Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 151

Liên Vô Thương cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường ở Ôn Hành. Ôn Hành không hề truyền âm cho anh, cũng không mở miệng nói, nhưng những người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng lời của Ôn Hành. Dường như... mọi suy nghĩ của Ôn Hành đều bị tất cả mọi người thấu suốt.

 

Tình huống này thật đáng sợ. Nếu một người không còn bất kỳ sự riêng tư nào, mọi thứ đều bị phơi bày trước người khác, thì chẳng khác gì một miếng thịt nằm trên thớt. Nhận ra điều này, Liên Vô Thương lập tức đưa tay lên người Ôn Hành, tạo một kết giới.

 

Liên Vô Thương nói: "Đây là Kết giới Trói Hồn, trước đây dùng để trừng phạt những người phạm lỗi. Dù họ nói gì hay nghĩ gì, thế giới bên ngoài đều không thể cảm nhận được. Ngược lại, những gì bên ngoài nói, người bên trong cũng không biết. Không biết có giúp gì được cho ngươi không." Ôn Hành há miệng ra, quả nhiên, Liên Vô Thương không nghe thấy tiếng của anh, cũng không cảm nhận được những gì Ôn Hành đang nghĩ.

 

Vấn đề nảy sinh, từ giờ trở đi, nếu Ôn Hành muốn phối hợp với Liên Vô Thương, chỉ có thể dựa vào sự ăn ý giữa hai người. Đây là một thử thách đáng sợ. Trước đây, Ôn Hành từng ngưỡng mộ sự ăn ý giữa Cát Hoài Cẩn và Đàm Thiên Tiếu, nhưng khi thử nhìn sang Linh Hi một cái, Linh Hi lại tưởng anh bị co giật mắt.

 

Sau khi kết giới được dựng lên, Ôn Hành và Liên Vô Thương nhanh như điện đứng chắn trước mặt Nghiêm Bồi Khanh và Mặc Liệt. Con hắc long khổng lồ cúi đầu nhìn Ôn Hành, đôi mắt lóe lên niềm vui bất ngờ: "Tản nhân!" Nhưng Ôn Hành hoàn toàn không nghe thấy, thậm chí không quay đầu lại.

 

Liên Vô Thương giải thích: "Hắn có lẽ đã bị trúng một loại thuật pháp nào đó, mọi suy nghĩ trong đầu đều bị người khác nhìn thấu. Bất đắc dĩ ta mới đặt Kết giới Trói Hồn lên người hắn. Hiện tại hắn không nghe thấy ngươi nói gì." Nghe Liên Vô Thương giải thích, Mặc Liệt mới bình tĩnh lại. Đúng như anh nghĩ, Ôn Hành không phải người có cái tính kiêu ngạo như vậy.

 

Mặc Liệt hóa thành hình người, đôi chân anh nhuốm máu, đứng cũng không vững. Ôn Hành lúc này quay đầu, cười rạng rỡ, chắp tay cúi chào Mặc Liệt: "Mặc Liệt thượng thần, lâu ngày không gặp." Nhưng lời nói của anh, Mặc Liệt không nghe thấy, chỉ có thể đoán dựa vào nét mặt. Mặc Liệt cũng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt: "Tản nhân."

 

Côn Hiệt cười lạnh: "Từ đâu ra mấy kẻ thấp kém mà dám mạnh miệng như vậy?" Nói hắn không thuần huyết sao? Thật là ngông cuồng. Côn Hiệt cười âm hiểm: "Hai người tu sĩ các ngươi đến đây làm gì? Đây là chuyện nội bộ của thủy vực Hoang Xuyên, ta khuyên các ngươi nên biết điều mà cút đi, ta có thể tha mạng cho các ngươi." Đáng tiếc, Côn Hiệt đã đoán sai, hai người này không phải là nhân tu.

 

Liên Vô Thương bá khí đáp: "Chỉ là một con Côn mà dám mạnh miệng như vậy." Ôn Hành đứng bên cạnh, mặt đầy mờ mịt, anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh không hiểu được khẩu hình, chỉ thấy miệng mọi người động đậy. Ôn Hành đứng bên Liên Vô Thương, chẳng thể thể hiện chút nào sự bá khí trong lời nói của Liên Vô Thương.

 

Từ ánh mắt của Côn Hiệt mà nói, một người trông như thư sinh nho nhã, người kia thì trông như một kẻ ngốc. Côn Hiệt phất tay áo dài: "Mạnh miệng lắm! Thử xem chiêu Đại Bằng Giương Cánh của ta!" Vô số lưỡi nước đen từ tay áo Côn Hiệt bay ra, nhắm thẳng vào bốn người. Những lưỡi nước này màu đen, rõ ràng là nước ngưng tụ lại, nhưng trong nước lại hiện rõ như kim loại, nói chúng giống lưỡi kiếm cũng không sai.

 

Thấy lưỡi nước, Mặc Liệt nghiêm mặt: "Thanh Đế cẩn thận, đây là tuyệt chiêu của Côn Hiệt, những lưỡi nước này còn đáng sợ hơn kiếm của kiếm tu, bên trong còn chứa độc!" Chính vì bị Côn Hiệt tập kích bằng những lưỡi nước này mà thân thể anh bị tê liệt.

 

Liên Vô Thương suýt bật cười: "Cả đời ngươi chắc chẳng bao giờ trở thành Đại Bằng được đâu?" Chỉ là một con cá tạp có huyết thống Côn Bằng, dù có cố gắng cả đời cũng không đạt tới được mức của một Côn Bằng chính thống.

 

Liên Vô Thương không thèm nhấc chân, chỉ nhẹ nhàng phất tay. Ôn Hành thấy những sợi tơ màu xanh nhạt từ kẽ tay Liên Vô Thương nhanh chóng đan thành một tấm lưới, hướng về phía những lưỡi nước.

 

Những lưỡi nước của Côn Hiệt trước khi chạm vào tơ sen vẫn mạnh mẽ như muốn xuyên qua tất cả, nhưng khi chạm vào tơ sen, chúng liền tan ra thành nước trong, thậm chí cả độc tố bên trong cũng bị tơ sen thanh lọc. Việc này với Liên Vô Thương là bình thường, nhưng trong mắt Côn Hiệt lại khác. Hắn chỉ thấy Liên Vô Thương khẽ cử động ngón tay, thế mà những lưỡi nước của hắn... đã tan biến.

 

Ôn Hành đứng bên cạnh liền vỗ tay tán thưởng, tốc độ vỗ tay của anh giống hệt cây gậy ăn xin đập vào lá cây. Tuy nhiên, tiếng vỗ tay của anh không vang lên, chỉ có tiếng gậy đập vào lá phát ra: "Pạch pạch~~"

 

Liên Vô Thương quay lại, mỉm cười dịu dàng với Ôn Hành, ánh mắt Ôn Hành sáng rực, đầy vẻ ngưỡng mộ.

 

Sắc mặt Côn Hiệt tối lại: "Thử chiêu này của ta xem!" Hắn vung tay phải, dường như nhẹ nhàng phẩy tay, nhưng cánh tay phải bỗng nhiên phình to thành một chiếc vây cá khổng lồ, đánh thẳng về phía bốn người.

 

Dù Côn Hiệt không phải là Côn Bằng thuần chủng, chiêu này cũng rất lợi hại. Ai có thể ngờ rằng hắn chỉ phẩy tay mà có thể tạo ra một vũ khí chết người như vậy? Thân hình của hắn khổng lồ, nếu bị đánh trúng, thân thể của bọn họ sẽ bị nghiền nát thành bột. Nhìn chiếc vây cá màu xanh nhạt như một ngọn núi nhỏ sắp đổ xuống, Ôn Hành cầm lấy cây gậy ăn xin lao lên.

 

Chỉ nghe một tiếng "rắc", nửa chiếc vây cá bị cắt đứt, bay văng sang bên cạnh, đè lên đám cỏ nước cạnh hành cung, nghiền nát một đám tôm lớn. Những con tôm không bị nghiền chết thì điên cuồng cong người chạy tứ phía. Côn Hiệt khựng lại, rồi ngay sau đó là tiếng hét đau đớn: "A! Vây cá của ta!!"

 

Hắn là Côn Bằng, xương của hắn cứng hơn cả Huyền Thiết Thạch, vây cá của hắn nhìn có vẻ mềm mại, nhưng bên trong chứa 18 chiếc xương, mỗi chiếc xương đều cứng như thanh Huyền Thiết! Nếu ai đó có thể chặn được đòn tấn công bất ngờ này của hắn, hắn còn có thể chấp nhận. Nhưng hắn không tin rằng vây cá của hắn lại bị cắt đứt!

 

Cơn đau nhắc nhở hắn rằng, vây cá của hắn đã thật sự bị chặt đứt! Côn Hiệt rút lại nửa cánh tay phải, từ ống tay áo máu trào ra. Trong cơn bàng hoàng, ánh mắt hắn trở nên âm độc, hắn phất tay trái: "Lên!"

 

Lệnh này rõ ràng không phải dành cho Ôn Hành và những người khác, mà là cho đám thuộc hạ của Côn Hiệt. Vừa đứng vững, Ôn Hành đã cảm nhận được Liên Vô Thương khẽ nắm lấy tay anh.

 

Khi Ôn Hành quay đầu lại, anh nhìn thấy một đám hải thú đen kịt đang ào ào lao về phía họ từ vùng biển mà họ vừa đi qua. Dẫn đầu là một con lươn khổng lồ với những chiếc răng nanh nhọn hoắt, phóng ra tia sét liên tục. Phía sau là những con cá mập, cùng nhiều loài cá có hình dáng kỳ dị nhưng trông cực kỳ nguy hiểm.

 

Liên Vô Thương ngay lập tức giải trừ kết giới trên người Ôn Hành: "Chạy thôi!" Thế giới xung quanh Ôn Hành lập tức trở nên rõ ràng, anh không dám chần chừ, vội vàng theo Mặc Liệt và những người khác bơi về phía dòng sông nội địa. Lúc này, Côn Hiệt phất tay áo, phía trên đầu Ôn Hành và đồng đội xuất hiện một lớp vật chất màu tím đen, trông giống như những chiếc lá nước có hình dáng lông vũ, nhanh chóng lan rộng như một tấm lưới, cuốn lấy bọn họ.

 

Nghiêm Bồi Khanh nhíu mày: "Không ổn rồi! Đó là cỏ câu hồn!" Mặc Liệt nhanh chóng giải thích: "Đó là loại cỏ mọc dưới rãnh biển, chỉ cần cảm nhận được dao động linh khí, nó sẽ phát triển điên cuồng. Nếu bị nó quấn lấy, nó sẽ hút cạn linh khí của hải thú cho đến khi toàn bộ linh khí bị hút hết. Đây là loài cỏ mà đến hải thú cũng không dám đụng vào. Côn Hiệt rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng."

 

Loại cỏ câu hồn trước mặt rõ ràng đã được Côn Hiệt thuần hóa, chúng chỉ lan rộng trên đầu Ôn Hành và đồng đội, hoàn toàn phớt lờ đám hải thú hung hãn đang lao tới. Trên không không thể đi, hai bên đã bị chặn, còn hướng ra biển thì đầy quái thú.

 

Chỉ còn một con đường duy nhất, Nghiêm Bồi Khanh, dù không thích nước ngọt, nhưng trong tình thế cấp bách này, anh biến thành hình người và dẫn mọi người bơi về phía dòng sông nội địa. Khi vừa chạy, trong lòng Nghiêm Bồi Khanh tràn ngập cảm giác bất an.

 

Côn Hiệt, cố nén cơn đau, bật cười điên cuồng: "Nghiêm Bồi Khanh! Mặc Liệt! Các ngươi nghĩ ta không có chuẩn bị gì mà dám ra tay sao?!" Mặc Liệt bị thương ở chân, tốc độ rõ ràng chậm hơn, ngay khi cả nhóm chuẩn bị chạy trốn, Ôn Hành đã kịp túm lấy anh và bơi đi. Họ chẳng thèm để ý đến lời khiêu khích của Côn Hiệt, chỉ cần thoát được, đó đã là thành công.

 

Mục tiêu của họ khác với Nghiêm Bồi Khanh, họ không đến hoang nguyên để làm bá chủ, chỉ cần tìm được Man Đa là hoàn thành nhiệm vụ. Đối với Ôn Hành và đồng đội, việc giữ gìn sức mạnh là quan trọng nhất, có thể không phải động thủ thì càng tốt, chỉ cần thoát thân toàn vẹn là đủ.

 

Nghiêm Bồi Khanh, dựa vào việc mình là giao nhân, di chuyển dưới nước như một tia sáng xanh lấp lánh. Khi cỏ câu hồn phát triển không kịp tốc độ của họ, chiến thắng dường như đã nằm trong tầm tay. Nhưng bất ngờ, Nghiêm Bồi Khanh đột ngột dừng lại. Chiếc đuôi cá của anh trở nên cứng đờ, toàn thân giật hai cái rồi lao thẳng xuống đáy.

 

Liên Vô Thương vội nắm lấy Nghiêm Bồi Khanh, hỏi: "Sao vậy?" Nghiêm Bồi Khanh cứng ngắc không nói được, thậm chí không thể mở miệng. May mắn anh vẫn có thể truyền âm cho Ôn Hành và những người khác: "Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta không thể cử động được." Lúc này, Mặc Liệt truyền âm một cách u ám: "Là độc của Côn Hiệt."

 

Đúng lúc đó, đám hải thú phía sau đã gần sát, còn phía trên, cỏ câu hồn đang ép xuống. Ôn Hành và Liên Vô Thương liếc nhìn nhau, cả hai cùng lao nhanh về phía dòng sông nội địa, mỗi người kẹp một người. Không có Nghiêm Bồi Khanh mở đường phía trước, nhưng tốc độ của họ vẫn không hề chậm. Tuy nhiên, nước phía trước đột nhiên trở nên đục ngầu, không còn trong vắt, và xuất hiện nhiều tạp chất trong dòng nước.

 

Liên Vô Thương nói: "Chúng ta phải trồi lên mặt nước." Trong dòng sông này, họ không thể đấu lại cư dân bản địa của Hoang Xuyên. Ôn Hành cảm thấy lời của Liên Vô Thương rất đúng, cả hai như những tia sáng lao thẳng lên mặt nước.

 

Khi mặt nước gần ngay trước mắt, họ nghe tiếng Côn Hiệt cười cuồng loạn: "Cứ đi đi, nhưng chỉ cần các ngươi ra khỏi nước, Nghiêm Bồi Khanh và Mặc Liệt sẽ mất mạng!" Nghe thấy lời Côn Hiệt, Nghiêm Bồi Khanh không để ý, truyền âm cho Ôn Hành và những người khác: "Tản nhân, đừng nghe hắn, mau chạy đi."

 

Côn Hiệt nói tiếp: "Họ đã trúng độc của ta, một khi rời khỏi vùng nước, độc sẽ phát tác. Họ sẽ tan ra thành máu trong tay các ngươi, hồn phi phách tán!" Dường như để chứng minh lời của Côn Hiệt, sắc mặt của Nghiêm Bồi Khanh và Mặc Liệt dần trở nên xanh tím, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cả hai đều là thủy tộc, khi ở hình dạng người thì nhiệt độ cơ thể vốn không cao, nhưng giờ đây, nhiệt độ cơ thể họ đang tăng lên nhanh chóng.

 

Mặc Liệt bình tĩnh truyền âm: "Tản nhân, có lẽ Côn Hiệt nói thật. Các ngươi hãy thả chúng ta xuống và tự chạy đi. Côn Hiệt và chúng ta không hợp nhau, hắn sẽ không giết chúng ta ngay đâu. Nếu các ngươi ở lại, chúng chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi."

 

Đặc biệt là vừa rồi Ôn Hành đã chặt đứt một cánh tay của Côn Hiệt, hắn chắc chắn hận Ôn Hành đến tận xương tủy. Nếu bị bắt, Ôn Hành sẽ không tránh khỏi một trận đòn độc ác. Ôn Hành nhìn sang Liên Vô Thương, trong đầu lại vang lên tiếng nói của anh: "Vô Thương, ngươi có cách giải độc cho họ không?"

 

Lúc này, Liên Vô Thương cảm nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm tuyệt đối từ Ôn Hành. Tuy nhiên, anh đành phải nói thật: "Xin lỗi, ta không phải là toàn năng." Dù Thanh Liên Hỗn Độn có thể miễn nhiễm với hầu hết các loại độc, nhưng để giải độc cho người khác, vẫn cần thời gian và sức lực.

 

Mặc Liệt vừa nói xong, đầu anh đã gục xuống, Ôn Hành chỉ có thể cảm nhận được cơ thể Mặc Liệt nóng rực. Anh dừng lại: "Vô Thương, ngươi đi trước đi. Để Nghiêm Bồi Khanh lại cho ta."

 

Liên Vô Thương xoay người một cách dứt khoát: "Ngươi nói gì vậy, ta từ bao giờ lại bỏ ngươi mà đi?" Sau đó, Liên Vô Thương bị tiếng nói trong đầu Ôn Hành làm chấn động đến mức tai anh ong ong: "A a a, nhà ta có Vô Thương thật quá tốt với ta. Ta có đức gì mà lại may mắn có một đạo lữ như Vô Thương, a, bây giờ dù chết ta cũng chết trong hạnh phúc. Vô Thương thật là đáng yêu..."

 

Liên Vô Thương đành đưa một ngón tay ra, mặt đỏ bừng, nói: "Ngươi thật lắm lời." Kết giới Trói Hồn lại được dựng lên, Ôn Hành chỉ có thể cười ngây ngô bên trong.

 

Ôn Hành bị Côn Hiệt chú ý đặc biệt, hắn bị trói vào cột bằng dây sắt Huyền Thiết và cỏ Câu Hồn. Một tên có thân hình người nhưng đầu cá mập đang dùng roi đánh hắn. Ôn Hành mở miệng nói: "Đánh người thì đừng đánh vào mặt chứ." Nhưng dù mở miệng, không có âm thanh nào phát ra.

 

Tên cá mập tức giận quát lớn: "Đồ chết tiệt, đánh thế mà không kêu tiếng nào, tưởng mình cứng đầu lắm sao?!" Rồi hắn đánh càng mạnh hơn. Nhưng Ôn Hành không hề cảm thấy đau đớn gì, thật ra, sức mạnh của cú đánh này còn không bằng Vân Thanh khi không ngủ được và nhảy lên bụng anh vào nửa đêm.

 

Liên Vô Thương bị cỏ Câu Hồn quấn chặt, khuôn mặt bình thản, bị Côn Hiệt giam trong một chiếc lồng. Trong chiếc lồng bên cạnh là Nghiêm Bồi Khanh và Mặc Liệt, cả hai vẫn bất tỉnh.

 

Côn Hiệt đang cố gắng nối lại cánh tay bị đứt của mình, nhưng đã qua cả canh giờ mà hắn vẫn không thể làm được. Con cá khổng lồ này tức giận chửi rủa trong hành cung: "Đồ tu sĩ khốn nạn! Thủ đoạn hèn hạ và độc ác thế này! Đánh! Đánh cho ta thật mạnh! Ngươi có ăn không mà đánh yếu thế! Tiếp tục đánh!"

 

Tên cá mập đang đánh Ôn Hành liền xoa xoa tay, rồi cầm một chiếc bổng đầy gai nhọn đánh thẳng vào bụng Ôn Hành: "Chết đi!" Ôn Hành nhìn chiếc bổng đầy gai khó nhọc nhắm mắt lại, bị đòn này đánh trúng thì chắc sẽ đau đây.

 

Chiếc bổng nặng nề đập xuống bụng Ôn Hành, chỉ nghe tiếng rắc một cái, cột phía sau anh gãy đôi, Ôn Hành ngã ngửa ra sau, phát ra một tiếng rên khẽ. Lực đánh này cũng chỉ mạnh ngang với cú nhảy của Vân Thanh mà thôi.

 

Ôn Hành bị đổi sang một cột khác, sau một canh giờ bị đánh đập, Côn Hiệt cuối cùng cũng từ bỏ việc gắn lại cánh tay của mình. Nhìn Ôn Hành mà không hề chảy máu, Côn Hiệt tức giận vung đuôi quét qua vây cá của mình, rồi há miệng to như một cái hố máu lao về phía Ôn Hành để cắn.

 

Chỉ nghe tiếng răng rắc vài lần, một nửa hàm răng trắng toát của Côn Hiệt bị gãy. Hắn hét lên đau đớn: "Ngươi rốt cuộc là thứ quái quỷ gì!!" Ôn Hành, bị trói vào cột, cười ngạo nghễ: "Xin lỗi nhé, ta là Hạn Bạt, trời sinh xương cứng."

 

Côn Hiệt hóa thành hình người, tay ôm miệng, nước mắt chảy ra vì đau. Hành cung của Câu Xà vốn được xây rất lớn để chứa thân thể khổng lồ của hắn, nhưng khi biến thành hình người, Côn Hiệt cũng không khác Ôn Hành là mấy.

 

Đó cũng là lý do nhiều hải thú không muốn hóa thành người. Ai lại muốn biến một cơ thể hùng dũng, oai phong thành hình dạng nhỏ bé như loài kiến? Thân hình ban đầu của chúng thật là uy nghiêm biết bao!

 

Côn Hiệt hồi sức một lúc lâu, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, mở nắp rồi nhổ vào trong bình một búng chất lỏng đỏ rực, nhìn qua đã biết không phải thứ gì tốt đẹp: "Ta không tin ngươi đao kiếm không thể làm gì được." Nói rồi, hắn bước tới một bước, bóp chặt miệng Ôn Hành. Ôn Hành vùng vẫy: "Đừng đến gần ta!!"

 

Sức mạnh của Ôn Hành rất lớn, bình thường anh không muốn xung đột với người khác. Sau cả một canh giờ bị đánh đập, anh đã cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng khi thấy Côn Hiệt định ép anh uống thứ hắn nhổ ra, Ôn Hành không thể chịu đựng được nữa!

 

Anh giãy mạnh một cái, thoát ra khỏi xiềng xích Huyền Thiết và sự trói buộc của cỏ Câu Hồn, rồi tung một cú đấm mạnh vào mặt Côn Hiệt. Thân hình Côn Hiệt bay đi, chiếc bình ngọc trong tay hắn rơi xuống bên cạnh Liên Vô Thương.

 

Côn Hiệt bị Ôn Hành đấm ngã lăn ra đất, một lúc lâu sau vẫn chưa thể tỉnh lại. Ôn Hành nhanh chóng thoát khỏi mọi ràng buộc, chạy đến bên Liên Vô Thương, miệng mở ra hỏi: "Vô Thương, ngươi không sao chứ?" Liên Vô Thương bình tĩnh đáp: "Không sao cả." Nếu Liên Vô Thương là một tu sĩ nhân loại, cỏ Câu Hồn có lẽ đã gây khó khăn cho anh, nhưng anh là Thanh Liên Hỗn Độn, là "ông tổ" của loài thực vật, nên sự trói buộc của cỏ Câu Hồn không là gì cả.

 

Liên Vô Thương nói: "Ta đang nghĩ về loại độc mà Mặc Liệt và Nghiêm Bồi Khanh đã trúng phải." Việc Ôn Hành và Liên Vô Thương rời đi không khó, nhưng muốn đưa Nghiêm Bồi Khanh và Mặc Liệt theo thì phải tìm cách giải độc cho họ trước.

 

Nhiều thuộc hạ của Côn Hiệt bắt đầu vây quanh Ôn Hành. Ôn Hành cười nhẹ, đôi mắt sáng lên, khiến đám thuộc hạ của Côn Hiệt sợ hãi lùi lại một bước. Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Chỉ cần đánh bại Côn Hiệt là biết thôi." Côn Hiệt đã bị Ôn Hành đánh cho nằm rạp xuống đất, mũi thâm tím và bất tỉnh, bây giờ đối phó với hắn không phải việc khó khăn.

 

Ôn Hành đưa tay lên, gọi cây gậy ăn xin của mình. Khi anh đầu hàng trước đó, cây gậy đã rơi xuống rãnh biển ngoài hành cung. Ôn Hành thở dài, anh đã nghĩ sẽ giải quyết mọi việc trong hòa bình, nhưng cuối cùng vẫn phải đánh nhau.

 

Anh chỉ hy vọng cây gậy nghe được tiếng gọi của mình. Chờ một lát, cây gậy vút một tiếng từ ngoài hành cung lao vào, Ôn Hành nắm chặt lấy cây gậy: "Đến đây nào!"

 

Thuộc hạ của Côn Hiệt nhìn nhau, rồi đồng loạt lao tới, gào thét. Chỉ thấy xung quanh Ôn Hành, cây gậy ăn xin vung ra những cái bóng đen, từng con yêu thú và hải thú hóa hình đều bị đánh bay. Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, vảy cá và máu tung tóe. Mỗi cú vung gậy đều đánh bay một con cá mập khổng lồ.

 

Khi Côn Hiệt ngồi dậy, tay ôm má, hắn thấy đám thuộc hạ của mình đã nằm la liệt, vảy cá rải khắp nơi.

 

Liên Vô Thương giải trừ kết giới trên người Ôn Hành. Đôi mắt Ôn Hành đỏ rực nhìn Côn Hiệt: "Giao thuốc giải ra." Côn Hiệt nhìn quanh: "Không thể nào! Ngươi rốt cuộc là ai?" Ôn Hành đứng trên cao nhìn xuống, đặt cây gậy ăn xin lên đùi Côn Hiệt: "Ta hỏi lại một lần nữa, thuốc giải đâu?"

 

Côn Hiệt định tỏ vẻ mạnh mẽ, hắn vừa hừ một tiếng, đã thấy Ôn Hành buông tay. Cây gậy ăn xin tưởng chừng như nhẹ nhàng rơi xuống chân Côn Hiệt, nhưng hắn ngay lập tức hét lên thảm thiết. Hắn cố hết sức dùng tay trái để đẩy cây gậy ra, nhưng cây gậy trông có vẻ nhẹ đó lại nặng kinh khủng, vượt quá sức tưởng tượng.

 

Côn Hiệt cảm thấy cây gậy chẳng khác gì không chỉ rơi trên chân mình mà còn đè nặng lên cả linh hồn của hắn. Cơn đau dữ dội đến mức hắn chỉ muốn chặt đứt đôi chân của mình để thoát khỏi nó, nhưng nếu thực sự cắt bỏ, hắn biết việc tái tạo lại chân sẽ vô cùng khó khăn.

 

Ký ức từ thời thơ ấu ùa về trong tâm trí hắn. Khi còn nhỏ, Côn Hiệt từng bị một con hải thú cắn đứt đuôi. Lúc đó, hắn còn quá yếu để có thể tự giải thoát, chỉ có thể tuyệt vọng giãy giụa nửa thân trên để tìm đường sống. Côn Hiệt không nhớ rõ bằng cách nào hắn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng từ đó, hắn thề rằng sẽ trở thành hải thú mạnh nhất, để không ai có thể bắt nạt mình nữa.

 

Giờ đây, Côn Hiệt lại cảm nhận được nỗi sợ hãi đó, như thể một lần nữa hắn đang đối mặt với cái chết. Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm lòng hắn trào lên, và hắn giãy giụa để thoát khỏi nó. Ôn Hành cúi xuống, mỉm cười: "Ta vốn không muốn ra tay, là ngươi ép ta. Ngươi có thể làm gì mà không chịu để chúng ta đi? Nếu hôm nay ngươi không giao ra thuốc giải, tính mạng của ngươi cũng sẽ không còn."

 

Côn Hiệt cố gắng biến lại thành bản thể để thoát khỏi cây gậy của Ôn Hành, nhưng hắn kinh hoàng nhận ra linh khí của mình như bị chọc thủng, đang tuôn chảy không ngừng từ đôi chân. Hắn không thể biến thành nguyên hình nữa! Côn Hiệt hoảng sợ đến tột độ, cố dùng tay còn lại để nhấc cây gậy lên, nhưng dù cố đến đâu cũng không thể nhấc nổi.

 

Côn Hiệt kinh hoàng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Ôn Hành mỉm cười đáp: "Ngươi mới là thứ gì đó, mau giao ra thuốc giải."

 

Côn Hiệt đau đớn đến mức nước mắt lăn dài. Hắn rốt cuộc đã gây thù với kẻ gì đây? Da dày thịt chắc, đao thương bất nhập, lại còn mạnh mẽ đến đáng sợ. Nhìn đôi mắt đỏ rực của Ôn Hành, Côn Hiệt hoảng hốt nói: "Ta giao, ta giao!"

 

Thì ra, độc mà Côn Hiệt dùng lên Mặc Liệt và Nghiêm Bồi Khanh chính là loại độc mà hắn mang sẵn trong cơ thể. Đáng lý, độc thiên phú như vậy không có thuốc giải, nhưng Côn Hiệt đã phát hiện ra một loại vỏ ốc trong biển có thể nghiền thành bột để giải độc của mình. Kể từ đó, hắn đã giết sạch loài ốc này trong khu vực mình sống, chỉ giữ lại vài vỏ để phòng thân.

 

Trước mặt Ôn Hành xuất hiện vài chiếc vỏ ốc to bằng nắm tay màu cam. Côn Hiệt nói: "Nghiền những chiếc vỏ này thành bột và cho họ uống là sẽ giải được độc." Ôn Hành vẫn còn hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Côn Hiệt. Côn Hiệt van xin: "Xin ngươi, thả ta ra, ta đau quá không chịu nổi nữa rồi."

 

Hắn không thể tin nổi vận đen của mình. Đứt mất một cánh tay, mất đi nửa hàm răng, và giờ chân hắn đang đau đớn tưởng như sắp gãy. Ôn Hành chỉ cười nhìn hắn, trong khi Côn Hiệt nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu mình: "So với những gì ngươi đã làm với Mặc Liệt và Nghiêm Bồi Khanh, đau thế này vẫn còn nhẹ nhàng. Chút đau đớn này mà ngươi không chịu nổi sao?"

 

Nghe những lời đó, Côn Hiệt không thể chịu đựng thêm nữa. Hắn ngã xuống đất, bật khóc nức nở, tiếng khóc thảm thương khiến ai nghe cũng phải đau lòng. Ai có thể ngờ rằng Côn Hiệt hùng mạnh lại khóc như một đứa trẻ thế này?

 

Ôn Hành đưa vỏ ốc cho Liên Vô Thương: "Hắn nói vỏ ốc này có thể giải độc." Liên Vô Thương nhìn kỹ vỏ ốc, rồi mở sách Bạch Trạch ra xem, lắc đầu: "Có vẻ như Bạch Trạch chưa từng đến đáy biển, nên không có ghi chép về loại ốc này."

 

Ôn Hành hỏi: "Ngươi lo hắn lừa chúng ta sao?" Liên Vô Thương đáp: "Ta không nghi ngờ lời hắn, nhưng vấn đề là liệu ăn vỏ ốc này có gây ra tác dụng phụ hay không thì còn cần phải cân nhắc."

 

Lúc này, Nghiêm Bồi Khanh yếu ớt lên tiếng: "Ta biết loại ốc này, ở Biển Vô Tận cũng có, và nó thực sự có thể giải độc cho nhiều loài cá." Nghe vậy, Ôn Hành vội đưa vỏ ốc cho anh ta.

 

Thật sự mà nói, cảnh tượng một người đẹp như Nghiêm Bồi Khanh cắn vỏ ốc có chút... đáng sợ. Nhưng răng của Nghiêm Bồi Khanh rất khỏe, nghe rõ tiếng nhai răng rắc, khiến Ôn Hành cảm thấy như anh ta đang ăn một miếng cơm cháy.

 

Sau khi ăn vỏ ốc, sắc mặt Nghiêm Bồi Khanh lập tức trở nên hồng hào hơn, anh thở dài nhẹ nhõm, rồi ngồi thiền trong lồ ng giam để điều dưỡng. Phía bên kia, tình trạng của Mặc Liệt nghiêm trọng hơn rất nhiều, anh vẫn còn đang bất tỉnh.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương mở cửa lồ ng giam, tiến đến bên cạnh Mặc Liệt. Sau khi hóa thành hình người, Mặc Liệt là một người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng. Ôn Hành nhớ lại lần *****ên gặp Mặc Liệt, đó là trong buổi tiệc mừng Vân Bạch phá vỏ của Phượng Quân, khi đó Mặc Liệt còn là một thiếu niên đang lo lắng tìm kiếm người em trai thất lạc của mình.

 

Chớp mắt, thiếu niên năm đó đã trở thành một thanh niên tuấn tú, trải qua nhiều chuyện mà Ôn Hành và những người khác cũng đã nghe qua.

 

Thật ra, tất cả là lỗi của Ôn Hành. Trong buổi tiệc của Phượng Uyên, lão Long Quân đã nhờ Ôn Hành dự đoán số mệnh cho ba người con của mình. Nhưng Ôn Hành đã bị cảnh báo không được nói những lời quá thẳng thừng, nên đã cố gắng dùng từ ngữ nhẹ nhàng hơn.

 

Ôn Hành thấy ba đứa con của Long Quân: trưởng tử Mặc Liệt sẽ cô độc cả đời nhưng cuối cùng phi thăng, thứ tử Mặc Trạch sẽ bị biến thành Định Hải Châu và sống trong đau khổ, còn tam tử Mặc Tinh sẽ trở thành thủ lĩnh của tộc rồng ở Biển Vô Tận, mang gánh nặng lớn. Sợ rằng Long Quân sẽ đau lòng khi biết kết cục của ba người con, Ôn Hành đã "khéo léo" nói rằng Mặc Liệt sẽ hỏi thăm trường sinh, Mặc Trạch sẽ nắm quyền thiên hạ, và Mặc Tinh sẽ được ăn no mặc ấm.

 

Kết quả là Long Quân hiểu nhầm ý Ôn Hành, cho rằng Mặc Liệt chỉ quan tâm đ ến trường sinh và không hứng thú với Biển Vô Tận, Mặc Trạch sẽ trở thành Long Quân kế tiếp, còn Mặc Tinh là một tên vô công rồi nghề. Từ đó, Mặc Liệt bị đưa đến giới Nguyên Linh để tu hành ở Côn Luân, Mặc Trạch được đào tạo để trở thành người thừa kế, còn Mặc Tinh thì bị bỏ mặc không quan tâm.

 

Long Quân đã dành hết tâm huyết để lo cho Mặc Trạch, thậm chí còn cầu xin cho đứa con thứ hai của mình kết đôi với Phượng Vân Bạch, con của Phượng Quân. Phượng Uyên nể tình Long Quân nên đã đồng ý, chỉ nói rằng hai đứa trẻ cần thời gian để tìm hiểu nhau. Nhưng cuối cùng, Mặc Trạch lại đi theo con đường khác, và thậm chí còn dám lấy đi yêu đan của Vân Bạch... nhưng đó là một câu chuyện khác.

 

Câu chuyện này, mặc dù không có nhiều sự xuất hiện của Mặc Liệt, nhưng thực tế Mặc Liệt đã có tình cảm sâu sắc với Phượng Vân Bạch từ lần *****ên nhìn thấy cô. Mặc Liệt không dám làm trái ý của cha, lại không muốn phá vỡ mối quan hệ của em trai, và cũng không đủ can đảm đối diện với cảm xúc của chính mình. Hơn nữa, anh không thể đòi lại công bằng cho Vân Bạch. Cuối cùng, anh rơi vào tình cảnh bị tất cả mọi người oán trách, cô độc và bị hiểu lầm. Vị thần cao ngạo Mặc Liệt trông bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất đáng thương khi không ai hiểu anh.

 

Ôn Hành cúi xuống, vén quần của Mặc Liệt, chỉ thấy một số phần thịt ở bắp chân và đùi của anh đã bị mất, máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra, nhìn mà thấy đau lòng.

 

Ôn Hành đập nát vỏ ốc, rồi dùng linh khí đưa vào miệng Mặc Liệt. Hơi thở của Mặc Liệt lúc này mới dần trở nên đều đặn hơn. Liên Vô Thương, sau khi thấy sắc mặt Mặc Liệt đã cải thiện rõ rệt, mới lấy ra một viên đan dược cho anh uống: "Trước đó ta không dám cho anh dùng đan dược, giờ hy vọng anh có thể hấp thụ tốt để mau chóng hồi phục."

 

Sau khi uống đan dược, Mặc Liệt bắt đầu thở dễ dàng hơn. Ôn Hành đặt anh nằm thẳng, truyền thêm chút linh khí. Nhìn Mặc Liệt nằm đó, anh băn khoăn: "Thằng bé này nằm trông giống hệt người chết, đáng sợ thật."

 

Sắc mặt Mặc Liệt trắng bệch, mất máu quá nhiều khiến anh rơi vào trạng thái vô thức. Ôn Hành còn đặt tay anh lên bụng, nhìn không khác gì một xác chết thật sự.

 

Liên Vô Thương cười: "Ai bảo ngươi sắp đặt anh ta như vậy?" Ôn Hành cười theo: "Ta chỉ muốn anh ấy nằm thoải mái thôi. Ấy mà, Vô Thương, chuyện gì đang xảy ra với ta vậy? Sao ta không nói mà các ngươi vẫn có thể nghe thấy suy nghĩ của ta?"

 

Việc này thật kỳ lạ, Hạn Bạt mà còn có chút thể diện nào sao?

 

Liên Vô Thương lắc đầu bối rối: "Ta cũng không rõ, có lẽ có liên quan đến hoang nguyên." Ôn Hành hỏi: "Hoang nguyên thì sao? Có gì đặc biệt?"

 

Liên Vô Thương giải thích: "Hoang nguyên được coi là nơi khởi đầu của vạn vật. Theo ghi chép trong sử sách, Đạo Mộc cũng sinh trưởng ở nơi này. Có lẽ vì ngươi mang theo Đạo Mộc đến đây nên mới xảy ra hiện tượng này." Tuy nhiên, Liên Vô Thương cũng chỉ là suy đoán, anh không biết chắc chắn nguyên nhân.

 

Khi hai người đang thảo luận, đám thuộc hạ của Côn Hiệt cuối cùng cũng tỉnh lại. Không phải tất cả hải thú đều có thể vào hành cung của Câu Xà, chỉ những hải thú đã hóa hình mới có tư cách ở đây. Khoảng chừng bảy tám chục con, trước đó Ôn Hành đã nương tay, anh chỉ dùng cây gậy làm chúng bất tỉnh chứ không giết.

 

Lũ hải thú lờ đờ bò dậy, nhìn quanh, khi nhìn thấy Côn Hiệt nằm trên đất, vài con cá bơi đến quan sát. Côn Hiệt gào lên: "Nhìn gì mà nhìn? Không mau giúp ta nhấc cây gậy chết tiệt này sang bên!" Côn Hiệt không dám nhấc cánh tay còn lại khỏi mặt, vì sợ đám thuộc hạ nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn.

 

Hai con hải thú đầu cá mập, thân người chia nhau cố gắng nâng cây gậy. Chúng hô vang khẩu hiệu, nhưng cây gậy vẫn không nhúc nhích. Côn Hiệt gào khóc thảm thiết: "Giết ta đi!! Giết ta đi!! Ta thà chết còn hơn!!"

 

Ôn Hành bước đến gần Côn Hiệt, chuẩn bị cúi xuống nhặt cây gậy thì đột nhiên một luồng linh quang đỏ từ ngoài cung điện rọi xuống giữa đại điện.

 

Từ trong ánh sáng đỏ xuất hiện hàng trăm binh lính mặc áo giáp đỏ. Người dẫn đầu là một lão già gầy đét, trông như một củ khoai khô. Lão khoai khô liếc nhìn quanh đại điện bằng thần thức, rồi ánh mắt dừng lại trên người Ôn Hành.

 

Lão khoai khô cười nhạt, tự đắc nói với Ôn Hành: "Câu Xà Cô Ảnh đã bị tiêu diệt." Con thủy quái khổng lồ với chiếc móc câu đã chết sao? Chuyện này cũng không khó tưởng tượng, trước đó khi Ôn Hành và mọi người quan sát trận chiến trên biển, họ đã thấy Câu Xà có dấu hiệu kiệt sức. So với Câu Xà, con rết khổng lồ còn lớn hơn nhiều, và kết cục này không nằm ngoài dự đoán.

 

Ôn Hành gật đầu: "Vậy thì sao? Liên quan gì đến ta?" Anh đâu phải thuộc hạ của Cô Ảnh.

 

Lão khoai khô tiếp tục: "Ngươi đã chịu nhiều thiệt thòi khi làm gián điệp dưới trướng Cô Ảnh. Đại nhân Hồng Ngô muốn ta nói với ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ trở thành bá chủ của vùng thủy vực Hoang Xuyên, là vị tướng giỏi nhất của đại nhân."

 

Ôn Hành chưa kịp đáp lại thì Côn Hiệt đang nằm dưới đất gào lên: "Hắn không phải là Côn Hiệt! Ta mới là Côn Hiệt!" Ôn Hành vẫn điềm nhiên gật đầu: "Đúng vậy, ta chỉ đến đây làm chút việc vặt."

 

Lão khoai khô ngạc nhiên hỏi: "Việc vặt... là cái gì?" Ôn Hành nghiêm túc giải thích: "Một loại gia vị mặn, thường dùng để chấm khi ăn cá sống."

 

Lão khoai khô nhanh chóng bỏ qua câu chuyện về gia vị, mặt mỉm cười như thể gió xuân thổi qua: "À, dù ai thắng cũng không sao. Đại nhân Hồng Ngô đã nói, từ nay ngươi sẽ là vua của thủy vực Hoang Xuyên. Đây là ngọc tỷ mà đại nhân ban cho ngươi, hãy nhận lấy."

 

Nói xong, lão khoai khô không thèm quan tâm đ ến tiếng gào thét của Côn Hiệt, lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ được bọc trong tấm lụa màu đỏ sẫm và đưa cho Ôn Hành. Ôn Hành nhìn lão khoai khô: "Ta không phải..." Nhưng lão vẫn tươi cười: "Ôi trời, Hải Vương đừng quá khiêm tốn. Đại nhân Hồng Ngô đã nói, tương lai thiên hạ này còn phải trông cậy vào ngươi."

 

Ôn Hành không hiểu sao lại vươn tay nhận lấy tấm lụa. Nặng thật. "Hồng Ngô còn nói gì nữa không?" Anh hỏi.

 

Lão khoai khô đáp: "Đại nhân Hồng Ngô dặn ngươi mau chóng mang theo binh lính lên bờ, hai quân chúng ta sẽ liên thủ chiếm lấy khu vực Tây Bắc. Phải nắm vững thế cục trước khi Thái A quay trở về."

 

Ôn Hành nhíu mày, anh không biết nên nói gì nữa. Cuối cùng, anh chỉ có thể gật đầu: "Ta hiểu rồi." Lão khoai khô vui mừng nói: "Đại nhân à, thời gian gấp rút lắm. Trước khi Thái A trở về, ngươi nên xuất binh sớm. Ngày mai, có được không? Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trước đê Nam Châu, được không?"

 

Ôn Hành cầm ngọc tỷ trong tay, bối rối tự hỏi: "Ngày mai sao? Có phải hơi gấp gáp không? Hiện tại thủy tộc đang hỗn loạn." Lão già như củ khoai khô mỉm cười, nói: "Đại nhân, xin ngài yên tâm. Ngài có thấy đội quân sau lưng ta không? Đây đều là những binh lính tinh nhuệ dưới trướng của Hồng Ngô đại nhân. Hồng Ngô đại nhân để họ lại cho ngài, chuyên xử lý những kẻ không phục. Ngày mai tại đê Nam Châu, đại nhân nhất định phải tập hợp quân đội của ngài. Hồng Ngô đại nhân đang đợi ngài trên bờ."

 

Ôn Hành méo miệng cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, Hồng Ngô này thiếu suy nghĩ hay sao mà phái một kẻ như thế đến? Đã tìm sai người, lại còn ra lệnh một cách dứt khoát. Ôn Hành vốn chỉ đến đây để tìm Man Đa, anh hoàn toàn không muốn bị cuốn vào cuộc chiến tranh của hoang nguyên này.

 

Lão già cười cởi mở và hỏi: "Chưa biết danh tính của đại nhân, để ta về báo lại với Hồng Ngô đại nhân." Ôn Hành thở dài: "Tên ta quan trọng lắm sao?"

 

Lão già gật đầu: "Ngài nói có lý, thật ra không quan trọng lắm." Ôn Hành dùng thần thức quét qua đội quân phía sau lão già, cảm nhận được sức mạnh của chúng, giống với những yêu thú đã hóa hình hoàn chỉnh ở hạ giới.

 

Đám yêu binh này đủ mạnh để tiêu diệt đám hải thú chưa hóa hình hoàn chỉnh trong hành cung. Sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên là quá lớn.

 

Trong mắt Hồng Ngô, sau khi Câu Xà bị giết, vùng thủy vực này chẳng khác gì một đám ô hợp. Hắn thậm chí không coi Côn Hiệt ra gì. Dù ai làm vua ở đây cũng không liên quan đến hắn, vì nếu có kẻ nào không nghe lệnh, Hồng Ngô sẽ cử đội quân của mình đến tiêu diệt tất cả hải thú.

 

Ôn Hành liếc nhìn Côn Hiệt, người vẫn nằm bẹp trên đất, không còn động đậy. Anh không biết Côn Hiệt sẽ cảm thấy thế nào khi thấy kết quả này. Hắn đã dày công phản bội Câu Xà, đầu hàng Hồng Ngô, nhưng Hồng Ngô chẳng thèm để ý đến sống chết của hắn.

 

Lão già cười và cúi đầu chào: "Đại nhân, đừng quên nhé. Sáng mai tại đê Nam Châu, không gặp không về! Ngài có thể tùy ý điều động đội quân này. Ta tin rằng với một đêm, ngài sẽ tìm ra những hải thú mạnh nhất trong vùng nước này."

 

Sau khi nói xong, lão già hóa thành một luồng sáng rồi bay đi. Điều kỳ lạ là, Ôn Hành không hề cảm nhận được bất kỳ dao động linh khí nào từ lão già, nhưng trực giác lại bảo với anh rằng, lão này rất mạnh.

 

Ôn Hành cầm ngọc tỷ trong tay, đồng thời nhặt cây gậy ăn xin lên. Ngay khi cây gậy được nhấc lên, Côn Hiệt thở phào nhẹ nhõm.

 

Ôn Hành đưa ngọc tỷ cho Liên Vô Thương và hỏi: "Chúng ta có gặp rắc rối rồi không?" Liên Vô Thương không quan tâm đ ến ngọc tỷ mà chú ý đến Ôn Hành: "Có vẻ ta không nghe thấy tiếng nói trong đầu ngươi nữa." Lúc này, Ôn Hành mới nhận ra, từ khi lão già xuất hiện trong hành cung, không ai còn có thể đọc được suy nghĩ của anh.

 

Ôn Hành bối rối: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cả anh và Liên Vô Thương đều không thể hiểu được.

 

Ôn Hành đá nhẹ vào Côn Hiệt: "Này, dậy đi, giấc mơ của ngươi cuối cùng đã thành hiện thực rồi. Chúc mừng ngươi đã trở thành Hải Vương. Bây giờ, hãy dẫn đội quân của ngươi đi tấn công các thành trì đi nào." Côn Hiệt lật người, ngồi phịch xuống đất, trầm ngâm: "Ha..."

 

Nếu trước đây hắn còn hứng thú với việc trở thành bá chủ dưới nước, thì sau khi bị Ôn Hành đánh bại, hắn chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Ban đầu, hắn nghĩ rằng khi Câu Xà chết đi và sau khi trừ khử Nghiêm Bồi Khanh và Mặc Liệt, hắn sẽ có thể kiểm soát thủy tộc và trở thành vua của hệ thống sông ngòi tại hoang nguyên.

 

Nhưng không ngờ, Ôn Hành xuất hiện từ đâu, đánh gãy tay, bẻ gãy răng và dễ dàng đánh bại hắn chỉ với một cây gậy.

 

Chuyện đó đã đành, thậm chí Hồng Ngô, kẻ mà hắn đã đặt nhiều hy vọng, cũng chẳng hề coi trọng hắn. Lão già vừa rồi, Ôn Hành không nhận ra, nhưng hắn biết. Đó là Mẫu Nhân, quân sư theo Hồng Ngô từ lâu, thực ra là một con khỉ già.

 

Mẫu Nhân thường giả vờ khờ khạo, nhưng khi đối mặt với những vấn đề quan trọng, hắn không hề lúng túng. Khi hắn trao ngọc tỷ cho Ôn Hành, điều đó chứng tỏ Hồng Ngô chưa bao giờ coi trọng Côn Hiệt. Nếu Hồng Ngô coi trọng hắn, lẽ ra khi thấy hắn ngã xuống, Mẫu Nhân đã ra lệnh cho đám yêu binh giúp hắn chống lại Ôn Hành.

 

Nhưng không những Mẫu Nhân không giúp, mà thậm chí còn không thèm hỏi tên của Ôn Hành. Côn Hiệt hiểu ra rằng, dù hắn có dẫn quân đội mạnh nhất ra trận, hắn cũng chỉ là tay sai của Hồng Ngô, và phải đối đầu với quân đội của Thái A.

 

Côn Hiệt thở dài nói: "Mẫu Nhân đã trao ngọc tỷ cho ngươi, giờ ngươi là vua của thủy vực này." Ôn Hành hờ hững đáp: "Ta không hứng thú, đây là thứ ngươi cầu xin, ta trả lại cho ngươi."

 

Nói rồi, Ôn Hành ném ngọc tỷ cho Côn Hiệt. Dải lụa đỏ bung ra, lộ ra một con dấu màu đen đỏ. Vừa khi Ôn Hành định quay đi, ánh mắt của anh lại bị kéo trở lại bởi dòng chữ "Phong" khắc xung quanh con dấu. Đây... chẳng phải là con dấu Phong Đô mà Tiêu Lệ đã tìm kiếm bấy lâu sao?

 

Tiêu Lệ đã cử Quỷ Đế Thái Úy Lũy, người mà hắn tin tưởng nhất, đi tìm con dấu Phong Đô này. Nhưng kết quả là con dấu vẫn chưa được tìm thấy, còn Thái Úy Lũy thì mất tích. Sao con dấu này lại rơi vào tay Hồng Ngô? Chẳng lẽ chính Hồng Ngô đã giết Thái Úy Lũy?

 

Ôn Hành lập tức thu hồi ngọc tỷ, mỉm cười: "Ngươi bị thương nặng như vậy, tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày mai còn phải ra trận nữa đấy, cố lên nhé. Ta sẽ giữ con dấu này hộ ngươi."

 

Côn Hiệt trừng mắt nhìn Ôn Hành, một lúc lâu sau mới buông tiếng thở dài, khuôn mặt đầy những vết thương loang lổ. Hắn khàn giọng nói: "Ngươi muốn giết thì cứ giết đi, sao lại phải làm nhục ta thế này?"

 

Liên Vô Thương điềm nhiên đáp: "Có nhiều cách để chết. Nếu ngươi thực sự muốn chết, ngươi đã tự sát từ lâu rồi. Không cần phải ở đây giả vờ, tốt nhất là nên làm theo chỉ thị của Hồng Ngô đi."

 

Côn Hiệt bị lời của Liên Vô Thương làm cho xấu hổ. Hắn lảo đảo đứng dậy, liếc nhìn đám yêu binh. Đến lúc này, dù hắn có muốn từ chối, cũng không còn đường lui. Nếu không làm theo lệnh, đám yêu binh này sẽ giết hắn không thương tiếc.

 

Côn Hiệt lau máu bên khóe miệng, loạng choạng bước đến trước đám yêu binh và nói: "Theo ta." Được rồi, sự việc đã đến mức này, hắn chỉ có thể bước đi từng bước một, không còn lựa chọn nào khác.

 

Trong đại điện, rất nhanh chỉ còn lại bốn người Ôn Hành. Ôn Hành cầm ngọc tỷ Phong Đô trong tay, nói với Liên Vô Thương: "Vô Thương, nhìn xem, ta vô tình tìm thấy được ngọc tỷ Phong Đô của Tiêu Lệ." Liên Vô Thương suy nghĩ một lát rồi đáp: "Theo truyền thuyết, ngọc tỷ Phong Đô có thể giúp người ta thoát khỏi vòng luân hồi, vượt ra ngoài ngũ đạo. Làm sao nó lại xuất hiện ở đây được?"

 

Ôn Hành cũng bối rối: "Ta cũng không rõ nữa, ta chỉ thấy từ khi đến hoang nguyên, ta gặp quá nhiều chuyện không thể lý giải được." Ban đầu là mọi suy nghĩ của anh đều bị người khác nghe thấy, giờ đây lại tình cờ tìm thấy ngọc tỷ Phong Đô! Anh không biết đây là bất ngờ vui hay là nỗi kinh ngạc đáng sợ.

 

Ôn Hành cười: "Xem ra chuyến đi đến thủy vực Hoang Xuyên này quả thực đầy rẫy những bí ẩn và bất ngờ." Liên Vô Thương thì có phần lo lắng: "Ngày mai ngươi phải lên bờ gặp Hồng Ngô. Người của ngươi chỉ có vài người chúng ta, nếu Hồng Ngô có ý định tấn công thì sẽ rất phiền phức."

 

Nhưng sau đó, Liên Vô Thương lại cảm thấy yên tâm: "Đừng lo, Hồng Ngô còn cần chúng ta giúp hắn mở rộng lãnh thổ, hắn sẽ không giết ngươi đâu." Ôn Hành cười: "Ta cũng không dễ bị giết đến vậy."

 

Tác giả có đôi lời:

 

Tác giả ngốc nghếch: Chúc mừng Hành Hành, giờ đã trở thành Hải Vương rồi nhé.

 

Ôn Hành: Ta bị đánh mấy canh giờ, suýt chút nữa còn bị ép uống độc dược.

 

Tác giả ngốc nghếch: Nhưng ngươi có thể lãnh đạo binh lính rồi đấy.

 

Ôn Hành: Ta còn bị người ta nghe lén suy nghĩ nữa.

 

Tác giả ngốc nghếch: Nhưng ngươi đã tìm thấy ngọc tỷ Phong Đô mà.

 

Ôn Hành: Đời làm Hạn Bạt không còn chút tôn nghiêm nào, ta phải phản đối.

 

Tác giả ngốc nghếch: Ngoan ngoãn đi lãnh binh đi, không ta bắt ngươi mặc bộ áo bó giống Hải Vương.

 

Ôn Hành: Đáng ghét!

 

Liên Vô Thương: Áo bó là cái gì?

 

Ôn Hành: Lát nữa về phòng ta mặc cho ngươi xem!

 

Tác giả ngốc nghếch: Đáng ghét!

Bình Luận (0)
Comment