Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 150

Ôn Hành lau mặt trong khi chìm nổi giữa biển khơi. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy những đám mây chì nặng nề đang treo thấp trên bầu trời âm u, phía dưới những đám mây ấy có hàng nghìn xúc tu đen. Anh chưa bao giờ nhìn thấy những xúc tu như vậy. Chúng không thẳng mà cong về một hướng nào đó, mỗi cái có bốn đoạn, dài khoảng hơn ba mươi trượng.

 

Những xúc tu này linh hoạt kỳ lạ, trượt nhanh chóng trong màn mây che phủ, khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng. Có thứ gì đó đang di chuyển trong mây, theo từng tia sét lóe lên, phía trên những xúc tu lờ mờ xuất hiện một cái bóng khổng lồ đang di chuyển nhanh chóng. Ôn Hành ước chừng, vật này cuộn mình, thô sơ mà đã dài tới hơn một nghìn trượng!

 

Phía trước cái bóng, có hai khối sáng đỏ khổng lồ đang lóe sáng trong mây, di chuyển cực nhanh, khi lên cao khi xuống thấp. Nhìn một lúc, Ôn Hành mới nhận ra rằng hai khối sáng đỏ này là mắt! Đây rốt cuộc là loại yêu thú nào mà đáng sợ đến vậy?!

 

"Ôn Hành!" Liên Vô Thương lao xuống từ trên cao, muốn nhấc Ôn Hành lên. Sóng biển cuồn cuộn, Ôn Hành uống một ngụm nước. Vừa định đưa tay ra chạm vào Liên Vô Thương, anh bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt!

 

Từ trên cao, Liên Vô Thương nhìn thấy dưới nước, phía dưới Ôn Hành, có những tia điện lóe sáng. Ánh sáng điện bao phủ khắp ngàn dặm mặt biển. Những tia điện chớp lóe vài lần, rồi mặt biển đột nhiên trở nên yên lặng đến kỳ lạ.

 

"Vụt!" Một cái móc khổng lồ từ biển vọt lên dữ dội, lao mạnh mẽ về phía bầu trời. Phía dưới móc là một cái đuôi dài phủ đầy vảy sắc bén, cái đuôi vươn từ dưới mặt biển lên, nhưng lại chạm tới tầng sương mù trên bầu trời.

 

Tiếng kim loại va chạm dữ dội vang lên, bầu trời bất ngờ nổ ra một tiếng thét đau đớn. Liên Vô Thương cảm thấy tai ù lên, màng nhĩ đã bị chấn động. Không kịp bảo vệ bản thân, anh vội vàng dùng sợi tơ sen cuốn lấy Ôn Hành. Tội nghiệp Ôn Hành, vừa bị yêu thú dưới biển phóng điện làm tóc từ xoăn lớn thành xoăn nhỏ!

 

Liên Vô Thương mạnh mẽ kéo Ôn Hành lên khỏi nước, cơ thể Ôn Hành vẫn còn tê liệt, nói năng khó khăn: "To... quá...". Hoang Nguyên quả không hổ danh là nơi khởi đầu của muôn loài. Vừa mới đến đây đã gặp hai con yêu thú tầm cỡ sử thi như thế này.

 

Cả hai cùng phóng đi nhanh chóng, bay ra ngoài vài chục dặm, rời khỏi trung tâm trận chiến của hai con yêu thú. Mặt biển lại nổi lên những cơn sóng khổng lồ, xác của những con hải thú to như núi nhỏ nổi lên từ biển, có lẽ đã bị điện giật chết khi con hải thú phóng điện.

 

Nói chung, khi đại yêu quái đánh nhau, tốt nhất là không nên quan sát, vì một khi chúng ra tay, thường là sống chết không tha. Chúng có sức mạnh khủng khiếp, mỗi lần đánh nhau là lâu dài, phạm vi ảnh hưởng rộng, sát thương kinh hoàng, nếu liều mạng đứng xem, rất có thể sẽ bị thương.

 

Nhưng trên mặt biển mênh mông này, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã mất phương hướng, không biết đi hướng nào để được an toàn. Cả hai mở rộng thần thức, nhưng ở nơi thần thức đi qua, chỉ cảm nhận được linh áp đáng sợ của yêu thú trên trời và dưới biển.

 

Ôn Hành đã lâu lắm rồi chưa thấy trận chiến nào nặng ký như vậy, tuy rất hấp dẫn, nhưng quan trọng nhất vẫn là giữ mạng. Việc cấp bách lúc này là phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Giữa dao động linh áp của hải thú, Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn thấy một mỏm đá ngầm. Cả hai vội vàng lao về phía đó. May mắn là tốc độ của cả hai đều nhanh, khi đáp xuống một tảng đá ngầm lớn, trận chiến của hai con yêu thú đang ở đoạn kịch liệt nhất.

 

Ôn Hành sau khi bị điện giật phải hồi phục một lúc lâu mới đứng vững trên mỏm đá. Anh vận chuyển linh khí để phục hồi lại bình thường. Liên Vô Thương xót xa truyền linh khí cho anh: "Không sao chứ?" Ôn Hành khoát tay: "Làm cậu lo lắng rồi, chủ yếu là tôi không đề phòng. Hai con này là hải thú gì mà đáng sợ như vậy?"

 

Lúc này, từ mặt biển bắn lên một đợt sóng cao trăm trượng, từ đợt sóng vọt ra một con rắn khổng lồ. Con rắn này có màu đỏ đen, cái đầu to khủng khiếp hơn cả núi non, hai chiếc răng nanh dài hơn hai mươi trượng, sắc lạnh đáng sợ. Con rắn lao thẳng lên bầu trời, nhưng không ngờ từ trong mây, một cái đầu dẹt tròn to lớn bất ngờ thò ra, một con rết khổng lồ lao xuống từ đám mây!

 

Con rết quấn chặt lấy thân con rắn với tốc độ nhanh như sét đánh. Lúc này Ôn Hành và Liên Vô Thương mới nhìn rõ được hình dáng con rết. Thân mình đen tuyền, ngoại trừ hai mắt đỏ máu, những chỗ khác đều cứng rắn bất khả xâm phạm.

 

Hóa ra những thứ mà Ôn Hành thấy trước đó trên bầu trời không phải là xúc tu, mà là hàng nghìn chân của con rết. Những cái chân sắc bén này bám chặt lấy thân con rắn khổng lồ dưới biển, chỉ một cào đã để lại vết sâu trên lớp vảy của con rắn. Tuy nhiên, những vết cào này không thể thực sự gây thương tích cho con rắn khổng lồ. Con rắn vừa bị quấn chặt, liền đổ ngược người xuống biển, đồng thời cái đuôi dưới của nó thò ra, liều mạng đâm thẳng vào đầu con rết.

 

Lúc này Ôn Hành mới nhận ra, cái móc khổng lồ mà anh thấy khi rơi xuống nước chính là gắn trên đuôi con rắn này. Ôn Hành kinh ngạc không nói nên lời: "Đây... là loại yêu thú gì vậy, đáng sợ quá!"

 

Liên Vô Thương nói: "Con trên trời là ngàn chân rết, có thể tu luyện đến kích cỡ này, chắc chắn phải có tu vi hàng triệu năm. Còn con rắn dưới biển gọi là Câu Xà, cái móc trên đuôi là vũ khí của nó, nó thích vươn móc lên từ dưới nước để bắt lấy gia súc trên bờ. Con Câu Xà to lớn thế này, tu vi chắc chắn vượt xa Tiên Tôn rồi."

 

Nói "vượt xa Tiên Tôn" là đã rất khiêm tốn, thực ra ngay cả Thiên Đế trên Thượng giới cũng chẳng làm gì được những đại yêu thú nơi Hoang Nguyên này. Ôn Hành nuốt nước bọt: "Đáng sợ quá, chẳng lẽ tất cả yêu thú ở Hoang Nguyên đều như thế này sao? Nhân loại còn có đường sống không?" Không lạ gì khi cả ngàn người vào Hoang Nguyên mà chỉ một người quay lại, với tình hình này, việc quay về được một người có lẽ là do yêu thú cố tình thả người ấy về để báo tin chăng?

 

Hai con hải thú đánh nhau dữ dội đến mức trời đất mù mịt, sóng lớn và gió bão gầm thét như đang nổi giận, những cơn sóng khổng lồ đập mạnh vào mỏm đá, nhiều lần khiến Ôn Hành và Liên Vô Thương suýt ngã xuống biển hỗn mang. Dưới chân, nước biển tựa như miệng vực sâu thẳm, một khi rơi xuống thì khó lòng trở lại.

 

Dù sở hữu Thanh Liên Hỗn Độn và Đạo Mộc, đối diện với biển hỗn mang, cả hai người họ cũng chỉ có thể chịu thua. Trong khi hai con cự thú khổng lồ sinh ra từ biển hỗn mang đang quần thảo trước mặt, trận chiến giữa chúng khiến trời đất rung chuyển, mặt trời mặt trăng cũng như mất đi ánh sáng.

 

Trước những cự thú này, Ôn Hành cảm thấy nếu mình dám đối đầu trực diện với chúng, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

 

Ôn Hành dùng một tay ôm chặt lấy Liên Vô Thương, một tay cắm mạnh gậy ăn xin vào mỏm đá để dựa vào đó chống chọi với từng đợt sóng lớn. Liên Vô Thương lập tức tạo ra một kết giới, lớp kết giới màu xanh nhạt ngăn cách hai người khỏi nỗi sợ sâu thẳm của biển hỗn mang, cũng giúp họ nhìn rõ hơn cuộc chiến giữa hai con yêu thú.

 

Con rết ngàn chân muốn kéo con Câu Xà lên trời, trong khi Câu Xà lại muốn kéo rết ngàn chân xuống biển hỗn mang. Cả hai không nhượng bộ, quần thảo khiến vảy và chân đứt lìa, nhưng không con nào chịu buông trước. Những dòng máu lớn đổ xuống từ trên không, rơi xuống biển hỗn mang, biến nước biển thành màu đỏ đen. Nhiều cá chết nổi lên, nước biển bắt đầu bốc mùi tanh thối.

 

Liên Vô Thương nói: "Rết ngàn chân và Câu Xà đều có kịch độc, cẩn thận không bị trúng độc của chúng." Rết ngàn chân có nọc độc ở hai cặp kìm trên miệng, còn Câu Xà thì có độc ở cái móc trên đuôi. Trận chiến giữa hai sinh vật kịch độc này khiến biển cả trở nên tàn bạo. Máu của Câu Xà có màu đỏ, còn rết ngàn chân có máu màu xanh, dù cả hai đều là động vật máu lạnh, nhưng khi máu chúng rơi xuống biển lại phát ra âm thanh như thể dung nham đang cháy xèo xèo!

 

Ngoài kịch độc, cơ thể của hai con yêu thú này còn khổng lồ vô cùng. Ôn Hành cảm thấy trước mặt chúng, mình chẳng khác gì con kiến, thậm chí còn không bằng một cái vảy của Câu Xà.

 

Thân hình của rết ngàn chân lớn hơn Câu Xà, một khi Câu Xà bị rết quấn chặt, việc quay lại biển hỗn mang trở nên vô cùng khó khăn. Lúc này, rết ngàn chân kéo cả Câu Xà về phía bên ngoài mỏm đá, có vẻ như hướng đó là vùng hoang nguyên.

 

Câu Xà gầm lên cuồng nộ, máu chảy ra từ miệng, nó giãy giụa trong tuyệt vọng, dùng cái đuôi có móc của mình đâm vào các khớp nối trên thân rết ngàn chân. Trong cơn đau đớn cùng cực, với cú đâm mạnh mẽ, cuối cùng nó cũng xuyên qua được lớp giáp của rết ngàn chân. Phần thân dưới của rết ngàn chân lỏng ra, nhưng nửa thân trên lại trở nên hung hãn hơn, hai chiếc kìm của rết cắn chặt vào cổ họng của Câu Xà.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương từ xa nhìn thấy từng lớp vảy của Câu Xà rơi xuống, máu đỏ tươi bắn tung tóe. Câu Xà quằn quại, đuôi nó quấn vào vết thương vừa đâm vào thân rết. Đúng lúc này, rết ngàn chân đột nhiên ngẩng đầu lên, nửa thân trên và nửa thân dưới của nó tách rời, rơi ầm ầm xuống biển hỗn mang!

 

Rết ngàn chân đau đớn tột cùng, nhưng nó không buông tha, cặp kìm của nó vẫn cắn chặt lấy cổ họng của Câu Xà. Không từ bỏ chiến lược của mình, nó kéo Câu Xà về phía hoang nguyên. Ôn Hành và Liên Vô Thương cảm thấy hai con yêu thú này có thể còn đánh nhau thêm vài ngày nữa, dù rết ngàn chân đã mất nửa thân mình, và dù Câu Xà có vẻ như đang hấp hối.

 

Sức sống của đại yêu quái thật khủng khiếp, ngay cả khi chỉ còn một cánh tay lành lặn, hay chỉ còn một chiếc răng, chúng vẫn có thể cắn xé kẻ thù thêm một lần nữa!

 

Khi hai con đại yêu thú dần biến mất khỏi tầm nhìn, Ôn Hành thở phào nhẹ nhõm: "Hoang nguyên thật đáng sợ, chưa thấy được biên giới của nó mà đã gặp hai con yêu thú kinh khủng thế này." Nhìn mặt biển hỗn mang dần trở lại yên tĩnh, Ôn Hành thấy trên biển la liệt xác của vô số hải thú và cá, đôi mắt chúng vẫn mở trừng trừng như chết không nhắm mắt.

 

Ôn Hành cười nhẹ: "Vô Thương, nhìn xem, khi chúng tấn công Mười Tám Giới, chúng hung tợn và dường như không thể đánh bại. Nhưng ở biển hỗn mang này, chúng chỉ là những sinh vật hạng thấp nhất. Một trận đấu của hai đại yêu quái đã khiến nhiều con chết như vậy." Liên Vô Thương đáp: "Thiên đạo vô tình, từ xưa đến nay kẻ yếu luôn là mồi cho kẻ mạnh."

 

Hai người nhìn nhau cười khổ. Chuyến hành trình đến hoang nguyên có lẽ không dễ dàng như họ nghĩ. Ôn Hành thở dài, rút gậy ăn xin khỏi mỏm đá: "Đi thôi, chúng ta vẫn phải đến hoang nguyên." Thật khó mà tưởng tượng được, với những cự thú như thế này, mà Thân Đồ Tiệm – người yếu đuối như vậy – vẫn có thể sống sót. Vận may của anh ta quả là đáng kinh ngạc.

 

Biển vẫn nổi sóng dữ dội, Ôn Hành và Liên Vô Thương quyết định bay thẳng về phía hoang nguyên, tránh việc hạ thủy thuyền nhỏ vì sợ bị các hải thú hoảng loạn tấn công. Nhìn đám mây chì nặng nề phía hoang nguyên, họ không khỏi cảm thấy áp lực.

 

"Hay là... chờ thêm chút nữa? Qua đó bây giờ chẳng phải sẽ chứng kiến hai con yêu thú tiếp tục đánh nhau sao?" Thật lòng mà nói, Ôn Hành không thích nhìn thấy những trận chiến sinh tử, anh thà thấy cuộc chiến đã kết thúc khi qua đó.

 

Liên Vô Thương đáp: "Vậy cũng được, chúng ta sẽ neo thuyền nhỏ ở đây." Những mỏm đá gần đó có thể bảo vệ họ tạm thời. Thật nực cười, những người ngang dọc khắp Vũ Linh giới như Thiên Cơ Tán Nhân và Thanh Đế, giờ đây lại sợ sệt đến vậy.

 

Ôn Hành vẫn lấy thuyền nhỏ ra, anh buộc nó vào mỏm đá. Cả hai chui vào thuyền, nói thật lòng, sau khi thấy hai con yêu thú, Ôn Hành vẫn chưa hết hoảng sợ. Anh thở dài: "Nếu tất cả yêu thú ở hoang nguyên đều như vậy, chúng ta qua đó chắc chỉ còn nước làm kẻ yếu, thật quá đáng sợ." Tội nghiệp Ôn Hành cảm thấy mình yếu đuối, từ giờ phải hành sự cẩn trọng hơn.

 

Liên Vô Thương còn chưa kịp an ủi Ôn Hành thì bỗng nghe thấy tiếng hát vọng lại từ bên ngoài thuyền.

 

Ôn Hành rợn tóc gáy, lúc này anh cuối cùng đã hiểu cảm giác của đồ đệ nhỏ của mình. Trong hoàn cảnh thế này, ai mà còn có thể hát, ngoài ma quỷ ra thì chắc chẳng phải ai khác.

 

Liên Vô Thương nhìn khuôn mặt tái mét của Ôn Hành mà không biết nên khóc hay cười: "Ôn Hành, đừng nghĩ nhiều quá, trong biển Hỗn Độn có vô số hải thú, cũng có vài loài biết hát mà." Ôn Hành bắt đầu tưởng tượng: "Tôi nghe nói trong biển Hỗn Độn có một loài cá cực kỳ xấu xí, trên đầu nó có một cái đèn lồ ng lớn để phát sáng, dụ những con cá nhỏ tới rồi nuốt chửng chúng trong một ngụm. Loài cá này chắc chắn dùng tiếng hát để dụ dỗ chúng ta ra ngoài. Chúng ta nên ở yên trong đây, tránh rước thêm rắc rối."

 

Họ không muốn gặp rắc rối, nhưng không có nghĩa là rắc rối không tìm đến họ. Hai người vừa định ở yên trong thuyền thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài: "Ai lại ngốc đến mức dám đến gần xem hai đại nhân Cô Ảnh và Hồng Ngô đang đánh nhau? Xem đi, chắc người ta chết rồi đó!"

 

Bên cạnh có giọng nói vang lên đáp lại: "Ngươi không biết sao, đám nhân loại này, sức mạnh chẳng hơn sứa, nhưng tính tò mò thì lớn hơn cá voi. Chắc hẳn là đến xem hai đại nhân đánh nhau rồi bị sét đánh chết. Còn có cả một con thuyền nhỏ, trên thuyền còn có một cái nắp nữa, trông cũng không tệ. Đem về tặng cho đại nhân Nhan thôi."

 

Nghe thấy tiếng người nói chuyện, Ôn Hành vén rèm lên. Trước mắt anh là hai sinh vật da xanh thẫm, đầu cá... nhìn lại nhau đầy bối rối. Ôn Hành nhìn chằm chằm vào hai người cá có đầu giống cá trê, thầm nghĩ: "Trông cũng tuỳ tiện quá nhỉ? Có phải vì biển Hỗn Độn không có ánh sáng nên ai cũng sinh trưởng tùy hứng như vậy không?"

 

Thời gian như dừng lại. Ôn Hành còn chưa kịp nói gì, thì hai người cá đồng thanh hét lên: "Aaaa! Có người! Thấy người rồi!!" Một trong hai cá sợ hãi đến mức vứt luôn cái giáo trong tay lên thuyền, nó dùng vây cá dài che mặt lại, hét lớn: "Đừng lại gần! Đừng!" Rồi quay đầu nhảy xuống nước. Chiếc đuôi cá của nó vẽ một đường trên mặt nước rồi nhanh chóng biến mất.

 

Con cá còn lại – con vừa bảo con người nhút nhát như sứa – đảo mắt lên trời rồi kêu "oái" một tiếng, lật bụng nổi lên mặt nước như một con cá chết. Chiếc giáo trong tay nó cũng nổi bồng bềnh bên cạnh, trông chẳng khác nào một con cá chết.

 

Liên Vô Thương vén rèm lên: "Chuyện gì vậy?" Ôn Hành nhếch mép: "Hai con cá... một con nhìn thấy tôi thì sợ ngất, còn một con thì bỏ chạy."

 

Liên Vô Thương cau mày nhìn con cá đang nổi trên mặt biển, kỳ lạ là sóng ở vùng biển Hỗn Độn bên cạnh mỏm đá dữ dội thế mà con cá này vẫn nổi lềnh bềnh không chút lay động, đúng là một cao thủ trong những cao thủ.

 

Liên Vô Thương nhặt chiếc giáo rơi trên thuyền, nhẹ nhàng chạm vào bụng con cá: "Này, tỉnh lại đi." Con cá kêu một tiếng rồi tỉnh dậy, đảo mắt một vòng, sau đó ôm mặt bằng vây cá, la lên: "Cứu với!! Có người!! Đừng ăn ta!! Ồ, ta chết rồi..." Rồi lại đảo mắt ngất xỉu.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau, không hiểu đây rốt cuộc là loài cá kỳ quặc gì, còn hài hước hơn cả những con cá bay.

 

Lúc này, từ dưới nước bỗng truyền đến một khúc hát mơ màng, giống hệt tiếng hát họ nghe lúc ở trên thuyền. Từng đợt ánh sáng xanh nhạt lóe lên dưới mặt nước. Con cá vừa giả chết kia bỗng lặn xuống nước, chỉ để lộ cái đầu trên mặt biển, nó lớn tiếng khạc nhổ: "Đồ con người xấu xí!! Đại nhân Nhan mỹ lệ của chúng ta đã đến! Để các ngươi thấy thế nào là sắc đẹp vô song! Để các ngươi thấy sức mạnh tối cao là gì!"

 

Con cá hồ hởi như vừa được tiếp thêm động lực, nó lao vút trên mặt nước: "Ngôi sao mới của vùng nước hoang nguyên chúng ta, đại nhân Nhan xinh đẹp tuyệt trần chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta!" Ôn Hành yếu ớt nói: "Tôi có làm gì cậu đâu?" Sao con cá này lại có vẻ như Ôn Hành đã làm gì nó?

 

Ôn Hành không khỏi bật cười: "Chẳng lẽ tất cả tu sĩ vùng nước hoang nguyên đều cứng đầu và khó hiểu như thế này?" Đúng lúc này, con cá ban nãy bỏ chạy thò đầu lên từ bên cạnh. Thực ra, tất cả những con cá này trong mắt Ôn Hành đều trông giống nhau, vậy làm sao anh chắc chắn đây là con *****ên?

 

Con cá giơ một chiếc vây cá lên chỉ thẳng vào Ôn Hành: "Hừ! Đồ con người xấu xí, độc ác, gian xảo! Trả lại bảo vật bảo hộ của ta, cây giáo đó! Các ngươi muốn hoành hành ở vùng hoang nguyên của chúng ta sao? Mơ đi! Chúng ta là những con cá có tổ chức, có kỷ luật và có nguyên tắc! Thu lại ánh mắt tham lam của ngươi! Đừng có mà thèm khát cơ thể mỹ lệ của ta!"

 

Liên Vô Thương lặng lẽ nhìn sang Ôn Hành. Ôn Hành giơ hai tay lên: "Vô Thương, cậu phải tin tôi..." Liên Vô Thương đáp: "Tôi tin cậu, cậu không bị mù mà."

 

Lúc này, mặt nước bắt đầu xoáy thành những cơn lốc nhỏ, từng cái đầu bắt đầu nhô lên từ trong xoáy nước, nhưng đó không phải là đầu của những con cá, mà là những gương mặt cực kỳ xinh đẹp của nhân loại. Ôn Hành bật cười: "Người cá sao?"

 

Từ dưới nước vang lên một tiếng gọi không chắc chắn: "Thiên Cơ Tán Nhân?" Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người cá xuất hiện trên một mỏm đá gần đó.

 

Người này để lộ nửa thân trên, mỗi khối cơ bắp trên cơ thể anh ta đều hoàn hảo, tựa như được một nghệ nhân đẽo gọt từ ngọc. Điểm đáng tiếc duy nhất là phần da trước ngực có vết sẹo kinh hoàng như bị bỏng. Từ dưới rốn trở xuống, nơi đáng lẽ phải là đôi chân, thì lại là một chiếc đuôi cá tròn dài, tự nhiên buông thõng xuống mỏm đá, chiếc đuôi trông như lụa đang nhẹ nhàng vẫy trong nước.

 

Ôn Hành nhìn vào khuôn mặt của người cá, nhướng mày: "Nhan đạo hữu? Không ngờ lại gặp cậu ở đây!" Người đó chính là Nhan Bồi Khanh, thủ lĩnh của tộc người cá. Khi phi thăng, tại biển Vô Tận chỉ có tộc rồng và người cá phi thăng, trong đó có cả Nhan Bồi Khanh.

 

Nói về Nhan Bồi Khanh, Ôn Hành và anh ta có mối quan hệ kiểu "không đánh không quen". Tộc người cá và tộc rồng tranh giành địa bàn, tộc rồng dùng một số thủ đoạn đê tiện để giành chiến thắng, sau đó đuổi tộc người cá ra khỏi biển Vô Tận. Nhan Bồi Khanh cũng là một kẻ cứng cỏi, dẫn cả tộc đi cướp bóc trên biển Thương Lãng Vân Hải, thành lập một liên minh hải tặc, khiến vùng biển này náo loạn một thời.

 

Ở Thương Lãng Vân Hải, Thổ Lục Thiên đã từng xưng bá, và không ít tu sĩ gia nhập để thực hiện những cuộc làm ăn phi pháp. Khi ấy, Ôn Hành còn là một kẻ mới tu hành, chưa biết đến thân phận của Liên Vô Thương, cả hai đều bị Nhan Bồi Khanh bắt giữ. Trên con tàu Thanh Hồng của Liên Vô Thương, Ôn Hành đã bị Nhan Bồi Khanh đánh cho không khác gì một con chó.

 

Nếu không có Ôn Hành và Liên Vô Thương, có lẽ tộc người cá vẫn còn làm hải tặc tại Thương Lãng Vân Hải. Việc Nhan Bồi Khanh có thể đòi lại công lý cho dân tộc mình và phi thăng lên Thượng giới, tất cả đều nhờ vào Ôn Hành. Tuy nhiên, Nhan Bồi Khanh cũng đã phải trả giá đắt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ôn Hành, vết thương trên người anh ta lại âm ỉ đau.

 

Nhan Bồi Khanh và Ôn Hành không có nhiều giao tình, dù đều là tu sĩ từ Hạ giới, nhưng tộc người cá sống ở biển Vô Tận, và Ôn Hành hiếm khi lại đi đến nơi đó. Việc gặp lại người quen ở đây khiến mọi người đều vui mừng.

 

Hai con cá nhìn thấy Nhan Bồi Khanh xuất hiện liền ôm mặt la hét: "Aaaa—đại nhân Nhan xinh đẹp của chúng ta đã xuất hiện! A, ta chết mất!" Nói rồi cả hai lật trắng mắt và ngất trên mặt biển. Ôn Hành và Liên Vô Thương liếc nhìn hai con cá đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, rồi khẽ hỏi Nhan Bồi Khanh: "Đó là thuộc hạ của cậu à? Đặc biệt thật đấy."

 

Nhan Bồi Khanh ngại ngùng lấy tay che mặt: "Khiến các vị chê cười rồi, đám thủy tộc ở đây hóa hình đa phần đều như vậy cả." Ôn Hành cười tươi: "Đừng vậy chứ, họ rất kính yêu cậu đấy, còn khen cậu có sắc đẹp vô song, phong thái đoan trang và sức mạnh tối thượng. Có thuộc hạ trung thành như thế, cậu phải cảm thấy hạnh phúc chứ."

 

Không giống như Ôn Hành, người xung quanh anh ta đều chê cười.

 

Nhan Bồi Khanh dở khóc dở cười: "Tán Nhân đừng đùa tôi nữa." Anh ta nhẹ nhàng bước lên thuyền, đuôi cá đã biến thành đôi chân dài, và trong chớp mắt, anh ta đã khoác lên mình một bộ đạo bào màu xanh đen lung linh. Ôn Hành không khỏi nghi ngờ liệu có phải khi hóa hình, quần áo cũng tự nhiên xuất hiện, vì trước đây anh chưa từng thấy bộ y phục này ở đâu.

 

Nhan Bồi Khanh cúi đầu chào Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Nhan Bồi Khanh xin ra mắt Tán Nhân, ra mắt Thanh Đế." Ôn Hành vẫy tay: "Đừng khách sáo, vào đây ngồi trò chuyện đi."

 

Nhan Bồi Khanh quay người ra lệnh cho đám thủy tộc quanh đó: "Các ngươi tiếp tục làm việc, đừng dừng lại." Từ xung quanh mặt nước, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, một luồng linh quang màu xanh lan tỏa quanh thuyền.

 

Ôn Hành cười nói: "Cậu có nhiều tiểu đệ quá nhỉ." Nhan Bồi Khanh cười đáp: "Thủy tộc hóa hình bên tôi không nhiều, bên Mặc Liệt thì đông hơn."

 

Ôn Hành ngạc nhiên: "Mặc Liệt cũng ở đây sao?" Nhan Bồi Khanh gật đầu: "Đúng vậy, sau khi phi thăng, tôi và Mặc Liệt đều đến đây. Gần đây chúng tôi được giao nhiệm vụ quản lý vùng nước, Mặc Liệt thì giúp Cô Ảnh quản lý sông ngòi, còn tôi thì hoạt động ở vùng biển xung quanh."

 

Ôn Hành mời Nhan Bồi Khanh ngồi xuống, rót trà nóng cho anh ta: "Thật không dễ dàng gì, nơi này có nhiều hải thú mạnh mẽ, mà cậu vẫn có thể được một nhóm thủy tộc kính trọng..." Ôn Hành dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Có lẽ nói 'cá' thì chính xác hơn."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Nhan Bồi Khanh, sau khi phi thăng cậu đã ở đây, vậy cậu biết đây là nơi nào không?" Nhan Bồi Khanh ngập ngừng nhíu mày: "Tôi không rõ lắm, chỉ nghe nói đây là Hoang Xuyên, cũng có người nói là Hoang Nguyên. Trước khi phi thăng, tôi nghĩ nơi này sẽ là một thế giới phân tầng. Nhưng từ khi đến đây, tôi vẫn chưa thể đi khắp Hoang Xuyên."

 

Ôn Hành gật đầu đồng tình: "Không ra ngoài là đúng, vừa nãy chúng tôi thấy hai con hải thú đang đánh nhau, thật sự rất kinh hoàng. Hoang Nguyên quả là nơi cất giấu những cường giả không thể coi thường." Nghe vậy, Nhan Bồi Khanh mỉm cười: "Hai con hải thú đó là hai bá chủ của Hoang Xuyên, có thể xem như đứng đầu chuỗi thức ăn ở nơi này."

 

Ôn Hành thở phào: "Thì ra là vậy, tôi còn tưởng yêu thú nào ở Hoang Nguyên cũng đều đáng sợ như thế, nếu vậy thì kinh khủng quá."

 

Liên Vô Thương nói: "Cậu và Mặc Liệt vì sao lại bị Thiên Đạo đưa đến đây? Nơi này không thuộc Thượng giới ba mươi ba tầng trời. Đây được các tiên nhân gọi là nơi khởi đầu của vạn vật. May mắn là chúng ta gặp nhau ở đây, nếu không không biết bao giờ mới có thể thấy cậu."

 

Nghe vậy, Nhan Bồi Khanh gật đầu: "Quả nhiên là vậy, tôi cũng đã thắc mắc tại sao tiên giới lại có hình dáng như thế này."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Cậu ở Hoang Nguyên đã lâu, vậy cậu biết được bao nhiêu về tình hình nơi này? Hai con hải thú vừa nãy là ai?"

 

Nhan Bồi Khanh giải thích: "Hoang Nguyên từng có ba thế lực lớn, gồm có Hồng Ngô ở phía Đông Nam, Thái A ở phía Tây Bắc, và Cô Ảnh cai quản hệ thống sông ngòi. Nguyên hình của ba yêu thú này lần lượt là rết ngàn chân, cự long ba đầu và Câu Xà. Hồng Ngô kiểm soát phía Đông và Nam của Hoang Xuyên, Thái A chiếm giữ phía Tây và Bắc. Khu vực phân chia giữa chúng là sông ngòi và hồ nước, thuộc lãnh thổ của Câu Xà Cô Ảnh.

 

Ba thế lực này đã duy trì hòa bình trong hàng trăm nghìn năm, nhưng gần đây, Thái A đột ngột biến mất, phá vỡ thế cân bằng. Kể từ khi Thái A biến mất, Hồng Ngô và Cô Ảnh tranh giành ngôi bá chủ của Hoang Xuyên. Lúc các vị đến, hai kẻ đó đã đánh nhau suốt một tháng rồi. Có lẽ vài ngày nữa sẽ có kết quả."

 

Ôn Hành gật đầu: "Thì ra là vậy. À, cậu nói cậu và Mặc Liệt đều ở trong vùng nước này, vậy hiện giờ các cậu là... thuộc hạ của Câu Xà?"

 

Nhan Bồi Khanh đáp: "Về lý mà nói thì đúng vậy."

 

Ôn Hành tò mò: "Nếu Câu Xà thua trong trận chiến này, chẳng phải các cậu sẽ trở thành bá chủ mới của Hoang Xuyên?" Nghĩ đến việc có thể trở thành bá chủ sau khi phi thăng, Ôn Hành cảm thấy thật đáng chúc mừng. Nếu Nhan Bồi Khanh hoặc Mặc Liệt trở thành bá chủ ở đây, thì còn gì tuyệt vời hơn? Ôn Hành nghĩ mình nên tìm thứ gì đó để ăn mừng.

 

Nhan Bồi Khanh bình thản đáp: "Tán Nhân nghĩ quá rồi. Nếu Câu Xà thất bại, các loài cá khác có thể sống, nhưng chúng tôi thì không. Hồng Ngô sẽ bắt chúng tôi về giết hết, rồi nuôi dưỡng lực lượng của nó để tiếp quản hệ thống sông ngòi."

 

Ôn Hành ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy?" Nhan Bồi Khanh trả lời: "Tôi và Mặc Liệt đã bàn bạc. Nếu Câu Xà thua trận, chúng tôi cũng không còn nơi nào để trốn. Trốn được một lần không thể trốn mãi, đến lúc đó chúng tôi sẽ liều chết với Hồng Ngô."

 

Ôn Hành giơ ngón cái lên tán thưởng Nhan Bồi Khanh, thật đúng là "cá mạnh mẽ", không chỉ tàn nhẫn với kẻ khác mà còn tàn nhẫn với chính mình.

 

Ôn Hành an ủi: "Mọi chuyện chưa đến mức đó đâu, cậu nên nghĩ thoáng hơn. Dưới hạ giới cậu còn có đạo lữ mà, vì anh ta, cậu phải sống tiếp." Ánh mắt và biểu cảm của Nhan Bồi Khanh dịu dàng lại: "Kinh Tùng hiểu rõ tôi, nếu tôi thực sự không thể quay về, anh ấy cũng sẽ không sống sót."

 

Ôn Hành nhớ rõ đạo lữ của Nhan Bồi Khanh, đó là một người cá yếu đuối nhưng hiền lành, mềm mỏng và ân cần. Nhan Bồi Khanh đã làm mọi cách để Kinh Tùng – vốn có tư chất bình thường – có thể xuất khiếu và hóa thần. Thật khó cho Kinh Tùng, từ một con cá chỉ biết may vá ở nhà, lại trở thành một trong những cường giả tại biển Vô Tận.

 

Nhan Bồi Khanh nói: "Tôi và Mặc Liệt đã tính toán kỹ. Dù Câu Xà yếu hơn Hồng Ngô, nhưng vẫn có thể gây tổn thương nặng cho hắn. Nếu tôi và Mặc Liệt hợp sức, chưa chắc đã thua. Giờ các vị cũng đến, cơ hội thắng của chúng tôi càng cao hơn."

 

Nhan Bồi Khanh chợt nhớ ra và hỏi một câu quan trọng: "Tán Nhân, các người nói Hoang Nguyên không thuộc ba mươi ba tầng trời của thượng giới, vậy tại sao các vị lại đến đây?" Ôn Hành thành thật đáp: "Tôi đến vùng biển phía Bắc tìm một loại linh bảo tên là Mạn Mạn Đa, không ngờ lại gặp các cậu ở đây."

 

Ban đầu, Ôn Hành không muốn dính vào cuộc chiến tranh giành bá chủ ở Hoang Nguyên, nhưng nghe Nhan Bồi Khanh nói vậy, anh bắt đầu cảm thấy khó xử: "Tôi..."

 

Đúng lúc này, bên ngoài thuyền vang lên tiếng hét của một con cá: "Aaaa—chuyện lớn rồi!! Cá chết rồi!! Đại nhân Nhan!! Đại nhân Mặc bị Đại nhân Côn cắn rồi!!" Nghe vậy, Nhan Bồi Khanh và Ôn Hành lập tức chạy ra khỏi thuyền. Nhan Bồi Khanh nghiêm giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

 

Một con cá xanh nhạt xoay tròn trên mặt nước, dùng hai vây cá ôm lấy khuôn mặt dẹt của nó, hoảng sợ đáp: "Vừa nãy, tôi nhận lệnh của đại nhân Nhan đi thu thập yêu đan, yêu đan thu được rất nhiều, tôi mang chúng theo dòng nước trở về..." Nhan Bồi Khanh nghiêm mặt: "Nói vào trọng điểm."

 

Con cá mở to mắt nhìn ngơ ngác một lúc. Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương nghĩ nó không biết phải nói gì, nó bất ngờ tuôn ra một tràng dài như súng liên thanh: "Tôi trở về để giao yêu đan, nghe thấy đại nhân Mặc và đại nhân Côn đang trò chuyện. Tôi còn chào hỏi họ, đại nhân Côn đáp lại tôi, nhưng đại nhân Mặc thì không. Sau đó, tôi vào cung điện để giao yêu đan, khi giao xong, tôi định rời đi nhưng phát hiện mình đã quên cây bảo giáo trong kho..."

 

Nhan Bồi Khanh thở dài nặng nề, Ôn Hành và Liên Vô Thương vỗ vai anh ta đầy cảm thông: "Cậu cứ bình tĩnh, dù sao nó cũng là tiểu đệ của cậu." Đúng là khó cho Nhan Bồi Khanh, khi nhìn thấy thuộc hạ như vậy, Ôn Hành chắc chắn sẽ không còn phàn nàn về việc Vân Thanh lải nhải nữa. Nếu Vân Thanh mà trở thành như con cá này, Huyền Thiên Tông sẽ thực sự đại loạn.

 

Con cá tiếp tục nói như đạn liên thanh: "Tôi quay lại lấy bảo giáo, vừa định rời khỏi thì nghe thấy đại nhân Mặc và đại nhân Côn đang cãi nhau. Đại nhân Mặc nói: 'Ta không ngờ ngươi lại tham lam như vậy, chắc chắn Cô Ảnh không biết mình đã chứa chấp một tên gián điệp như ngươi.' Đại nhân Côn đáp: 'Ta không ngờ các ngươi – những kẻ mới đến – lại trung thành với Cô Ảnh đến vậy. Nếu hắn còn sống, hắn sẽ rất tự hào. Nhưng các ngươi không còn cơ hội đâu, kế hoạch này đã được đại nhân Hồng Ngô sắp đặt hàng vạn năm. Ta đã được cử đến bên cạnh Cô Ảnh từ mười mấy vạn năm trước. Các ngươi – những kẻ mới đến như Nhan Bồi Khanh và Mặc Liệt – còn muốn vượt mặt ta sao?'

 

Đại nhân Mặc liền đáp: 'Ngươi quá xem thường Cô Ảnh, sự tin tưởng của hắn dành cho chúng ta nhiều hơn dành cho ngươi. Ngươi đúng là một gián điệp thất bại.' Sau khi nghe vậy, đại nhân Côn nổi giận, liền lao vào đánh đại nhân Mặc. Đại nhân Mặc không phải đối thủ, bị cắn rất nhiều lần, chảy nhiều máu lắm!

 

Tôi sợ quá nên chạy ngay đến báo cáo cho đại nhân Nhan, tôi còn bỏ quên cả cây bảo giáo của mình. Giờ chắc chắn tôi sẽ bị phạt mất. Đại nhân Nhan, tôi đã báo cáo xong rồi."

 

Con cá nói một mạch rồi thở hổn hển, đôi mắt to tròn của nó long lanh: "Đại nhân Nhan, tôi nói từng câu từng chữ đều rất quan trọng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể bỏ sót câu nào. Bây giờ ngài cần tôi làm gì?"

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn Nhan Bồi Khanh với ánh mắt đầy cảm thông. Nhan Bồi Khanh định gật đầu lạnh lùng, nhưng lại thấy con cá đang nhìn mình bằng đôi mắt long lanh sáng ngời. Nhan Bồi Khanh không hiểu ý nó, nhưng Ôn Hành thì biết rõ. Đó là ánh mắt cần được khen ngợi! Vân Lạc thường nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt này!

 

Ôn Hành nhắc nhở Nhan Bồi Khanh: "Mau khen ngợi nó, đừng để tiểu đệ của cậu buồn lòng!" Nhan Bồi Khanh miễn cưỡng nói: "Cảm ơn, ngươi đã vất vả rồi."

 

Con cá hạnh phúc ôm mặt hét lớn: "Aaa—đại nhân Nhan đã khen ta!! Đại nhân Nhan xinh đẹp tuyệt trần đã khen ta!! Aaa, ta chết mất!!" Nói xong, nó lại lật bụng nổi lên trên mặt biển.

 

Nhan Bồi Khanh thở dài: "Tôi đã cố gắng rồi, hải thú ở Hoang Xuyên này đa phần đều như vậy." Nhưng nếu gặp phải yêu thú mạnh, ngay cả Nhan Bồi Khanh cũng phải lùi bước.

 

Ba người tiếp tục lao đi trên mặt biển. Nhờ có Nhan Bồi Khanh, Ôn Hành và Liên Vô Thương có thể di chuyển trên mặt nước nhanh chóng như đang bay trên trời. Đáy biển dần dần nhô cao, có vẻ họ càng lúc càng gần Hoang Xuyên. Đi thêm một đoạn nữa, họ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu.

 

Nước chia thành hai loại: nước ở phía dưới trắng như mây, còn nước ở phía trên thì trong vắt đến tận đáy. Hai dòng nước rõ ràng không lẫn vào nhau, thỉnh thoảng có những con cá bơi từ trên xuống dưới hoặc từ dưới bơi lên trên, điều này làm cho Ôn Hành cảm thấy chúng như đang trôi nổi trong không khí, thật sự thoải mái.

 

Nghiêm Bồi Khanh giải thích: "Nước ở dưới là nước biển của biển hỗn độn, nước biển chứa nhiều muối, còn nước ở trên là nước ngọt từ các con sông trên hoang nguyên chảy xuống. Nơi này có nhiều tài nguyên phong phú, Câu Xà không nỡ từ bỏ vùng nước này, vì thế nó đã đặt lãnh địa của mình tại cửa sông của mỗi con sông chảy ra biển. So với lãnh địa của hai yêu thú khác trên thượng nguồn Hoang Xuyên, lãnh địa của nó lớn hơn rất nhiều."

 

Ôn Hành gật đầu yếu ớt: "Ồ." Chẳng lẽ câu hỏi của anh lại hiện lên trên mặt sao? Anh rõ ràng không hề hỏi gì mà.

 

Nghiêm Bồi Khanh nói: "Hải thú trong biển hỗn độn, nếu năng lực yếu thì không thể biến hóa thành hình người, còn nếu năng lực mạnh thì Câu Xà cũng không thể chế ngự được. Sau khi biết tôi là giao nhân, nó đã để tôi canh giữ khu vực giao nhau giữa nước mặn và nước ngọt. Mặc Liệt không có nhiều yêu cầu về nước mặn hay nước ngọt, anh ta ở lại hành cung trong để giúp đỡ."

 

Ôn Hành gật đầu một cách hiểu biết, trong lòng có một câu hỏi: "Tại sao Thiên Đạo không đưa Mặc Liệt đến lão Long Quân mà lại đưa anh ta đến hoang nguyên này?" Nghiêm Bồi Khanh bình thản nói: "Tôi không phải Thiên Đạo, anh không cần hỏi tôi."

 

Ôn Hành trợn mắt: "Tôi rõ ràng... không hề hỏi gì." Quái thật, Liên Vô Thương đã đành, giờ cả Nghiêm Bồi Khanh cũng có thể đọc được suy nghĩ của anh sao?

 

Sau khi cả nhóm đi một đoạn, họ nhìn thấy một hẻm núi khổng lồ. Nói là hẻm núi, thực ra đó là một con sông chảy ra biển. Con sông mang theo cát và tạo ra một hẻm núi lớn hình quạt dưới đáy biển. Xung quanh hẻm núi có nhiều loại thực vật thủy sinh, bên trong có đủ loại cá lớn đang bơi lượn một cách nhàn nhã.

 

Trên lòng sông rộng lớn, có một tòa hành cung. Tòa hành cung này có màu đỏ thẫm, có thể nhìn thấy rõ từ xa. Đây là hành cung của Câu Xà, thường ngày Câu Xà nghỉ ngơi ở đây. Nhưng lúc này, Câu Xà đã không còn ở trong hành cung, nó đã bị vạn túc ngô công kéo đi đâu đó đánh nhau rồi.

 

Ôn Hành và mấy người khác đáp xuống bậc thang trước hành cung, nói là bậc thang nhưng bậc thang ở đây cao đến kinh người, mỗi bậc cao đến ba trượng. Sau khi đáp xuống, họ ẩn mình trong đám cỏ nước màu xanh bên cạnh, những con tôm lớn bơi qua đều to bằng Ôn Hành.

 

Nghiêm Bồi Khanh nói: "Tôi sẽ vào thăm dò tình hình, nếu phát hiện có điều gì không ổn, các anh phải lập tức rút lui." Ôn Hành gật đầu: "Nghiêm đạo hữu nhất định phải cẩn thận." Nghiêm Bồi Khanh biến thành giao nhân, chiếc đuôi lộng lẫy quẫy lên những cột nước lớn, anh như một mũi tên lao thẳng vào hành cung.

 

Ôn Hành cảm thấy như có thứ gì đó đang theo dõi mình, khi anh nhìn xung quanh, anh chỉ thấy phía trước, phía sau, bên trái, bên phải và cả trên đám cỏ nước xung quanh đều có những con tôm to lớn. Những con tôm này toàn thân xanh biếc, hơi có cảm giác trong suốt, hai con mắt to lồi lên trán, trông đỏ ửng. Chúng ngốc nghếch nhìn Ôn Hành và Liên Vô Thương, hai cái càng liên tục đập đập vào đám cỏ nước, thỉnh thoảng lại cắt vài mẩu cỏ đưa vào miệng.

 

Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Ôn Hành: "Con tôm này... to quá..." Mỗi con tôm đều to hơn cả anh, nếu Vân Thanh ở đây, không phải cô ấy sẽ vui chết sao? Ôn Hành đang nghĩ có nên bắt vài con tôm về cho Vân Thanh không, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ trong hành cung: "Chết đi!"

 

Nghiêm Bồi Khanh bị một lực lượng khổng lồ đánh bật ra khỏi hành cung. Tội nghiệp cho giao nhân bị quay vài vòng trong nước rồi rơi mạnh xuống đất dưới bậc thang, trông có vẻ bị thương không nhẹ. Ôn Hành kinh ngạc: "Nghiêm đạo hữu!"

 

Lúc này, từ trong hành cung bơi ra một con cá khổng lồ, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng xanh biếc, trên vây lưng có ba chiếc gai nhọn. Đáng chú ý là vây cá của nó, hai bên vây cá còn lớn hơn cả thân thể của nó. Cộng thêm cái đuôi to lớn, nhìn con cá này đã thấy khác thường, chưa kể chiều dài của nó phải hơn trăm trượng.

 

Ôn Hành hít một hơi lạnh: "Đây chính là loài Côn trong truyền thuyết sao?" Anh từng nhìn thấy một con Côn con trong biển vô tận, hình dáng giống hệt con này, nhưng... con Côn con đó lớn hơn con này nhiều lần. Lần gần đây nhất anh nhìn thấy con Côn đó, thậm chí còn cảm thấy biển vô tận không chứa nổi nó nữa.

 

Ôn Hành nghĩ: "Con này chắc là một con cá có huyết thống của Côn, không phải thuần chủng." Vừa nghĩ xong, anh nghe thấy con Côn lớn hét lên: "Kẻ nào lén lút ở đây! Mau ra!"

 

Nghiêm Bồi Khanh ho khan vài tiếng rồi đứng dậy, hừ một tiếng: "Ngươi ẩn nấp thật kỹ, cuộc tranh đấu giữa Cô Ảnh và Hồng Ngô không phải đã nằm trong dự liệu của ngươi từ lâu rồi sao?"

 

Con Côn mở miệng, phun ra một đám khí đen, rơi xuống bên cạnh Nghiêm Bồi Khanh. Ôn Hành và mọi người lập tức nhìn thấy Mặc Liệt đang bất tỉnh. Vị thượng thần Mặc Liệt của giới Nguyên Linh lúc này trông thật thảm hại, đuôi của anh ta bị mất một đoạn thịt lớn, lộ ra cả xương trắng. Mặc Liệt yếu ớt ngã xuống đất, Nghiêm Bồi Khanh truyền cho anh ta một chút linh khí, Mặc Liệt thở d ốc mạnh một hơi, mở to mắt: "Côn Hiệt!! Ngươi dám tập kích ta!!"

 

Côn Hiệt quẫy đuôi rồi biến thành một người đàn ông có vẻ ngoài hung ác: "Chỉ là một con rồng mà cũng dám làm càn trước mặt ta. Ta có huyết thống Côn Bằng, là thần biển, chủ của vùng nước Hoang Xuyên này vốn phải là ta!"

 

Ôn Hành vừa định truyền âm cho Liên Vô Thương: "Chúng ta có phải đang chứng kiến nội chiến của tộc thủy tộc không?" Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành với vẻ mặt phức tạp và nói: "Ngươi cứ truyền âm cho ta là được, không cần nói to thế." Ôn Hành ấm ức: "Ta còn chưa kịp nói gì mà." Quái lạ thật, rõ ràng anh chỉ nghĩ trong lòng, sao ai cũng biết anh nghĩ gì rồi?

 

Côn Hiệt phất tay áo dài: "Hừ, ở đây lại còn có đồng bọn nữa! Thôi được, để ta cho các ngươi cùng trở thành cờ của Hồng Ngô."

 

Tác giả có đôi lời muốn nói:
Ôn Hành: Wow, con tôm này to thật, chắc hấp được một nồi!
Ôn Hành: Wow, con cá này to quá, một nồi chắc không hấp nổi!
Côn Hiệt: Ngày mai ta sẽ đem ngươi tặng cho Hồng Ngô, Hồng Ngô nướng ngươi cũng không cần đến vỉ nướng đâu.

 

Hôm qua là ngày lễ tình nhân, mình quên mất, xin lỗi các cưng, hôm nay mình bù lại một lời chúc mừng lễ tình nhân vui vẻ nha~

 

Hôm nay cũng chính là kỷ niệm chương thứ 150, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình suốt chặng đường này. Những ai để lại bình luận hôm nay sẽ có lì xì đó~ Mình sẽ cố gắng viết đến chương 300! 【Mà mình thấy chắc không nổi đâu】

 

Bình Luận (0)
Comment