mở, định ăn gà, nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình, anh liếc mắt ra ngoài xe.

 

Bên ngoài xe là một người ăn mày. Hắn ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, quần áo trắng đã nhăn nhúm thành màu xám, nhưng đôi mắt thì sáng rực. Ôn Hành nhìn người ăn mày, thấy hắn nuốt nước bọt, liền cười hỏi: "Ngươi muốn ăn không?"

 

Người ăn mày lập tức gật đầu lia lịa: "Ừ, ừ, ừ!" Ôn Hành mỉm cười đưa cho hắn một chiếc đùi gà: "Ăn đi."

 

Nhìn người ăn mày, Ôn Hành bất giác nghĩ đến Lão Ôn Đầu. Không ngờ ở tiên giới cũng có ăn mày, nếu Lão Ôn Đầu sống đến lúc lên tiên giới để xin ăn, chắc hẳn lão sẽ rất vui. Người ăn mày nhận lấy chiếc đùi gà, và Ôn Hành nhìn bàn tay của hắn, thấy các khớp ngón tay to, da sần sùi, nhưng rất sạch sẽ.

 

Người ăn mày ngấu nghiến ăn hết chiếc đùi gà, thậm chí còn không tha cả xương mà nhai kỹ. Ôn Hành cảm thấy mềm lòng: "Xương thì đừng ăn nữa, vẫn còn mà." Nói xong, anh lại đưa cho người ăn mày một chiếc cánh gà.

 

Người ăn mày cũng không khách sáo, thoải mái ngồi lên tay vịn của xe đẩy, ngồi rất gần Ôn Hành. Ôn Hành không ngửi thấy mùi gì lạ, ngược lại còn ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng. Là một người thích đọc truyện, Ôn Hành đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ngộ đáng thương của người ăn mày này. Chắc chắn đây là một tiên nhân đã phi thăng lên thượng giới, trước khi phi thăng có lẽ còn là con cháu của một gia đình quyền quý, nhưng khi lên thượng giới thì phải chịu cảnh khốn khó, không có bữa nào đủ no, lại còn bị thương nặng...

 

Không được, không thể tưởng tượng thêm nữa, Ôn Hành đã tự làm mình xúc động đến mức mắt ươn ướt. Bên cạnh, Liên Vô Thương xé một miếng da gà, ánh mắt không ngừng nhìn qua lại giữa Ôn Hành và người ăn mày, khóe miệng càng ngày càng cong.

 

Nhìn kỹ, người ăn mày này thật ra rất đẹp, nếu thay bộ quần áo khác và ăn uống tao nhã hơn, thì có nói anh ta là công tử thế gia cũng không có gì quá đáng.

 

Người ăn mày ngồi trên tay vịn xe và nhanh chóng ăn hết nửa con gà. Lúc này, một tu sĩ bên cạnh Ôn Hành nói: "Tên ăn mày này quanh quẩn ở gần hành cung của Thân Đồ đại sư đã nhiều năm rồi, hỏi gì hắn cũng không biết. Đưa gà cho hắn ăn thì thật là lãng phí."

 

Ôn Hành không nói gì, chỉ dịu dàng bảo người ăn mày: "Cứ ăn từ từ, vẫn còn mà." Người ăn mày ăn hết nửa con gà, li3m ngón tay dính dầu rồi thỏa mãn ợ một tiếng.

 

Ôn Hành đưa phần còn lại của con gà cho người ăn mày: "Cầm lấy, về từ từ ăn, không ai giành của ngươi đâu." Lúc này, người ăn mày mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Ôn Hành. Có vẻ như bị sốc, hắn hốt hoảng thét lên rồi trượt ngã từ tay vịn xe xuống đất.

 

May mà tay vịn không cao lắm, người ăn mày ngã ngửa ra đất. Ôn Hành đứng dậy đưa tay ra: "Ngươi không sao chứ?"

 

Người ăn mày đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng nói: "Không sao." Lần này đến lượt Ôn Hành ngạc nhiên, không phải nói hắn không biết nói sao? Rõ ràng hắn đang nói mà. Ôn Hành vẫn đưa tay ra kéo hắn dậy. Người ăn mày ngồi lại trên tay vịn xe, ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Hành, mắt đỏ mọng, dường như sắp khóc.

 

Ôn Hành đưa nốt nửa con gà còn lại: "Hay là, ăn thêm chút nữa nhé?" Lần này, ánh mắt người ăn mày không hướng về con gà, nhưng hắn vẫn nhận lấy, rồi dán mắt nhìn Ôn Hành. Ôn Hành hỏi: "Ngươi nhận ra ta à?"

 

Người ăn mày lộ ra biểu cảm vừa khóc vừa cười, nhưng không nói gì. Hắn tiếp tục bóc một miếng thịt gà và bỏ vào miệng, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

 

Người ăn mày vừa ăn vừa khóc, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ôn Hành. Ôn Hành thấy hơi rợn người nhưng chỉ biết an ủi hắn: "Đừng khóc, cứ ăn từ từ, không ai tranh với ngươi đâu." Cuối cùng, người ăn mày cẩn thận cất nốt phần gà còn lại, sau đó nhìn Ôn Hành một cách sâu sắc rồi quay người rời đi.

 

Ôn Hành nhìn theo bóng lưng của người ăn mày, cảm thấy tâm trạng mình cũng khá lên. Cũng đúng thôi, lúc anh còn nhỏ làm ăn mày, nếu có ai đó đưa cho một con gà, anh chắc hẳn sẽ vui sướng đến mức bay lên.

 

Liên Vô Thương dường như đang suy nghĩ về bóng lưng của người ăn mày, Ôn Hành cười hỏi: "Vô Thương, đang nghĩ gì vậy?" Liên Vô Thương đưa tay lau ngón tay của mình lên áo Ôn Hành, mặc dù tay không hề dính dầu: "Ta cảm thấy người ăn mày này có rất nhiều điều muốn nói."

 

Ôn Hành đùa: "Có phải là nghìn lời chưa kịp nói, nên chỉ có thể quay đầu bỏ chạy không?" Anh thò tay vào túi trữ vật, tự hỏi không biết lần này sẽ lấy ra thứ gì. Liên Vô Thương nói: "Ngươi không nghĩ rằng, hắn nhận ra ngươi sao?"

 

Ôn Hành cười khẽ: "Khuôn mặt này của ta, quá phổ biến rồi, ai gặp ta cũng thấy quen mắt." Vừa nói xong, liền nghe tu sĩ bên cạnh nói với Ôn Hành: "Này? Ta cũng thấy ngươi rất quen!" Ôn Hành nhún vai: "Thấy chưa, ta đã nói mà."

 

Lúc này, con rối khi nãy lại chạy vào: "Có phải là Ôn Hành Ôn đạo hữu và Liên Vô Thương Liên đạo hữu không? Xin mời theo ta."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương liếc nhìn nhau, có vẻ như Cát Thuần Phong và Cát Hoài Cẩn đã gặp Thân Đồ Kiệm. Họ tưởng sẽ đi theo cửa phụ, nhưng không ngờ con rối lại dẫn họ đi vào giữa hàng người đang xếp hàng.

 

Không biết từ khi nào, đám đông im lặng tách ra thành một con đường rộng chừng một trượng. Hai bên là những con rối đứng thành hàng, đối diện nhau, dùng thân mình tạo ra một lối đi dài. Ôn Hành và Liên Vô Thương nắm tay nhau, bước đi dưới ánh mắt của vô số người, hướng về phía cổng chính của cửa đông. Ở cuối con đường, cánh cổng lớn mở ra.

 

Có tu sĩ định phản đối, nhưng không hiểu sao, với cảnh tượng này, họ đều im lặng không nói gì. Hai người lặng lẽ bước về phía cổng lớn, cho đến khi bóng dáng họ biến mất bên trong, những con rối lại nhanh chóng rút lui vào trong như một cơn thủy triều.

 

Các tu sĩ bên ngoài đầy vẻ hoang mang: "Hai người kia là ai mà được ưu tiên như vậy?"

 

Bên trong lại còn hoành tráng hơn, ngay khi Ôn Hành và Liên Vô Thương bước vào, cánh cửa lớn đóng sầm lại. Trước mặt họ là một hành lang rộng ba trượng, hai bên hành lang đứng đầy người mặc đồng phục. Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương bước vào, tất cả mọi người không nói một lời, đồng loạt cúi chào. Họ hành lễ rất trang trọng, đến mức Ôn Hành suýt nhảy dựng lên, anh không quen nên quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Chuyện gì thế này?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Với thế trận này, có lẽ hoặc là Thân Đồ Kiệm xuất hiện, hoặc là họ đã nhận ra ngươi." Ôn Hành chớp mắt: "Không thể nào."

 

Vừa lúc đó, ở cuối hành lang có bốn người đang khiêng một chiếc ghế vàng ròng, trên ghế ngồi một nam tử mặc áo trắng, phía sau hắn là Cát Thuần Phong và Cát Hoài Cẩn. Ôn Hành nghĩ, người này chắc là Thân Đồ Kiệm. Anh muốn nhìn rõ xem Thân Đồ Kiệm trông như thế nào, nhưng kỳ lạ thay, khi thần thức phóng ra, hành lang như bị kéo dài vô tận, mãi mà không đến được cuối cùng.

 

Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Trên hành lang có trận pháp." Liên Vô Thương đưa tay vẫy trước mặt Ôn Hành, khiến anh cảm thấy hành lang dài dằng dặc kia trở lại bình thường. Liên Vô Thương nói: "Phủ đệ của Thân Đồ Kiệm chắc chắn có nhiều trận pháp, ngươi nên cẩn thận, đừng tùy tiện phóng thần thức ra nữa."

 

Ôn Hành ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

 

Đoàn người của Thân Đồ Kiệm di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Ôn Hành và Liên Vô Thương. Khi nhìn thấy Thân Đồ Kiệm, Ôn Hành sửng sốt, người này... giống hệt người ăn mày bên ngoài. Nhưng giờ đây, người đứng trước anh không còn là tên ăn mày rách rưới nữa, mà là Thân Đồ Kiệm, vị đại sư luyện khí danh tiếng trong giới tiên nhân, mặc áo trắng tinh khôi.

 

Thân Đồ Kiệm nửa mở áo, gương mặt nở một nụ cười mơ hồ, thân thể dựa hờ trên ghế, một chân duỗi ra, một chân co lên, tạo dáng cực kỳ phong lưu.

 

Ôn Hành phân vân không biết liệu người ăn mày bên ngoài có phải là Thân Đồ Kiệm thật không, hay chỉ là ai đó giống ông ta. Anh cung kính cúi chào: "Tại hạ Ôn Hành, ra mắt Thân Đồ đại sư." Liên Vô Thương cũng cúi chào, nhưng không giới thiệu bản thân. Thân Đồ Kiệm đưa tay ra, bàn tay ông ta thật đẹp, từng ngón tay như được điêu khắc tỉ mỉ. Trong lòng bàn tay mịn màng của ông đang cầm miếng Ngọc Song Ngư: "Đây là của ngươi à?"

 

Ôn Hành đáp: "Đúng vậy." Thân Đồ Kiệm phất tay một cái, ra lệnh cho con rối bên cạnh: "Bắt hắn lại."

 

Ôn Hành ngạc nhiên, đến cả Cát Hoài Cẩn và Cát Thuần Phong phía sau cũng kinh ngạc: "Thân Đồ đại sư, tại sao lại như vậy?" Thân Đồ Kiệm cười nhạt: "Miếng Ngọc Song Ngư này là lễ vật ta đích thân luyện chế để dâng lên Tiên Đế, sao lại nằm trong tay ngươi?"

 

Lúc này, Ôn Hành đã chắc chắn rằng Thân Đồ Kiệm trước mặt và người ăn mày bên ngoài không phải là cùng một người. Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây? Chưa kịp phản ứng, những con rối có tu vi cực cao đã trói gô Ôn Hành lại. Thân Đồ Kiệm nở một nụ cười nửa miệng, liếc nhìn Ôn Hành: "Nhốt hắn lại."

 

Thế là, Ôn Hành và Liên Vô Thương bị nhốt không thương tiếc ở tầng hầm của tòa tháp cao. Cả Cát Hoài Cẩn và Cát Thuần Phong cũng bị nhốt theo. Tầng hầm tối tăm mù mịt, mỗi người bị nhốt trong một căn phòng khác nhau. Ôn Hành còn bị xiềng xích khóa lại, thậm chí cây gậy ăn mày của anh cũng bị quấn một sợi xích.

 

Cây gậy ăn mày với hai chiếc lá của nó rũ xuống, tâm trạng của Ôn Hành cũng chán nản như cây gậy. Anh hỏi Cát Hoài Cẩn: "Chuyện gì thế này? Sao ngay cả ngươi cũng bị nhốt?" Cát Hoài Cẩn thành thật trả lời: "Ta cũng không biết."

 

Rõ ràng trước đó Thân Đồ đại sư còn rất quý trọng anh, trước khi miếng Ngọc Song Ngư xuất hiện, ông ta còn trò chuyện vui vẻ với anh. Nhưng ngay khi thấy Ngọc Song Ngư, sắc mặt Thân Đồ Kiệm đã thay đổi. Người ở Tiên giới thật thay đổi nhanh chóng như lật sách vậy.

 

Cát Thuần Phong, bị nhốt ở gần đó, chậm rãi nói: "Hay là chúng ta nghiên cứu xem làm sao cho nổ tháp của hắn để thoát ra đi?" Ôn Hành nói: "Nhưng Kim Hồng và Ngưng Tuyết còn ở trong tay ông ta. Vô Thương, ngươi có thấy chuyện này kỳ lạ không? Thân Đồ Kiệm và người ăn mày kia giống nhau đến lạ. Có phải Thân Đồ Kiệm đã bị chia linh hồn không? Hay bị đoạt hồn rồi?"

 

Liên Vô Thương, nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng: "Thân Đồ Kiệm là đại sư, có hàng nghìn người từng gặp ông ta, việc đoạt hồn một người như vậy là rất khó." Trong đầu Ôn Hành lại bắt đầu vẽ ra viễn cảnh mới: "Vậy đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Thân Đồ Kiệm có anh em sinh đôi? Trông giống hệt nhau?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Không rõ. Cảm giác của hai người đó giống hệt nhau." Liên Vô Thương rất nhạy cảm với khí tức. Khi nhìn thấy Thân Đồ Kiệm, ngay lập tức anh đã liên tưởng đến người ăn mày kia. Nếu không vì sự khác biệt rõ rệt trong hành vi, có lẽ anh đã nghĩ họ là một người.

 

Lúc này, từ phía Cát Thuần Phong vang lên tiếng động loẹt xoẹt. Ôn Hành nói: "Thuần Phong, ngươi bình tĩnh lại đi, ngươi không thật sự định cho nổ tòa tháp này đấy chứ?" Cát Thuần Phong đáp: "Ta đang chuẩn bị trước."

 

Cát Hoài Cẩn buồn bã nói: "Cũng tại ta quá tin tưởng Thân Đồ Kiệm, lẽ ra ta nên cẩn trọng hơn." Thật ra, không thể trách Cát Hoài Cẩn, trước đây anh luôn ca ngợi Thân Đồ Kiệm, ai mà ngờ được thần tượng của mình lại trở mặt không nói một lời như vậy?

 

Ôn Hành thở dài: "Không biết chuyện gì đang xảy ra nữa." Bị nhốt một cách oan uổng như thế này, Ôn Hành cảm thấy hết sức bất lực.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, Ôn Hành đoán có lẽ đã đến tối. Anh thở dài: "Thiên Tiếu chắc chắn sẽ lo lắng lắm khi không thấy Hoài Cẩn trở về." Cát Hoài Cẩn và Thiên Tiếu đã hẹn nhau về tầng 19 hôm nay, vậy mà giờ cả bốn người bọn họ đều bị nhốt ở đây.

 

Ngay khi Ôn Hành vừa dứt lời, ánh sáng đột ngột bao trùm khắp nhà giam. Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn, có người đang tới.

 

Tiếng bước chân ngày càng gần, nghe rất lộn xộn, kèm theo tiếng ai đó đang la mắng: "Ngươi bị hỏng đầu à? Ai bảo ngươi nhốt họ? Ta đã nói gì ngươi coi như gió thoảng bên tai sao? Còn dám cãi lại ta hả?!"

 

Ôn Hành và mọi người lặng lẽ nhìn về phía lối vào, chỉ thấy một người ăn mày quần áo rách rưới lao vào, không ai khác chính là tên ăn mày đã ăn gà bên ngoài. Mũi người ăn mày đỏ lên vì khóc, hắn nức nở: "Ai cho ngươi quyền nhốt họ? Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt họ? Nếu ngươi còn cãi nữa, ta sẽ hòa tan ngươi! Thật không thể chấp nhận nổi, ngươi làm ta tức chết mất!"

 

Phía sau người ăn mày, Thân Đồ Kiệm co ro bước theo, giờ đây vẻ phong lưu trước đó đã biến mất hoàn toàn. Ông ta cúi đầu lẽo đẽo theo sau, nói với vẻ ấm ức: "Chủ nhân, chẳng phải người nói hễ thấy gì khả nghi thì nhốt lại sao..."

 

Người ăn mày mặt đầy nước mắt, cầm chùm chìa khóa trong tay, lao đến trước cửa buồng giam của Ôn Hành, vừa khóc vừa mếu: "Xin lỗi, xin lỗi ngài Thái tử, đều tại ta quản lý không nghiêm, khiến ngài chịu khổ rồi." Hắn quá xúc động, đến mức tra chìa khóa cũng không khớp với ổ. Ôn Hành chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an hắn: "Đừng vội, cứ từ từ thôi."

 

Người ăn mày nghẹn ngào quỳ xuống trước mặt Ôn Hành, Liên Vô Thương, và hai tu sĩ nhà họ Cát. Hắn dập đầu: "Thái tử, xin lỗi ngài. Tất cả là do ta không nói rõ ràng với khí linh của mình, khiến hắn hiểu nhầm các ngài là kẻ khả nghi rồi giam giữ các ngài. Ta mới chính là Thân Đồ Kiệm, còn hắn là khí linh của ta, tên Nam Thập Tam."

 

Ôn Hành vội đỡ người ăn mày dậy: "Xin Thân Đồ đại sư đứng lên, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi." Không có gì lạ khi lúc trước, ở ngoài thành, Thân Đồ Kiệm khi nhìn thấy mặt Ôn Hành đã kinh hãi ngã xuống. Ôn Hành liếc nhìn Nam Thập Tam, kẻ đang quỳ bên cạnh với vẻ mặt đầy oan ức, thật đáng sợ khi một khí linh lại dám đội lốt chủ nhân của mình để lừa đảo. Điều này đã khiến Ôn Hành không khỏi bàng hoàng.

 

Nam Thập Tam tội nghiệp nói: "Đâu phải lỗi của ta, ai mà biết ngài ấy là Thái tử chứ. Hơn nữa, miếng Ngọc Song Ngư mà chủ nhân ngài luyện chế cho ngài đã bị hỏng, ta còn tưởng ngài ấy là người làm hỏng nó." Thân Đồ Kiệm quay lại quát lớn: "Im miệng! Để sau ta xử lý ngươi!"

 

Thân Đồ Kiệm cẩn trọng xin lỗi Ôn Hành và mọi người: "Thật sự xin lỗi, tất cả là do ta quản lý không tốt." Cảnh này khiến Cát Hoài Cẩn cảm thấy như một sự báo ứng.

 

Nhớ lại hồi ở hạ giới, Cát Hoài Cẩn vốn không thích nói chuyện, nên đã tạo ra một con rối nhỏ mang tên Tiểu Cẩn để thay anh nói chuyện. Kết quả là, trong hàng trăm năm, Tiểu Cẩn đã đội lốt gia chủ nhà họ Cát để ra ngoài tung hoành, trong khi anh giả vờ làm một con rối đứng phía sau. Tạ Thiên Tiếu đã tâm sự bao nhiêu câu chuyện trong hàng trăm năm với Tiểu Cẩn mà không hề hay biết. Nay anh thấy điều đó như một sự báo ứng, đúng là trời không bỏ qua cho ai cả.

 

Nam Thập Tam quỳ ở chính giữa đại điện, lúc này hắn đã thay đổi thành một thiếu niên với đôi mắt phượng đẹp đẽ. Cuối cùng, Ôn Hành và mọi người cũng không còn phải đối mặt với hai Thân Đồ Kiệm giống hệt nhau nữa, giờ đã dễ phân biệt rồi. Thân Đồ Kiệm thực sự đã thay đổi trang phục, giống hệt cách Nam Thập Tam đã ngụy trang trước đó.

 

Thân Đồ Kiệm cúi đầu hành đại lễ trước Ôn Hành: "Thần Thân Đồ Kiệm xin bái kiến Điện hạ." Ôn Hành vội vàng đứng lên: "Thân Đồ đại sư quá lời rồi, ta giờ đã không còn là Thái tử của Huyền Huyền nữa, quá khứ ta cũng không nhớ rõ."

 

Thân Đồ Kiệm chăm chú nhìn Ôn Hành: "Dù Thái tử có quên hết mọi chuyện, ngài vẫn là vị Thái tử Huyền Huyền ôn hòa, nhân hậu." Ông giải thích rằng ông đã để Nam Thập Tam biến thành mình để xử lý những người đến bái kiến, còn bản thân ông thì thường đi lang thang bên ngoài hành cung. Những năm qua, ông đã thấy rõ lòng người, ai là thiện lương chân thành, ai là giả tạo.

 

Ôn Hành hỏi: "Ta có thể gọi ngươi là Thân Đồ được không? Ta thấy gọi 'Kiệm' nghe không hay lắm." Thân Đồ Kiệm cười nói: "Dĩ nhiên là được, Thái tử cứ gọi tùy ý." Ôn Hành tò mò hỏi: "Thân Đồ, ta muốn biết tại sao ngươi lại hóa thành ăn mày đi xin ăn bên ngoài?"

 

Thân Đồ Kiệm đỏ mặt: "Thần không phải là ăn mày đi xin ăn, chỉ là gà của Thái tử thơm quá, thần không cưỡng lại được nên bị mùi hương thu hút. Nói ra thì, một tháng trước, người đưa cho ta đùi gà cũng là Thái tử phải không?" Ôn Hành ngạc nhiên: "Một tháng trước?"

 

Thân Đồ Kiệm giải thích: "Trong hành cung có một đạo trường, các luyện khí sư và luyện đan sư thường đến dâng hương để gửi gắm ước nguyện của họ. Nhiều năm nay, chỉ thấy khói hương mờ ảo, nhưng đột nhiên một tháng trước lại xuất hiện hai chiếc đùi gà. Ta ăn thử, thấy ngon vô cùng. Từ đó ta tìm kiếm mùi vị đó nhưng không cách nào tìm thấy. Hôm nay ngửi thấy mùi thơm này, ta không thể cưỡng lại được.

 

Những năm qua, đôi lúc ta đi lang thang bên ngoài hành cung, lắng nghe nguyện vọng của mọi người. Dù ta ăn mặc rách rưới, nhưng chưa từng xin ăn. Chỉ là trên thượng giới, người ta thường nhìn mặt mà bắt hình dong, thấy ta lôi thôi lếch thếch thì cho rằng ta là ăn mày, nhưng trước nay ta chưa từng xin ai cái gì."

 

Nói đến chuyện ăn mặc tồi tàn, Cát Hoài Cẩn không thể không lên tiếng: "Thân Đồ đại sư, ngài có thể cho ta biết thật không, thời gian qua người ở cạnh ta là ngài hay Nam Thập Tam?" Thân Đồ Kiệm xấu hổ đáp: "Đôi khi là ta, đôi khi là Nam Thập Tam, nhưng phần lớn là ta. Hôm qua, khi ngươi đến, chính ta đã gặp ngươi, nhưng vì ngươi không đến, nên hôm nay ta mới ra ngoài. Không ngờ lại xảy ra chuyện này."

 

Thân Đồ Kiệm giải thích tiếp: "Khi thấy khuôn mặt của Thái tử bên ngoài, ta quá bất ngờ và khó tin. Đến khi ta hoàn hồn lại và đi tìm các ngươi thì phát hiện các ngươi đã biến mất. Khi ta quay lại phủ, mới phát hiện các ngươi đã bị giam. Lỗi này là của ta, tất cả là do ta sai."

 

Nam Thập Tam vẫn không phục, bèn cãi: "Chủ nhân, họ mang theo miếng Ngọc Song Ngư bị hỏng, đương nhiên ta phải nghi ngờ rồi. Ngọc Song Ngư là tâm huyết của ngài, đột nhiên xuất hiện trong tay họ, ta cẩn trọng một chút cũng là đúng mà." Nghe đến đây, Thân Đồ Kiệm lại sắp nổi cơn giận, may mà Ôn Hành kịp ngăn lại: "Nói đến chuyện này, Thân Đồ, ta đến đây là để nhờ ngươi giúp đỡ."

 

Thân Đồ Kiệm nói: "Chỉ cần trong khả năng của ta, Điện hạ cứ nói."

 

Ôn Hành cười: "Vậy thì ta không khách sáo nữa." Việc *****ên Ôn Hành muốn nhờ là sửa chữa miếng Ngọc Song Ngư. Anh đưa miếng Ngọc Song Ngư ra: "Kim Hồng và Ngưng Tuyết vì bảo vệ ta mà bị yêu thú dưới biển làm tổn thương. Ngươi xem vết nứt này, nó đã làm rạn cả miếng ngọc."

 

Hai con cá nhỏ nghe thấy Ôn Hành nhắc đến tên mình, liền vẫy vây. Thân Đồ Kiệm cẩn trọng cầm lấy Ngọc Song Ngư: "Cũng may, mức độ hư hại này không quá nghiêm trọng. Nếu có đủ vật liệu, chỉ trong vòng một tháng, ta sẽ sửa chữa hoàn chỉnh cho ngài."

 

Cát Thuần Phong lúc này bước tới, Thân Đồ Kiệm và Cát Thuần Phong nhìn nhau, Thân Đồ Kiệm hỏi: "Vị đạo hữu này là..." Ôn Hành giới thiệu: "Đây là đệ tử thứ năm của ta, Cát Thuần Phong, cũng là người nhà họ Cát như Hoài Cẩn. Cậu ấy cũng là một luyện khí sư và luyện đan sư, chắc cậu ấy có nhiều điều muốn hỏi ngươi."

 

Thân Đồ Kiệm bỗng hiểu ra: "Ồ, thì ra ngươi là đạo hữu Cát, người đoạt giải nhất trong cuộc thi đấu thành phố mà Tả An đã nhắc đến đúng không? Rất hân hạnh." Cát Thuần Phong khẽ gật đầu đáp lại: "Hân hạnh." Sau đó, cậu ta lấy ra một xấp bùa phù từ tay mình và đặt vào tay Thân Đồ Kiệm. Thân Đồ Kiệm ngơ ngác: "Đây là gì?"

 

Cát Thuần Phong đáp: "Ta không thích tòa tháp của ngươi, vốn định dùng những lá bùa này để phá hủy nó, nhưng nghĩ lại ngươi là bạn cũ của sư phụ ta, nên bỏ qua." Thân Đồ Kiệm cười lớn: "Mấy lá bùa này không đủ sức phá tháp của ta đâu."

 

Cát Thuần Phong bình tĩnh nói: "Đủ đấy." Thân Đồ Kiệm cau mày: "Ta nói không được là không được." Cát Thuần Phong không chút biểu cảm: "Muốn thử không?"

 

Nhìn thấy hai người sắp tranh cãi, Ôn Hành vội can thiệp: "Chuyện này để sau hãy nói được không?" Thật kỳ lạ, Cát Thuần Phong vốn là người ít nói, sao lại có ý kiến lớn với Thân Đồ Kiệm như vậy? Có lẽ cậu ấy cảm thấy muốn thử sức khi gặp Thân Đồ Kiệm.

 

Ôn Hành liền chuyển chủ đề: "Về việc sửa chữa miếng Ngọc Song Ngư, chúng ta đã tìm được một ít ngọc Lăng Hoàn. Nếu ngươi cần, ta có thể gọi Mộng Mộng lên." Thân Đồ Kiệm không biết Mộng Mộng là ai, nhưng ông nghiêm túc nói: "Thái tử không nghĩ rằng chỉ có ngọc Lăng Hoàn là đủ để sửa Ngọc Song Ngư chứ? Ngọc Lăng Hoàn chỉ là một trong số các nguyên liệu, thứ khó tìm nhất là một loại linh thạch tên gọi 'Mạn Mạn Đa.' Đó là một loại linh thạch có tính chất tương tự như tức thổ, nhưng có hình dạng là một linh thạch và rất linh hoạt. Chỉ khi có Mạn Mạn Đa ta mới có thể khôi phục không gian trong Ngọc Song Ngư."

 

"Mạn Mạn Đa?" Ôn Hành ngạc nhiên: "Đó là cái gì? Ta chưa từng nghe đến."

 

Liên Vô Thương dường như nhớ ra điều gì: "Có phải là một loại linh thạch màu đỏ, chỉ tìm thấy trong dòng chảy của mạch lửa?" Thân Đồ Kiệm cười: "Đúng vậy, tiên sinh thật uyên bác."

 

Ôn Hành cười nói: "Đây là đạo lữ của ta, Liên Vô Thương." Thân Đồ Kiệm giật mình: "Hả? Thái tử ngài đã có đạo lữ rồi sao?!" Ông hết sức ngạc nhiên, không ngờ vị Thái tử ngày trước chỉ nghĩ đến thiên hạ giờ đã có người trong lòng.

 

Thân Đồ Kiệm cúi đầu hành lễ trước Liên Vô Thương: "Thái tử phi." Mọi người đều cảm thấy khó xử trước lời nói táo bạo của ông. Liên Vô Thương không quan tâm lắm, trong khi Thân Đồ Kiệm tiếp tục suy nghĩ: "Tên 'Thái tử phi' này giống với một nhân vật rất nổi tiếng gần đây trên Tiên giới."

 

Ôn Hành ra hiệu cho Thân Đồ Kiệm giữ im lặng, và ông ngay lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ suy đoán của ta là thật sao?!" Liên Vô Thương chậm rãi gật đầu: "Phải, chính là ta. Mong ngươi giữ kín chuyện chúng ta đến đây."

 

Thân Đồ Kiệm vui vẻ: "Yên tâm đi, Thái tử phi. Ta chắc chắn sẽ giữ bí mật."

 

Ôn Hành liền quay lại vấn đề Ngọc Song Ngư: "Loại Mạn Mạn Đa đó có khó tìm không?" Thân Đồ Kiệm trả lời: "Ta vẫn còn một ít ngọc Lăng Hoàn, và ta nhớ vẫn còn một khối Mạn Mạn Đa, chỉ là đã lâu không dùng đến, tìm lại sẽ hơi khó khăn. Để ta đi tìm ngay."

 

Ôn Hành nói: "Không cần gấp, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, ngươi cứ từ từ tìm. Cát Thuần Phong cũng là luyện khí sư, nếu cần giúp đỡ, cứ nói với cậu ấy." Cát Thuần Phong đứng bên cạnh lặng lẽ gật đầu.

 

Thân Đồ Kiệm cười: "Ta có Nam Thập Tam là đủ rồi, đâu dám làm phiền đến cao đồ của Thái tử." Nghe vậy, Cát Thuần Phong liền quay đầu lạnh lùng nhìn Thân Đồ Kiệm, khiến Ôn Hành bất lực xoa trán. Rõ ràng Cát Thuần Phong và Thân Đồ Kiệm không hợp nhau, cần phải có thời gian để làm quen.

 

Ôn Hành chuyển chủ đề khác: "Sửa Ngọc Song Ngư chỉ là một việc, ta còn muốn nhờ ngươi một việc khác nữa." Thân Đồ Kiệm nói: "Chỉ cần trong khả năng của ta, ngài cứ nói."

 

Ôn Hành cười: "Việc này ngươi chắc chắn có thể giúp." Nói rồi, anh lấy túi dưỡng linh ra, kéo miệng túi: "Này, Thông Thiên, các ngươi tỉnh chưa?" Giọng nói của Thông Thiên vang lên: "Đang chơi bài, thiếu một người. Ngươi có tham gia không?"

 

Ôn Hành đáp: "Ta không biết chơi. Ta đang ở chỗ Thân Đồ Kiệm, ngươi có muốn ra gặp ông ta không?" Nghe vậy, Thông Thiên lập tức bay ra khỏi túi dưỡng linh: "Lâu rồi không gặp, Thân Đồ đại sư."

 

Thân Đồ Kiệm kinh ngạc: "Đế Sư? Không phải ngài đã...?" Thông Thiên cười lớn: "Ta biết ngươi sẽ sốc mà. Thật ra ta cũng thấy sốc đấy. Thái tử đã xuống Địa phủ tìm lại thần hồn của ta, dùng lá của Đạo Mộc để dưỡng hồn ta. Sau đó còn tìm lại được thi thể của ta. Chỉ là hồn ta đã rời khỏi xác quá lâu, không thể nhập lại được, ta cần ngươi giúp ta làm một cái thân xác mới."

 

Thân Đồ Kiệm vui vẻ nhận lời: "Tạo một cái thân xác ư? Chuyện đó không có vấn đề gì. Thi thể của ngài vẫn giữ được chứ?" Ôn Hành giơ tay: "Vẫn tốt. Để ta cho ngươi xem."

 

Nói rồi, Ôn Hành nghiêng túi dưỡng linh để đổ ra, nhưng Thông Thiên hét lớn: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Dù ta là người chết nhưng không có nghĩa là ngươi có thể không tôn trọng thi thể của ta!"

 

Ôn Hành gãi đầu đầy áy náy: "Làm cái này cũng không được, làm cái kia cũng không xong. Thông Thiên, dạo này ngươi bí bách quá nên tìm chuyện để mắng ta à?" Thông Thiên làu bàu: "Hãy dùng linh khí đưa ra cẩn thận, dù sao đó cũng là cơ thể của ta, ta đã dùng nó mấy vạn năm rồi!"

 

Ôn Hành thở dài: "Được rồi, làm theo ý ngươi." Thực ra, đổ ra như thế lại tiện lợi hơn.

 

Ôn Hành vận chuyển linh khí, trên mặt đất xuất hiện ba thi thể. Ngoài thi thể của Thông Thiên, hai thi thể còn lại trông máu thịt nhầy nhụa. Cát Thuần Phong và Cát Hoài Cẩn kinh ngạc: "Chuyện này là sao?"

 

Ôn Hành mỉm cười: "Hai người này, một là Đoạn Bất Ngữ, một là Cú mèo. Cả hai cũng cần một cái thân xác mới. Ngoài ra, thân xác của Tiêu Lệ cũng cần phải làm lại. Thân Đồ, ngươi xem có thể giúp làm vài cái thân xác tốt được không? Tiền không thành vấn đề."

 

Thân Đồ Kiệm vung tay một cách phong lưu: "Thái tử còn phải bàn chuyện tiền bạc với ta sao? Tuy nhiên, nếu phải tự tay ta chế tạo tất cả các thân xác giả, với số lượng này có lẽ sẽ mất một tháng để hoàn thành." Ôn Hành đáp: "Không sao, thời gian không thành vấn đề, chúng ta sẽ lưu lại ở tầng 18 một thời gian."

 

Thân Đồ Kiệm liệt kê những việc cần làm trong hai tháng tới: "Ta sẽ sửa chữa miếng Ngọc Song Ngư và chế tạo thân xác cho bốn người, gồm Đế sư Thông Thiên, Đoạn Bất Ngữ, Cú mèo, và Tiêu Lệ. Ba người đầu đã có thi thể, khá dễ để làm. Nhưng thi thể của Tiêu Lệ rất khó tìm, ta có thể thử dùng vật liệu mới."

 

Nói đến ba thi thể trên đất, thực sự là mỗi cái trông thảm hơn cái kia. Thi thể của Thông Thiên bị rút mất thần cốt, mặt mày tái nhợt. Đoạn Bất Ngữ thì bị Ôn Hành đánh đến nứt cả sọ, não vỡ tung, đến giờ khuôn mặt thi thể vẫn không thể nhận ra. Cú mèo thì bị nổ một lỗ lớn ở bụng, nội tạng bên trong đều đã bay mất. Nhìn những thi thể này, ai yếu bóng vía chắc sẽ mất ngủ cả tuần.

 

Ôn Hành trầm ngâm: "Nói đến chuyện này, ta đã gặp thần hồn của Đoạn Bất Ngữ và Thông Thiên, nhưng chưa gặp thần hồn của Cú mèo. Cậu ta ổn không?" Thông Thiên đáp: "Tiểu Miêu vẫn còn yếu, thần hồn chưa ổn định, cậu ta không dám ra khỏi túi dưỡng linh."

 

Ôn Hành cười: "Ngươi cứ gọi cậu ta là 'Tiểu Miêu', người không biết lại tưởng cậu ấy là mèo thật. Rõ ràng là tộc Nhân Điểu, mà lại bị các ngươi gọi một cách dễ thương như vậy, chẳng khác nào tên mới của Huyền Trắc."

 

Thông Thiên giải thích: "Tiểu Miêu có tên thật là Miêu Bất Văn." Ôn Hành cười khúc khích: "Miêu Bất Văn? Ta nhớ ở Thừa Ân Giới có một đảo chủ tên là Cẩu Bất Lý." Quả thật, tên của những người ở thượng giới quá tùy tiện.

 

Tác giả có đôi lời:

 

Dưới đây là phần giới thiệu của những người cảm thấy tên mình thật sơ sài.

 

Thí sinh số một: Xin chào, ta tên là Cẩu Bất Lý.

 

Thí sinh số hai: Xin chào, ta tên là Mai Thiên Lợi.

 

Thí sinh số ba: Xin chào, ta tên là Vu Môn Trung.

 

Thí sinh số bốn: Xin chào, ta tên là Miêu Bất Văn.

 

Thí sinh số năm: Xin chào, ta tên là Phượng Vân Bạch.

 

Thí sinh số sáu: Xin chào, chúng ta là các chủ phong của Huyền Thiên Tông. [Tiểu Hoa Phong, Tiểu Thảo Phong, Tiểu Đan Phong, Tiểu Bạch Phong, Tiểu Thụ Phong, Tiểu Liên Phong, Tiểu Trúc Phong] xin báo danh.

 

Thí sinh số bảy: Xin chào, ta tên là Ôn Hành.

 

Thí sinh số tám: Xin chào, ta là Lão Đại Bạch Miêu.

Bình Luận (0)
Comment